501- CẦN HIỂU SÂU VÀ HIỂU ĐÚNG NHÂN QUẢ
(03:33) Trưởng
lão: Cho nên người tu theo đạo Phật thì chúng ta bắt đầu
vào tu cái lớp Chánh Kiến mà hơn ba tháng nay Thầy đã triển khai cái lớp này.
Thầy mới thấy rõ ràng là cái sự hiểu biết của tu sĩ hay cư sĩ bây giờ hiểu
chung chung về Phật giáo, không đi sâu. Cho nên nói vấn đề mà, dù là một cái
người có học Phật, nhưng đến khi mà triển khai cái Định Vô Lậu, cái Chánh Tri
Kiến thì họ hiểu về nhân quả, thì chắc chắn ở trong đạo Phật thì ai cũng biết
nhân quả, nhưng mà hiểu sâu thì họ lại không hiểu sâu, họ hiểu chung chung.
Do như
vậy, nếu mà không triển khai cái lớp học thì cái sự tư duy, quán xét với một mớ
kinh sách thì quá cạn, không sâu. Cho nên sau khi mà triển khai để hướng dẫn
quý thầy, quý sư ở đây tu tập Thầy mới thấy rằng càng tu tập đúng cái đường lối
của đạo Phật làm chúng ta hiểu đúng như thật. Do hiểu đúng như thật cho nên vì
vậy mà mỗi ác pháp tác động đến chúng ta không tác động được, vì Tri Kiến chúng
ta đã hóa giải tất cả những ác pháp làm cho tâm chúng ta bất động, mà làm cho
tâm chúng ta bất động tức là giải thoát. Tại sao vậy?
Thí dụ
như bây giờ người ta chửi mình, mình không giận đâu có nghĩa là mình bằng cách
mình ức chế mình chịu đựng đâu, mà mình phải hiểu biết. Thí dụ như người ta
chửi mình thì ngay đó mình phải hiểu nhân quả. Mà mình hiểu nhân quả cái kiểu
này thì mình sẽ bị ức chế: “Chắc
có lẽ đời trước mình đã chửi người ta nên bây giờ người ta chửi lại mình!”,
thì mình bị ức chế mất, mình hiểu nhân quả vậy không đúng!
Mình hiểu
nhân quả là mình hiểu ngay cái người chửi mình là cái người đang ở trong cái
quả xấu, cái quả đau khổ. Họ tức giận họ mới chửi, chứ khi không mà họ chửi
mình sao? Mình hiểu như vậy mới hiểu đúng.
Bởi vì
người ta đang tức giận đó tức là người ta đang ở trong cái quả khổ, thì lúc bấy
giờ mình khởi rằng mình thương, tội nghiệp người ta đang ở trong quả ác, quả
khổ. Bây giờ người ta mở miệng người ta chửi mình, người ta gieo cái nhân ác.
Một người ở trong cái quả khổ mới tạo ra được cái điều ác, cái nhân ác.
(06:03) Nhân và quả, có cái nhân thì nó phải có
cái quả, mà trong cái quả thì nó phải có cái nhân, trong cái trái thì nó phải
có cái hạt chứ! Cho nên do chúng ta hiểu biết như vậy, chúng ta thương cái
người chửi mình. Chứ không phải thấy người ta chửi mình chó, trâu mà mình giận
hờn. Do mình hiểu đúng như vậy thì mình không giận, chứ không phải là: “Đời trước tôi chửi người ta, bây giờ
tôi phải trả cái quả, bây giờ người ta chửi lại tôi”. Cái kiểu đó
là cái kiểu ức chế để mà chịu đựng mà thôi.
Cho nên
cũng cái hiểu, mà cái hiểu để mà chịu đựng, ức chế; cũng cái hiểu mà cái hiểu
hóa giải được tâm mình, làm cho mình hết khổ. Đây Thầy lấy một cái ví dụ để
chúng ta thấy được cái điều mà chúng ta sử dụng được cái Tri Kiến của mình.
Cho
nên: “Ý làm chủ, ý tạo
tác, ý dẫn đầu”. “Ý làm chủ, ý tạo tác…”, cái ý của chúng ta nó
dẫn vào cái chỗ giải thoát, nó dẫn vào cái hiểu biết đúng thì nó mới giải
thoát. Và giải thoát như vậy thì chúng ta mới bất động, nó làm chúng ta không
còn tham, sân, si. Cái hiểu biết đó gọi là Tri Kiến Giải Thoát, trong đạo Phật
gọi là cái Tri Kiến Giải Thoát.
Nhưng mà
chúng ta không chịu triển khai cái tri kiến của chúng ta. Chỉ chúng ta tích tập
những cái hiểu biết ở trong kinh sách rồi cho cái hiểu biết đó của mình, mà
hoàn toàn mình không chịu triển khai, thì như vậy cái hiểu biết của mình là cái
hiểu biết tích tập chứ chưa phải cái hiểu biết của chính mình suy tư, nghĩ ra.
Người ta chỉ cái người hướng dẫn người ta chỉ gợi ý cho cái người đệ tử của
mình, rồi tự cái người đệ tử đó triển khai cái hiểu biết đó, để khi mà họ triển
khai hiểu biết thì họ thấm nhuần. Vì vậy mà họ làm chủ được cái tâm của họ, họ
luôn luôn bất động trước các ác pháp và các cảm thọ, do đó gọi là ly dục ly ác
pháp.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét