502- Ý NGHĨA VÀ CÁCH THỨC TU HỌC CÁC LỚP
BÁT CHÁNH ĐẠO
(07:50) Trưởng
lão: Khi ly dục ly ác pháp thì tâm họ sẽ bất động. Tâm họ
sẽ bất động thì lúc bấy giờ cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự, tức là
cái trạng thái mà Diệt Đế. Bởi vì trong đạo Phật tức là cái chơn lý rồi: Khổ,
Tập, Diệt, Đạo. Đạo là cái chương trình giáo dục đào tạo có tám lớp, có tám cái
lớp học và ba cái cấp của nó. Cái chương trình chớ không phải là cái bài học
Bát Chánh Đạo.
Do như
vậy chúng ta biết rằng trong con đường tu tập chúng ta, chúng ta phải thực hiện
cái lớp đầu tiên. Và cái lớp đầu tiên thì chúng ta phải học cái lớp Chánh Kiến,
và Chánh Kiến thì phải được triển khai cái Tri Kiến Giải Thoát của chúng ta.
Cho nên
đạo Phật không thể để cho mọi người tự tu lấy mà phải có hướng dẫn cụ thể, rõ
ràng; để đào tạo từ cái lớp Chánh Kiến, để triển khai cái Tri Kiến của họ rồi,
sau đó đến lớp Chánh Tư Duy. Trong khi chúng ta thấy, trong cái lớp Chánh Kiến
thì chúng ta cũng bắt buộc người đệ tử cũng phải tư duy, suy nghĩ, tại sao nó
không được gọi là Chánh Tư Duy?
Vì cái sự
tư duy, suy nghĩ này để ở trên cái lớp Chánh Kiến để làm chúng ta hiểu biết,
hiểu biết như thật, hiểu biết mọi pháp như thật, mọi sự kiện xảy ra như thật
cho nên nó nằm ở trong Chánh Kiến.
Còn bây
giờ cái lớp Chánh Tư Duy là áp dụng vào cái tu tập của chúng ta. Bây giờ trong
chúng ta có một cái niệm khởi lên, cái niệm đó ái kiết sử hoặc là cái niệm đó
nó thuộc về cái danh, tham danh, tham lợi, tham chùa to Phật lớn, tham một cái
danh lợi gì đó. Hoặc là tham là chúng ta: “Ngày mai mình sẽ cố gắng học tập, tu tập để trở thành một
người hướng dẫn cho những người khác tu tập, để làm bằng cách này, bằng cách
khác”. Thì như vậy, những cái niệm như vậy chúng ta đưa cái
niệm đó chúng ta mổ xẻ. Mổ xẻ bằng cái sự hiểu biết của chúng ta ở trong cái
lớp Chánh Kiến để chúng ta hóa giải cái niệm đó, làm cho cái niệm đó không còn
tới lui trong tâm chúng ta nữa. Đó là cái giai đoạn tư duy, cái giai đoạn Chánh
Tư Duy áp dụng vào cái bài học chúng ta học trong lớp Chánh Kiến.
Như vậy
trong một năm mà chúng ta học cái lớp Chánh Kiến thì chúng ta mới thu thập, thu
thập tất cả những sự hiểu biết như thật. Đến năm thứ hai thì chúng ta học cái
lớp Chánh Tư Duy, đem những sự hiểu biết áp dụng vào tâm niệm của chúng ta. Mỗi
một cái niệm đều được chúng ta đem ra mổ xẻ, tư duy nó, suy nghĩ nó để hóa giải
cái niệm đó, làm cho cái niệm đó nó không còn có cái chỗ nào mà chúng ta không
hiểu.
(10:06) Và như vậy thì thử hỏi mà chúng ta tu
một thời gian như vậy, tất cả những cái niệm gì mà tác động trong tâm chúng ta
thì nó hoàn toàn nó không còn tác động được nữa. Vì mỗi niệm nó lọt qua cái đầu
của chúng ta rồi thì từ cái tri kiến chúng ta đã hiểu biết nó, đã hóa giải nó,
nó không còn sai chúng ta được nữa. Nó không có làm cho chúng ta còn mê muội,
còn làm chúng ta lầm lạc nữa, cho nên cuối cùng thì chúng ta bất động tâm.
Chúng ta
có tu Thiền Định gì đâu? Nhưng mà bất động tâm thì tâm chúng ta hoàn toàn thanh
thản, an lạc, vô sự; đó là một cái trạng thái Diệt Đế, trạng thái không còn
tham, sân, si nữa. Và khi tâm không còn tham, sân, si, thanh thản như vậy, đó
gọi là Tứ Niệm Xứ sung mãn.
Cho nên ở
đâu mà chúng ta tu được cái này? Chúng ta ở trên Tứ Niệm Xứ mà chúng ta đẩy lui
từng niệm, từng cảm thọ chúng ta, nó có phương pháp.
Đó, thì
hôm nay chúng ta thấy rõ ràng là mình học chương trình học Phật nó rõ ràng,
Chánh Tư Duy. Rồi bắt đầu bây giờ học, khi mà học Chánh Tư Duy được rồi, tức là
chúng ta xả từng tâm niệm của chúng ta thì lúc bấy giờ chúng ta đi học tới
những oai nghi tế hạnh của chúng ta, tức là lớp Chánh Ngữ.
Chánh Ngữ
là người ta dạy mình cái ngôn ngữ, mở miệng ra nói cái lời ái ngữ, không được
nói lời ác ngữ. Bởi vì có Chánh Ngữ thì phải có tà ngữ. Cho nên thường thường
chúng ta nói một lời nói làm cho người ta phiền não, làm cho người ta đau khổ,
còn cái người tu thì không được nói cái lời nói làm cho người ta phiền não. Khi
mà cái lời nói đó chúng ta thấy không đúng, chúng ta làm thinh, im lặng như
thánh chứ không nói nữa.
Khi trước
cái ác pháp, chúng ta thấy lời nói đúng thì chúng ta sẽ nói. Mà đem đến sự an
ủi, đem đến sự vui cho người khác thì chúng ta nói, mà không đem được thì chúng
ta làm thinh không nói. Chúng ta biết rất rõ, chúng ta không nói. Cho nên cái
lớp ái ngữ phải được huấn luyện, đào tạo từng ngôn ngữ của các thầy, của quý
Phật tử. Chớ không quý thầy, quý Phật tử không thấm nhuần được, chúng ta khi
nói, nói đại. Đó là những cái ngôn ngữ mà của người tu sĩ phải được học, rèn
luyện trong lớp Chánh Ngữ.
(12:19) Khi chúng ta rèn luyện được lớp Chánh
Ngữ thì đến Chánh Nghiệp, thì chúng ta phải dạy oai nghi tế hạnh của một người
tu. Cho nên người tu phải có oai nghi tế hạnh. Bởi vì cái hành động của thân
của chúng ta: Đi, đứng, nằm, ngồi, mặc y, mang bát, tất cả ăn uống, ngồi, nhai
nuốt, tất cả mọi hành động này đều được huấn luyện.
Chúng ta
đọc sơ sơ trong kinh giới rồi chúng ta học được một số oai nghi tế hạnh của các
thầy, các tổ chúng ta, chưa đủ! Kinh sách của Phật rất đầy đủ những cái oai
nghi tế hạnh. Một trăm giới chúng học không phải là oai nghi tế hạnh của chúng
ta sao? Nhưng mà chưa đủ.
Trong
kinh Giới đức, Phật dạy còn rất nhiều những oai nghi tế hạnh. Thế rồi chúng ta
áp dụng tất cả những oai nghi tế hạnh đó, để mà chúng ta hướng dẫn cho một vị
tu sĩ của đạo Phật. Đi ra không ai chê được cái hành động đi của người đó, nằm
cũng không ai chê cái hành động nằm, ngồi cũng không ai chê. Muốn đi, muốn
đứng, muốn nằm, muốn ngồi, không phải lại nhà ai mà muốn nằm đại, muốn ngồi
đại, không phải! Đúng chỗ thì nằm, đúng chỗ thì ngồi, không đúng chỗ nhất định
là không nằm, không ngồi. Đó là cái oai nghi tế hạnh của người tu sĩ được huấn
luyện trong cái lớp Chánh Nghiệp.
Rồi đến
Chánh Mạng. Chánh Mạng là người ta dạy mình cách thức để nuôi cái mạng sống của
mình làm sao đúng được Chánh Pháp. Nó có từng lớp mà, các con thấy chưa? Cho
nên chúng ta phải học từng lớp.
Hôm nay,
cái lớp học của chúng ta là lớp Chánh Kiến. Sau ba tháng học ở đây thì chúng ta
thấy cái số tu sĩ được học và được rèn luyện, uốn nắn ở đây, họ có nhiều tiến
bộ trên cái Chánh Kiến. Nhưng sắp tới họ sẽ đi vào cái lớp Chánh Tư Duy, nghĩa
là họ phải tư duy đúng cách.
Bây giờ
trong khi họ chưa có một cái niệm đó, trong đầu chưa có cái niệm đó, Thầy sẽ
cho họ một cái đề tài, một cái niệm. Bắt đầu từ cái ba tháng, sáu tháng đã học
xong, hiểu biết cái Chánh Kiến rồi, áp dụng những cái học đó trên cái niệm này,
làm sao hóa giải cho Thầy cái niệm này, để nó không còn tác động vào thân tâm
chúng ta, sai khiến chúng ta chạy theo cái tâm tham, tâm sân, tâm si của chúng
ta.
Thì các
thầy sẽ tư duy, suy nghĩ viết ra một cái bài, Thầy sẽ đọc cái bài đó. Thầy thấy
cái bài này đúng, thì Thầy chấm cho cái người này sẽ được học tới một cái niệm
khác, để xả cái niệm khác. Và nếu cái người này chưa được thì Thầy bảo làm lại,
và nếu mà cuối cùng những người nào mà đã đạt được cái điểm cao thì lên lớp
khác mà tu. Còn cái người này chưa đạt được, ở lại tu học nữa. Cho nên có lớp
lang đàng hoàng.
(15:11) Cũng như bây giờ cái lớp Chánh Kiến,
những bài vở của tu sĩ ở đây làm nói lên cái sự tư duy, suy nghĩ của mình hiểu
biết như vậy. Thì cái người nào mà đã hiểu biết đúng, tròn đủ thì lên cái lớp
Chánh Tư Duy áp dụng vào cái thực hành. Còn người nào chưa đủ thì ở lại cái lớp
Chánh Kiến để mà học cho đầy đủ mới được lên. Cũng như chúng ta học cái chương
trình giáo dục ngoài đời, chúng ta đủ điểm để mà đậu thì chúng ta lên lớp chúng
ta mới học được, mà không đủ điểm thì ở lại.
Cái
chương trình của Phật giáo hiện giờ phải được triển khai như thế chớ không thể
nâng đỡ. Khi mà nâng đỡ, cái trình độ mình không hiểu, mình lên mình tu cũng
chẳng được gì hết, cuối cùng bị ức chế tâm.
Tại sao?
Tại vì mỗi niệm của mình, mình tư duy không đúng cách là mình bị ức chế tâm. Mà
ức chế tâm thì chúng ta sẽ lạc vào thiền tưởng, chúng ta không còn sáng suốt
nữa. Nghĩa là chúng ta ức chế tâm thì chúng ta không còn cái lối đi, mất cái
lối đi. Cho nên nhiều khi chúng ta tu dậm chân tại chỗ là vì chúng ta không tiến
tới được, do chúng ta tu sai. Mặc dù cái pháp đúng chớ không phải sai, nhưng
cái trình độ chúng ta chưa đạt được đến cái lớp đó mà chúng ta ở lớp đó là
chúng ta bị ức chế tâm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét