497- TƯỚNG TRẠNG CỦA TƯỞNG DỤC
(1:02:40) Phật
tử 5: (…) Nói về thập đại đệ tử của đức Phật (…)
Trưởng
lão: Cái đó là cái tưởng giải của con, con bây giờ chỉ còn cái
tưởng giải với cái ý thức của con thôi, cái tri kiến của cái ý thức và cái
tưởng thức của con. Cho nên cái gì mà con nghĩ ra, đều là bị tưởng giải thôi.
Phật tử
5: Tưởng giải là gì Thầy?
Trưởng
lão: Còn cái ý thức của con là những cái gì hiện tại con thấy
mọi vật xung quanh trước con, con thấy mọi vật có đúng như thật, đó là cái
thật. Còn cái mà con chưa có thấy, mà nó nghĩ tưởng ra, rồi nó suy diễn ra cái
đó, thì đó là luôn luôn cái đó để mà con hiểu nó như thật, thì nó là bị tưởng.
Cái đó con người ta hiện giờ sống có hai cái thôi, cái ý thức và cái tưởng
thức, hai cái đó. Hễ cái này dừng thì cái kia nó tưởng ra nó nghĩ, nó nghĩ
tưởng là đúng, chứ thường thường cái tưởng nó sai, nó không có đúng.
Cũng như
mình không biết bụng dạ người ta sao, mà thấy người đó láo liên thì: “Người này coi bộ tham.” Mình
không biết là sao, nhưng mà cái tưởng nó nghĩ người ta là tham lam ăn trộm, nó
ngó cái này, ngó cái kia muốn lấy, nó tưởng ra. Chứ thật ra người ta ngó là
người ta ngó chứ người ta ăn trộm ăn cắp gì, nhưng mà mình nghĩ. Nhưng mà có
khi nó tưởng là nó đúng: “Ờ
cái thằng này rõ ràng nó làm cái kiểu này tôi thấy nó ăn trộm.”
Nhưng mà có khi đúng, mà có khi không đúng, nó sai, cho nên cái đó nó sai.
(01:04:33) Cho nên chúng ta phần nhiều
là sống trong tưởng, vì vậy mà cái tưởng là cái sai mấy con mà chỉ có cái ý
thức là đúng. Cho nên đức Phật nói: “Quá khứ không truy tìm, vị lai không ước
vọng, chỉ có hiện tại mà thôi.” Hiện tại là cái vật gì thấy hiện
tại, không có nghĩ tưởng ra thêm cái gì. Mà có cái tưởng ra là phải phá vỡ, tác
ý đuổi đi liền. Cho nên Thầy nói mọi cái trạng thái đều đuổi đi không có được
để. Đó là điều kiện tiên quyết của mấy con, bởi vì cái đó là cái sai không có
đúng, còn cái ý thức của chúng ta là đúng. Nuôi dưỡng ý thức tu tập đúng là
đúng. Bây giờ mấy con còn hỏi gì thêm nữa không con?
Phật tử
6: Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Con kính bạch Phật,
con kính bạch cô Diệu Quang. Một số các con của Thầy ở ngoài Bắc, được tin Thầy
sắp đi ẩn bóng. Được tin này, chúng con vô cùng xúc động, khác nào phải xa một
người cha thân thương, hiền từ. Nên chúng con rất cố gắng, mặc dù tuổi cao sức
yếu, đường xá xôi để được vào đảnh lễ Thầy và được nghe những lời giáo huấn của
Thầy. Sau khi chúng con ra về, sách tấn nhau tu tập, rèn luyện thân tâm lấy
công đức đó đền ơn Phật, ơn Thầy, ơn cô Diệu Quang. Công ơn lớn lao này các con
khó báo đền, chỉ bằng cách các con tu tập giữ gìn đức hạnh, đạo đức làm người,
để lấy công đức dâng lên Phật, lên Thầy. Chúng con đồng tâm xin đảnh lễ, lạy
Thầy, Thầy xin chứng tâm cho các con.
(01:06:29) Trưởng lão: Còn gì
nữa không con? Con hỏi điều gì nữa không?
Chờ chút
xíu con.
Phật tử
6: Con xin thưa hỏi về bản thân con tu hành. Con kính bạch Phật,
bạch Thầy. Sức khỏe bây giờ so với mấy năm trước của con, so với hơn hai năm
của con thì con có khá, 10 phần trước đây thì con cũng khá tới 7, 8 phần so với
trước, con khá hơn là con khá hơn tương đối. Trước đây là phải nói con như muốn
chết rồi, nhiều khi con chỉ muốn chết. Con ốm đến mức độ, thế mà nhờ ơn pháp
của Phật, của Thầy, nhất là Thầy khác nào như một cái phao cứu con. Nên là tâm
con vô cùng cảm động, vô cùng biết ơn Phật, ơn Thầy. Con không biết lấy gì báo
đền.
Cho nên
mỗi khi trong gia đình gia duyên nhiều khi con có những ác pháp, mà con có sơ
suất bị cái cơn sân lên thì con cảm thấy con rất sợ. Hoặc là con có làm cái
điều gì sai sót là tâm con bắt đầu nó cứ làm sao rất sợ hãi, tâm con lại nghĩ:
“Thế này thì làm sao tu được?
Để sau này được gặp Phật, gặp Thầy, được ở cái từ trường thiện, phải cố gắng
lên!” Con luôn luôn động viên con cố gắng lên, luôn động viên tâm
con như vậy, luôn hàng ngày con tác ý: “Tâm
thanh thản, an lạc, vô sự!” Và bốn thời công phu của con. Gia đình
con lại công việc nọ, việc kia. Gia đình con rất là neo đơn, các con của con
lại mỗi người một nơi phận nào, phận nấy. Con chỉ có con và ông nhà con hai
người, thì ông nhà con phần đông bận việc đình, đi họp, đi hành, đi đây, đi
khác nhiều. Có một mình con thì con bận công việc nên con chỉ tu có một tiếng.
Mấy cái
hôm ngoài Bắc là rét lắm thì con thọ Bát Quan Trai, những ngày trời rét 7, 8
độ, con cũng mặc nhiều áo để con lên tu tập con không bỏ một bữa nào cả. Dù có
những cái hôm mà con mất ngủ đến cái giờ tu thì con mới ngủ được một tí. Con
định là 8 rưỡi, 9 giờ, nhiều khi 8 rưỡi là con chuẩn bị đi ngủ để đến 9 giờ hơn
hoặc 9 giờ kém là con đi ngủ. Nhưng mà có khi con lại không ngủ được, thế là có
khi con mất ngủ, có khi con mất ngủ trắng đêm. Thế là con lại lên xin Phật ngủ
sớm hơn hoặc ngủ muộn hơn, còn những khi con có ngủ được thì con lại quá mất
đi.
Năm ngoái
là con định 3 giờ là con dậy, 3 giờ kém con dậy là đến 3 giờ con dậy nổi. Nhưng
mà vì có khi con mất ngủ con lại bị quá, thế con cứ đều như vậy. Có những hôm
mà con mất ngủ thì con tác ý suốt đêm: “Tâm
thanh thản, an lạc, vô sự” và “Tâm như đất lìa tham, sân, si thì mới hết khổ.”
Bạn con lại bảo 5 phút tác ý một câu, chứ tác ý luôn luôn như thế thì bạch Thầy
là con tác ý luôn. Trước khi con lên 3 giờ lễ thì là con cứ ngồi con tác ý, độ
7, 8 phút, 10 phút: “Tâm thanh
thản, an lạc, vô sự!” Sau đó là con đuổi cái bệnh bướu cổ của con,
sau đó là con đi kinh hành, sau đó là con tu Định Vô Lậu, sau đó những cái ngày
thường con tu sáng suốt.
Còn ngày
Bát Quan Trai con tu hai tiếng thì con tu sáng suốt. Con lạy Phật. Con cũng
mong muốn con được về, trước là để đảnh lễ Phật, đảnh lễ Thầy và hỏi những cái
cách tu hành chúng con vẫn còn vấp váp, nhưng mà nhiều khi con cũng thấy rất là
ngại. Và trong đó mấy năm con tu hành con làm được 3, 4 bài kệ là bài quán tu
hành và bài quán xét thân tâm mình đã tu được những cái gì, xả được những gì,
còn lại những ác pháp gì chưa xả được, tâm còn tham, sân, si như thế nào tất cả
con làm mấy bài kệ. Con cũng muốn dâng lên Thầy, nhưng thời gian còn lại của
Thầy rất quý trọng nên là con cứ ngần ngại con không dám dâng. Thầy cho phép
con dâng thì con xin được dâng.
(01:11:12) Trưởng lão: Thôi
con cứ dâng lên Thầy đi! Rồi, không có gì đâu mà ngại. Rồi ráng con tu vậy đúng
không có gì sai đâu, ráng lo tu thôi, tu như vậy thì nó sẽ có cái căn bản, có
cái nội lực, rồi sau này nó có cái việc gì khó khăn con sẽ vượt qua nó dễ dàng,
con làm chủ được bệnh. Yên tâm đi đừng có lo nữa, cứ vậy mà tu tập không có sai
đâu mà sợ. Bởi vì mình linh động, khéo léo, thiện xảo trong từng thời gian,
lạnh thì mình tu tập theo lạnh. Chứ đừng có cố chấp rồi giờ đó phải vậy vậy
không phải, tùy theo cái thời tiết, cái hoàn cảnh mà mình tu tập theo các cái
pháp của Phật. Tu tập các pháp của Phật là đối tượng nó để mà diệt nó chứ không
phải gì khác.
Mặc dù
thời tiết ở ngoài lạnh lẽo mình cũng sử dụng cái pháp để đối, để nhiếp phục
được cái lạnh, cái nóng của nó. Do đó đối với Phật pháp thì không có cái gì mà
chướng ngại đối với nó được. Pháp của Phật là như vậy. Thời tiết lạnh, lạnh
quá, mấy con lo mà mặc nhiều áo cho ấm, trái lại người tu theo đạo Phật thì
trời lạnh nhất định là mặc chiếc áo mỏng, ôm cái pháp Thân Hành Niệm đi một hơi
là đổ mồ hôi ra liền, thành ra khắc phục được cái thời tiết liền tức khắc không
còn nóng lạnh nữa.
(01:12:31) Cho nên đừng có sợ, Thầy
nói đừng có sợ, cứ ôm pháp Phật quét nó ra hết, cho mày lạnh, thời tiết nó sẽ
không lạnh đâu. Do gan dạ như vậy thì mới được, còn nếu mà nó lạnh thì mấy con
cứ mặc một cái áo thường cho nó ấm lại đi, đừng có mặc nhiều, mặc một cái áo ấm
thôi rồi tập tu đi, rồi nó sẽ khắc phục được cái thời tiết cho mấy con, mấy con
an ổn không thấy lạnh đâu. Mấy con yên tâm đi, đừng có lo, cứ nỗ lực tu như vậy
là đúng rồi không có sai đâu, cứ cái pháp vậy đúng rồi.
“Tâm như đất, ly tham, sân, si hết!” Cứ
như vậy mà tu tập. “Tâm thanh
thản, an lạc, vô sự” đó là đúng rồi phải nỗ lực.
Rồi bây
giờ tới ai nữa nè?
Phật tử
7: Chị em chúng con ở ngoài Bắc cũng đủ duyên để về đây xin
Thầy ban pháp và được học hỏi tất cả mọi người trong Tu viện. Bản thân chúng
con cũng không biết nói gì hơn, con chỉ thay mặt cho những chị em ở ngoài Bắc,
cũng như là chị em ở đây để mà quyết tâm để mà tu tập. Sống ở trong cái hoàn
cảnh gia đình còn gia duyên rất nhiều, chúng con thì nghiệp chướng còn nặng nề,
hoàn cảnh thì còn khó khăn.
Chúng con
cũng biết rằng là cái điều kiện, Thầy thì thời gian vàng ngọc rất là quý hóa,
mà đã bỏ ra rất nhiều để mà dạy dỗ chúng con trong mấy ngày hôm nay. Chúng con
không biết nói gì hơn trước khi Thầy đi ẩn bóng, chúng con chỉ nguyện trước
Phật, trước Thầy: Cố gắng làm sao về sống với gia đình, sống làm sao không làm
khổ mình, không làm khổ người. Sống làm sao biết ly dục, ly ác pháp. Sống làm
sao biết buông bỏ tất cả những cái pháp thế gian mà hiện nay người ta đang chìm
đắm trong dục lạc. Thì chúng con cố gắng giữ tâm thanh thản để buông bỏ xuống
hết. Đấy là lời của Thầy, của Phật dạy chúng con luôn khắc trong lòng, không
bao giờ quên. Dù bằng khó khăn nào, dù bằng một cái hoàn cảnh nào chúng con
cũng phải ôm chặt lấy pháp để vượt biển.
Trong lúc
này là lúc gấp gáp nhất trong những cái thời mạt pháp này, chúng con nhận thấy
được như vậy. Con mong Thầy thương chúng con để mà gần gũi chúng con hơn. Mỗi
khi chúng con thấy khổ, chúng con thấy chưa vượt được là chúng con sẽ kêu Thầy,
Thầy sẽ đến cứu giúp chúng con. Vì chúng con là những cái người mà bị cái ác
pháp nó đè nén quá nhiều. Ví dụ như một mình con trong cái hoàn cảnh gia đình
rất nhiều ác pháp, thì chúng con cũng không thể vượt được, mà chỉ âm thầm lặng
lẽ kêu Thầy và cố gắng ôm pháp của Thầy để vượt biển. Con mong Thầy xá cho
chúng con tất cả những gì mà chúng con đã lầm lỗi mấy hôm chúng con về đây. Con
xin Thầy xá lỗi cho.
(01:15:20) Trưởng lão: Mấy con
giỏi lắm! Thầy rất là vui mừng là được mấy con hứa những cái điều mà Thầy rất
mong muốn. Mấy con giỏi lắm! Con của Thầy là phải vậy chứ không có đứa nào mà
dở, phải ráng nghe mấy con, ráng mà tu tập, lúc nào cũng có Thầy ở bên mấy con.
Phật tử
8: Kính bạch Thầy con gặp Thầy cũng hơi trễ, nhưng mà nhờ
Thầy chỉ dạy cho con nên cái pháp xả tâm của con trong vòng hơn hai tháng nay
nó có sự tiến bộ và hôm nay trước khi Thầy đi ẩn bóng, thì có Thầy trở lại thì
con thưa để mà giải quyết. Còn không có thì bây giờ con xin Thầy chỉ dạy rõ
ràng cái tiến trình cơ bản, thí dụ giai đoạn tu thì nó có sự tiến tu, thì cái ý
thức của người đó nó sẽ xảy ra như thế nào? Cái tưởng thức nó xảy ra như thế
nào? Ví dụ như trường hợp con trước đây, thì khi con ngồi con nhiếp tâm và con
an trú cái tâm con định xả tâm thì tâm định ở trên thân là có thật, thì có một
trạng thái là tất cả những nền nhà nó xoay chuyển giống như là không cố định,
nó xoay chuyển, chuyển động một cách tự động lắm, cho nên con có một cái trạng
thái như vậy. Con xin Thầy chỉ dạy cái tiến trình của tưởng, ví dụ như mình tu
thằng tưởng nó xuất hiện thì đến khi nào nó mới hết và nó hết thì nó xảy ra đến
một cái trạng thái nào nữa? Con không biết mình tiến tu đúng hay sai? Xin Thầy
chỉ dạy
Trưởng
lão: Con ngồi xuống đi con, bởi vì trên con đường tu thì phải
có cái người đi qua rồi người ta hướng dẫn cho mình, nó có cái khó khăn. Bởi vì
cái ý thức của chúng ta, hiện tại trong cái ý thức của chúng thấy mọi vật đó là
đúng.
(01:17:34) Còn cái gì không thấy mà
hiện ra làm cho chúng ta thấy như thật thì cái đó là tưởng thức của chúng ta
làm ra. Cái lực của nó cũng ghê gớm lắm, nó làm cho chúng ta đủ mọi cách. Cho
nên khi mà được gần Thầy, có cái gì mà hiện tượng xảy ra, như ví dụ như mình
đang ngồi tu mà thấy đất cái nền nhà mình cứ gập ghềnh lên xuống như thế này
hoặc là nó cứ nó chạy vòng vòng nó chóng mặt, nó làm cái kiểu mà nó không có
đứng yên nữa thì đó là cũng là cái trạng thái tưởng của mấy con.
Bởi vì
trong khi đó mình tu, nói mà nói tưởng thì nó nghe, người ta nghĩ rằng người ta
khó hiểu. Nhưng mà sự thực ra ở trên cái phần vật chất của cơ thể chúng ta
trong khi tu, chúng ta đã lọt vào một cái hoạt động của một cái số tế bào não
của chúng ta nó rối loạn một phần nào đó nó không, mất bình thường, cho nên nó
tạo ra cái hình dạng mình thấy như vậy, mình cảm nhận như vậy.
Đó là
cũng như bây giờ một cái người bệnh thần kinh, thì người ta phải cảm nhận qua
một cái trạng thái của nó cho nên người đó họ nói, họ này kia không giống như
người bình thường. Còn chúng ta khi tu cũng vậy, nó rơi vào những cái trạng
thái đó là cái phần vật chất của cơ thể nó hoạt động như vậy, nó thay đổi nó
không còn bình thường nữa, thì nó hoạt động theo cái kiểu do cái sự chúng ta ức
chế, chúng ta tu. Cho nên nó có ảnh hưởng đến cơ thể chúng ta rất nhiều mấy
con.
Do đó khi
đó mà ngay cả cái trạng thái đó nếu mà không biết dừng nó lại thì nó sẽ thành
bệnh, hoặc là nó chỉ xảy ra một lúc thì nó sẽ tiếp tới một trạng thái khác nữa.
Hoặc là ngày nay nó không có thì ngày mai nó sẽ có một trạng thái khác nữa, nó
nhiều cái trạng thái nó sẽ đưa đến khi mà chúng ta tu. Bởi vì cái đường tu
chúng ta, nếu không khéo mà chúng ta không biết giữ ý thức của chúng ta để tập
luyện cho đến đủ cái nội lực, thì cái tưởng thức của chúng ta nó cứ xen vô. Cái
ý thức vừa dừng thì nó xen vô, nó xen vô 18 cái loại tưởng, nó chứ không phải
một cái.
Cho nên
trong sách Thầy nhắc có nói có đến 18 cái loại hỷ tưởng này, khi nào lật sách
Thầy thì mấy con đọc lại thì mấy con thấy rõ ràng cụ thể hơn. Cho nên mỗi cái
trạng thái tưởng nó diễn ra con thấy kỳ lạ. Cái ý thức của chúng ta nhận xét
cái này hoàn toàn là cái cơ thể con người bình thường không bao giờ có cái này.
Mà có cái này là cái sai mình gọi nó là Ma, tức là cái tưởng của chúng ta. Cho
nên chúng ta gọi nó Ma để mà chúng ta không chấp nhận nó và tác ý đuổi nó. Dùng
cái ý thức lực của chúng ta đuổi nó đi, thì các con mới bình yên trở lại. Nó
trở thành bình thường, nó không còn bị rung động, hoạt động của cái hệ tưởng
của các con nữa, nên nó thấy bình thường lại.
Cho nên
những cái điều kiện mà xảy ra con bảo: “Dừng
lại, bình thường trở lại không có được gập ghềnh kiểu này nữa!” Thì
do đó con ôm pháp một lúc thì nó sẽ tan biến đi. Cho nên trong khi con gặp Thầy
thì cái thời gian nó quá ngắn. Mà con đã là cái người có tâm quyết chí tu, cho
nên nó mới có những cái trường hợp mà con đã nhiếp tâm được. Nhưng mà còn Thầy
thì yên tâm, mà không còn Thầy gần thì nó có hơi lo lắng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét