495- CÔ LIỄU KIM GIẢI THOÁT BẰNG TÍN LỰC
(35:32) Còn
nếu mà cái gì mà đuổi không đi, làm ơn gọi Thầy đi, rồi Thầy xác định cái này
tại sao không đi? Cái này coi Phật thiệt hay Phật giả đây mà nó vô đây? Đó các
con nhớ như vậy thì bảo đảm cho mấy con chắc chắn. Còn không thì lẽ đương nhiên
là khi mấy con gọi mà mấy con thấy mà Thầy không có báo cho mấy con, không có
gì cho mấy con hết thì chắc chắn Thầy sắp về tới rồi. Còn nếu mà mấy con đã
giao cảm được những cái điều kiện mấy con gọi, mà mấy con đã thấy được cái điều
kiện mà trong tâm mấy con phát khởi, thì chừng đó mấy con cứ theo đó mà tu thì
biết là Thầy chưa về, phải không? Mà hễ thấy mà tác ý gọi Thầy mà thấy sao nó
không có hiện, mà sao nó không biết gì hết, thì chắc có lẽ Thầy sắp về để dạy
rồi, đã gặp khó khăn rồi.
Thì những
cái điều đó là những cái điều mà cần thiết để cho những người đệ tử của Thầy
biết trước những cái điều đó để mà yên tâm tu tập, chứ không có lo lắng gì hết.
Còn nếu mà quả chăng cái nghiệp của mấy con chết, mấy con cũng nhớ giữ gìn
thanh thản, an lạc, vô sự thì Thầy về Thầy chôn dùm cho, không có gì sợ, phải
không? Cứ yên tâm, đừng có lo gì hết, Thầy bảo không có lo gì hết.
Ở đây thì
nói chung cô Út, cô lo lắng cho mấy con đầy đủ chứ không có thiếu gì đâu. Cô
rất thương chứ không có gì đâu, nhưng mà ai mà phá độc cư nói chuyện này kia là
cô không có chịu nổi đâu, cô đập. Cho nên cô bảo thôi tu thì mình cứ ráng tu,
rồi chừng nào mình muốn nghe, mình muốn phá tâm thì mình xin đến nhà bếp phụ,
thì trong khi phụ đó mặc sức đó mà xả tâm, mặc sức mà với những cái nghe chuyện
này nghe chuyện kia, mặc sức đó mà lo mà xả. Còn nếu không thì ở trong thất
sống độc cư trọn vẹn, thì chắc chắn là cô ủng hộ, cô giúp đỡ cho tu rốt ráo
cuối cùng.
(37:27) Có gì thì các con gọi Thầy, ở đâu Thầy
cũng giao cảm được mấy con, không có gì lo, các con hiểu chưa? Bởi vì bây giờ
Thầy nói ở Hà Nội mà gọi Thầy, Thầy cũng tới liền, Thầy đi còn hơn máy bay, đi
bằng từ trường chứ bộ đi bằng phi cơ sao, bằng máy móc sao mà nó lâu, nó còn 1,
2 tiếng đồng hồ mới tới. Còn này thì đi bằng hơn là ánh sáng nữa, vì từ trường
mà, cho nên vấn đề đó nó giao cảm bằng cái từ trường thì nó rất là nhanh chóng
mấy con, không có khó gì hết. Từ ở chỗ này đau khổ, mấy con gọi lên một cái là
ngay đó mấy con bắt liền tức khắc, nhanh như chớp, hơn ánh sáng.
Cái từ
trường của một vị tu hành đó nó có cái nội lực rất là nhanh chóng, cả cái không
gian này, Thầy nói cái đường dài của cái không gian mà tận xa như ở cái hành
tinh xa xưa hoặc là những cái thái dương hệ xa. Nhưng mà cái người tu rồi người
ta chỉ cần hướng tâm đến đó thì chỉ một chớp mắt, ở đây một chớp mắt thì ở kia
nó đã nhận ra được ở trong không gian rồi. Nó thành ra một điểm, chứ nó không
còn cái không gian vô tận, mênh mông này nữa đối với một vị tu chứng mấy con.
Bởi vậy nó ghê gớm lắm, nhưng mà mấy con phải thực hiện cho được rồi mấy con sẽ
thấy nó.
Bởi vì
trong thân của các con người nào cũng có cái chuyện đó, cũng có làm được hết
chứ không có người nào. Nghĩa là các con có thân thì các con có chiêm bao thì
Thầy cũng chiêm bao. Thầy cũng giống như mấy con, Thầy cũng ăn cơm uống nước
thì các con cũng ăn cơm uống nước. Thì thân người nào cũng giống như người nào
hết. Các con sân thì Thầy cũng sân. Các con muốn cái này thì Thầy cũng muốn cái
này. Các con làm cái gì Thầy cũng y như mấy con. Mà Thầy làm được thì bây giờ
mấy con cũng làm được, chứ sao mấy con lại làm không được? Hồi nào tới giờ Thầy
cũng giống mấy con, mà thầy lại làm được những cái điều mà Thầy làm mà, còn mấy
con bây giờ cũng giống Thầy mà tại sao lại làm không được? Chắc chắn là làm
được.
Và đồng
thời Thầy quyết định, tất cả bệnh tật của mấy con, mà nếu mà mấy con biết được
pháp Phật rồi, mấy con không còn sợ, mấy con đối trị nó rất là nhanh chóng, rất
là dễ dàng, không có gì. Một niềm tin của mấy con cũng đủ đẩy lui nó ra khỏi
thân của mấy con rồi, chứ đừng nói chi là cái đạo lực của mấy con đã có đầy đủ
trong thân. Bây giờ mấy con tu thì nó có chút ít thôi, nhưng mà mấy con còn đẩy
lui được những cái bệnh, huống hồ là khi nó đầy đủ rồi thì cái bệnh nào mà nằm
trong thân. Mà con người mà có bệnh mà đẩy lui được bệnh thì các con thấy hạnh
phúc ghê gớm lắm chứ còn gì nữa?
Mình
không trị mà mình chuyển, làm cho cái thân mình có một sức đề kháng rất mạnh,
nó chuyển động, nó làm cho cái bệnh nó không còn được nữa. Cho nên các con phải
ráng mà tu tập, lúc mà vắng Thầy thì nỗ lực tu nhiều hơn. Nỗ lực tu nhiều hơn
không phải là bây giờ tu 30 phút rồi bây giờ nỗ lực tu nhiều hơn là tu một 1
giờ, không phải cái kiểu đó đâu mấy con. Nỗ lực tu nhiều hơn là tu kỹ mấy con.
Mấy con hiểu cái kiểu mà Thầy nói không? Chứ không khéo mấy con, bây giờ mình
tu 30 phút, Thầy nói mình tu nhiều hơn, bắt đầu tu 1 giờ, 2 giờ, tu đấy là tu
điên mấy con.
(39:57) Tu nhiều hơn là mấy con tu rất kỹ từng
hơi thở, từng hành động. không tu thôi, mà tu thì rất kỹ lưỡng hẳn hoi, cũng tu
30 phút mà hồi nào cũng tu chơi chơi, tu mà dửng dưng đó, có Thầy mà. Còn bây
giờ không có Thầy rồi, mỗi hành động là một vị thầy của mình rồi, là một cái
phao cứu tinh mình rồi, không phải để mà sơ sót được, thì như vậy là bảo đảm
mấy con sẽ đi đến nơi đến chốn rất dễ dàng. Đó gọi là tu nhừ, gọi là siêng
năng, gọi là tinh tấn. Chứ còn siêng năng, tinh tấn cái kiểu mà tăng riết, tăng
riết đó mấy con thành bệnh. Tới chừng mà thầy về đến đây, mấy con nằm nằm lớp
lớp thì thôi hoặc là điên khùng, nói chuyện tào lao bậy bạ đó thì chết. Bởi vì
tu sai đó, cái đó là tu sai, hiểu nghe nói Thầy sách tấn…
Phật tử
3: Thời gian tình hình cái phá mà Thầy gọi là Ma chướng nó
phá như thế nào? Vào đây gần Thầy nó có dám phá không?
Trưởng
lão: Gần Thầy thì nó ít có dám phá lắm con, xa Thầy nó hay phá
lắm. Gần Thầy thì coi như cái từ trường ở đây nó ít lắm, nhưng mà xa Thầy nó dễ
phá mấy con lắm. Nó hiện ra tướng trạng này, nó hiện ra tướng trạng kia. Con
đang ôm pháp cái bắt đầu, cái chân con trời ơi nó lết nó không đi được, Ma nó
đến, nó bẻ cái giò con chứ gì, cho nên đó là cũng là Ma. Rồi bữa nay sao mà tu
tốt quá vậy trời? Hỷ lạc quá! An lạc quá! Nó sung mãn nghê gớm quá! Tu nó không
có niệm nào mà nghe nó tốt quá, nhưng ngày mai bắt đầu nó tu không tốt nữa. Đó
là cái trạng thái bữa nay nó là Ma lạc của con, phải không? Kia là Ma thọ lạc,
rồi Ma thọ khổ, cái chân con đau nhức hay cái thân con đau nhức là Ma thọ khổ,
mà cái an lạc thích thú làm cho mình vui vẻ thì đó là cái Ma hỷ lạc, nó là Ma
không hà.
Bởi vì
mình xét tại sao mình biết nó Ma? Như hồi nãy Thầy nói, Thầy nói cái tâm tham,
sân, si mình nó còn, cho nên nó tướng trạng gì, lạc gì đi nữa nó không phải
thật đâu, nó giả ra, nó tạo ra.
Phật tử
3: Lạy Thầy. Có những hôm con rất là ngạc nhiên, con đang đi
bình thường, thế là như có một cái lực rất mạnh ôm lấy con vật, vật rất mạnh,
làm cho con đứng không yên nữa. Thì có lần con phải ngồi xuống, ngồi xuống ghế
luôn. Con định đứng lên đi nó lại đảo thế này, nó không cho con đi. Nên con mới
nói thế này, lúc ấy con cũng tự nói với nó là: “Ta đang tu tập theo chánh pháp của đức Thế Tôn do Thầy ta - Trưởng Lão Thích Thông Lạc khôi phục và
triển khai chỉ dạy ta. Dạy ta là ly dục ly ác pháp, ngăn ác diệt ác, sinh thiện tăng trưởng thiện…
Ta làm toàn là việc thiện, ta có làm hại đâu mà có lực lượng nào đó hại ta?” Con
nói thế ạ. Con không có cách gì nữa thì con nghĩ con nói thế ạ.
(43:08) Trưởng
lão: Con nghĩ vậy cũng được, nhưng mà nó yếu, con sợ cái
ông thần nào đó mà ôm con vật con, cho nên con không dám chạm. Gặp Thầy: “Mày chết, mày là Ma, tao tu là mày phải đi chứ mày
vô đây mà ôm giò, ôm cẳng tao, mày muốn vật tao bẻ đầu mày chứ mày ở đó.” Phải
mạnh, con đừng có sợ nó là quỷ thần gì hết đâu, thiệt ra thì đó là Ma đó mấy
con, Ma tưởng.
Phật tử
3: Nhiều phen như thế. Lạy Thầy, có hôm đang đi bình thường
tự nhiên nó chuột rút lại nơi cái chân tê không thể nào đi được. Lịch sử của
con có cái chỗ này, kính lạy Thầy cũng là Đại Thừa. Như thế là có những cái năm
mà chưa gặp Thầy, con không có Thầy, con dựa vào sách con mò mẫm con tu. Thế
thì sách vở rất nhiều mà trong đó có cả những cái kệ của ngài Hòa thượng Thích
Chí Tịnh, soạn rất công phu giải thích, cũng giải thích Giới, Định, Tuệ. Giải
thích tu tập niệm Phật như thế nào là Giới, Định, Tuệ. Thế thì con thấy như thế
thì bạn con cho con, con thấy thế con nghiền ngẫm mà con tu đến nỗi mê mệt, mà có
những đêm mà lạy Thầy con ngồi kiết già và cả bán kiết nữa, con tu một lèo đến
ba tiếng đồng hồ mà cứ ngồi mà niệm Phật, niệm quên cả ăn, cả ngủ.
Thế thì
quá trình niệm như thế, lạy Thầy thì bây giờ tạo nên cái trớn, trên đầu con lúc
nào đi đâu cũng cứ tiếng niệm Phật vang lên, nó cứ vang vang, không niệm nó
cũng cứ niệm. Lạy Thầy không niệm nó cũng cứ niệm. Thế thì con nói vào đây để
gần Thầy thì cách xa để xem nó có niệm không? Thì được hai hôm nó không niệm,
hai hôm nó không vang lên. Đến cái hôm thứ ba nó lại tiếp tục nó lại vang lên,
nằm ngủ nó cũng vang lên. Nhưng mà trong khi đi như thế, thì đang đi kinh hành
như thế thì trong đầu nó cũng cứ vang lên, thế mà con muốn xả nó mà không làm
sao mà xả được?
(44:59) Trưởng
lão: Chỉ có tác ý à, con.
Phật tử
3: Thế bây giờ lạy Thầy, con lại vào gần Thầy có uy lực của
Thầy, lạy Thầy, Thầy cho cái pháp nữa để xả. Lần này mục đích con vào muốn để
xin Thầy, Thầy cho cái cách xả, để làm thế nào để mất cái tiếng niệm Phật trong
đầu?
Trưởng
lão: Rồi, bây giờ con xả con nhắc như thế này: “Mày là Ma, mày là tưởng lực của câu niệm
Phật, mà mày trở thành Ma, mày ở trong đầu tao rồi, mày dừng nghe, mày không có niệm nữa,
mày dứt ra đi, mày im
lặng!” Con nhắc cái tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Con ráng chú ý
thanh thản, kệ nó, nó còn nói này, chứ nó nói kệ nó, con cứ một hơi nữa con
cũng còn biết nó: “Mày Ma đi
đi, Ma tưởng, mày dùng cái tưởng mày đã quen rồi, niệm Phật này mày tích lũy
trong cái đầu tao, bây giờ niệm phải không? mày phải đi đi chứ mày không có
niệm nữa. Tâm phải thanh thản, an lạc, vô sự. Đừng có lưu ý đến nó nữa, cái
thằng này là Ma.” Con nhắc như vậy thì vài ba lần nó sẽ hết, nó hết
luôn nó không còn có nữa.
Mình
quyết định đuổi và quyết định dứt, mà mình lại có cái pháp mình ôm, chứ còn
không pháp thì nó cứ bắt nó niệm, mình cứ chú ý nó, con hiểu không? Nó lôi cái
tâm con, thành ra mình có cái pháp mình tách rời nó ra.
(46:03) Hễ mà con tác ý đuổi nó rồi thì con rời
nó, con ở trong cái thanh thản của con, thì không bao lâu nữa cái niệm nó mất
hết nó không còn nữa, nó mất. Huân vô rồi cũng khó đó mấy con, huân vô mà được
vậy cũng không có dễ đâu, mà bây giờ đuổi ra nó cũng đòi hỏi mình phải có thời
gian chứ không phải mau, nó sai pháp rồi, nó gặp Ma nó nằm ở trong rồi đó, khó!
Phật tử
4: Con lạy Thầy, vừa rồi con được nghe Thầy giải thích là
bệnh tật ốm đau mà cứ ôm pháp và tác ý và gọi Thầy thì Thầy sẽ giúp. Thì con
thấy như là cô Liễu Kim ạ! Cô là bệnh ung thư, mà cô tu cũng không được là bao
nhiêu, nhưng mà cứ cái thư mà Thầy gửi ra thì cô ấy khi cơn đau là cô cứ ôm cái
thư của Thầy, cô cứ niệm. Thì có một lần là cô đã chết nửa người rồi, thì cô cứ
bảo rằng tất cả mọi người, hôm nọ con cũng có mặt ở đấy, tất cả mọi người là cứ
nói rằng là: “Thanh thản, an
lạc, vô sự, không ai được tiếng khóc, không ai vào đây mà khóc, hay là buồn
phiền hay là thở ngắn, thở dài thì ra ngay ra khỏi cái phòng này cho tôi!”
Thế thì cô bảo, xong cô mới nói một câu rằng là: “Liễu Kim đi đây, chào mọi người.” Thế xong rồi
cô lại: “Ối trời ơi! Lại không
đi được rồi, lại tỉnh hết rồi.”. Thế có bà em gái mới đến mới òa
lên ở cửa một cái, thế là cô mới bảo “Ai
khóc đấy? Tống ra ngay!” Cô nói thế xong cái cô lại bỏ luôn vào
nhà, thế là cô lại tỉnh dậy được, không chết được.
Con mới
hỏi Thầy là như thế chỉ có Thầy biết, ngoài Thầy là không ai biết được, thì như
thế có phải rằng là một cái chướng ngại nào làm cho cô ấy hồi tỉnh không? Thế
xong cô ấy lại đi viện tiếp như thế là 3 tháng sau nữa. Thì đến ba tháng sau
nữa mà đến khi mà cô ấy chết thì người cô ấy trương hết lên, mà nước ở trong
người nó chảy ra, đến khi cô chết thì người như bộ xương thần. Con thấy như mọi
người ung thư như thế thì khi chết quằn quại, đau đớn khổ sở, cái bệnh là tiêm
thuốc giảm đau liên tục. Nhưng mà đây cô này thì cô ấy ngừng tiêm thuốc, cô
không hề vùng vẫy cái gì hết.
Đến khi
cái hôm cô ấy chết thì cô ấy bảo chồng cô ấy là: “Mang bức thư của Thầy ra đọc cho em nghe, em không khiến ai
hết.” Thế rồi bắt ông chồng ngồi cạnh đọc, đọc xong bức thư chồng
bảo: “Em có nghe nữa không thì
anh đọc?” Cô bảo rằng: “Thôi
anh không đọc nữa, anh cứ ngồi đây, nhưng mà anh gọi con lên đây đọc cho em
nghe.” Thế thằng con vào đọc đến một lượt thì bắt đầu hết xong xuôi
một cái thì hỏi: “Mẹ ơi có đọc
nữa hay không?” Thì cô ấy đi y như người đi ngủ.
Thì con
thấy rằng là tất cả ở ngoài Hà Nội chúng con ở cái tổ thọ Bát Quan Trai cùng
với cô Liễu Tâm, rồi cô vẫn cứ nói lấy cái gương của cô Liễu Kim để làm gương.
Thế nhưng mà chúng con cứ nghĩ rằng là hay là cô có một cái duyên nhiều đời,
nhiều kiếp. Mà cô ấy khi cô mà mắc cái bệnh ung thư mà cô ấy lại chết một cách
nhẹ nhàng như thế, đúng là cô ấy có pháp của Thầy, thế nhưng mà cô ấy tu chẳng
được bao nhiêu, mà cô ấy chết so với các người khác thì cô ấy chết rất là sung
sướng. Thế thì cô Liễu Tâm thì cô ấy cứ nhắc nhở mọi người là lấy cái gương của
cô Liễu Kim. Thì hôm nay con mới vào đây con thấy Thầy nhắc lại mọi sự kiện,
con lại biết những cái chuyện của cô Liễu Kim thì con bạch Thầy luôn.
(49:53) Trưởng
lão: Cái đó là cái trực tiếp con thấy.(Dạ) Trực tiếp con
thấy, nhưng con biết cái niềm tin đó là cái tâm thanh thản của chư Phật đã hỗ
trợ cô bình tĩnh trước nỗi cơn đau của cô, làm cho cái sự đau đớn của cái bệnh
ung thư đó nó giảm đi mười phần nó còn một hai, cho nên cô mới thản nhiên nổi,
chứ mà nó đau, đau siết cô quằn quại. Nhưng mà nhờ cái nội lực than thảnh, mà
cái niềm tin của cô ấy, thành ra nó tiếp nhau, cho nên nó cái lực của nó mạnh
hơn cái lực đau của ung thư cho nên cô thản nhiên cô ra đi mấy con.
Cái Tín
Lực ghê gớm không? Xa Thầy nhưng mà cái niềm tin ở nơi Thầy rất trọn vẹn, đặt
trọn cái lòng tin nơi Thầy. Cho nên từng cái bức thư của Thầy gửi ra để cô giữ
được cái tâm cô bất động đó. Thầy đã trao cái tâm thư của Thầy với cô, để cho cô
ở ngoài đó để cô từng đọc cái tâm thư đó, mà giữ gìn cái tâm bất động lúc bấy
giờ. Đối với Thầy và những người đệ tử của Thầy, Thầy rất thương. Thầy không có
bỏ sót ai. Thầy biết, khi mà nghe nói ung thư là Thầy biết cái bệnh này ngặt
nghèo lắm, cái bệnh đau đớn lắm, là phải cứu chứ không để cho nó khổ.
Phật tử
4: Con bạch Thầy, đến khi mà cô ấy đau thì cô ấy cứ nghiến
răng vào, xong rồi thì cô lại cứ cố cô ấy đi, xong cô cứ bảo: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự!”
Xong cô lại nói với Thầy: “Thầy
cứu con với, Cô
Diệu Quang cứu con với!” Mà cô ấy chỉ mỗi thế thôi. Cái ngày lúc cô
ấy sắp chết, ba người chúng con ở gần đấy, lúc nào cũng gần cô ấy thì con chứng
kiến cô Liễu Kim như vậy. Hôm nay là con cũng đủ duyên để con gặp Thầy.
Trưởng
lão: Mấy con chuẩn bị cho mấy con niềm tin vững chắc, không lay
động, nghe lời Thầy dặn bảo, thì mấy con sẽ không có cách xa Thầy. Mặc dù cô
Liễu Kim giữ cái tâm bất động như vậy. Cô ấy đang ở đâu mấy con biết không?
Đang ở chỗ thanh thản chứ đâu, cô đâu có sợ cái cảm thọ đâu. Cảm thọ là cái
nghiệp lôi cô đi để tái sanh, mà lôi không nổi.
Cho nên
Thầy dặn mấy con, cái lúc mà nó ngặt nghèo nhất thì cứ gọi Thầy và cố gắng giữ
tâm bất động. Thì lúc đó mấy con sẽ thoát nạn, chứ không khéo thì nghiệp đó nó
sẽ lôi mấy con đi tái sanh. Mấy con quằn quại một cái, mấy con buông lỏng cái
thanh thản mấy con ra là ngay đó mấy con tiếp tục tái sanh, Thầy không cứu
được. Chừng đó nó kẹt trong bào thai thì không còn nữa chỉ còn nhà thương nó mổ
ra. Nó không cách nào cứu mấy con được đâu.
Phật tử
4: Con lạy Thầy. Chú chồng cô cứ nói rằng là nếu mà chôn đi
thì mới không bị tái sanh. Nhưng mà đây cô ấy lại bị hỏa thiêu, cho nên là
nhiều lúc chú cứ bảo là vào bạch Thầy xem là như thế nào?
(52:25) Trưởng
lão: Không phải con, coi như là cái tâm của cô giữ được
cái bất động đó cô vào Niết Bàn luôn mà khỏi cần tu, coi như nó triệt luôn cái
tham, sân, si. Bởi vì cái đau đớn nó nổi lên cái sự đau khổ, nó làm cho cái
tham, sân, si nó đủ, nó sợ hãi nó này kia, cái nghiệp nó nặng lắm, nhưng mà cái
đau không có khắc phục được cô, cho nên cô diệt ngay tham, sân, si rồi. Không
phải là muội lược mà đã diệt, diệt cho nên nó thản thiên được mà ra đi, con
hiểu không? Cho nên ngay đó cô vào Niết Bàn chứ cần gì, vì vậy mà cái duyên nó
phải đốt cái thây.
Còn nếu
mà cô muội lược thôi, bây giờ muốn đốt có người cản liền tức khắc mấy con, tại
cái duyên mình còn mà người ta đốt không được, nó khiến cho gia đình hoặc là
cái chuyện đó trục trặc, không có đốt, đem chôn. Tại cái duyên đó, người ta còn
đang ở tu, thì cái duyên người ta đang tu thì không đốt được cái thân người ta
đâu, mình không có ngờ là cái quy luật của nhân quả nó như vậy. Người ta không
tương ưng được, mà đốt rồi làm sao người ta đi đâu được phải không? Cho nên đâu
có đốt được, phải để cho người ta tiếp tục người ta tu trong cái tưởng. Chứ đốt
tiêu rồi, nó không đi đâu thì làm sao? Nó trật, nó không có quy luật nhân quả
như vậy được. Cho nên đốt là tức là cô đã vào Niết Bàn rồi khỏi cần lo gì nữa
hết.
Phật tử
4: Con thấy ở Hà Nội chúng con là có hai trường hợp, một
trường hợp như cô Liễu Kim và trường hợp thứ hai là cô Lạc. Cô Lạc thì cũng mới
bị cái thôi mà đến khi cô chết thì cô mê man không biết gì. Nhưng mà cô Liễu
Kim thì kéo dài 3, 4 năm rồi mà cô rất là minh mẫn. Thì con bạch Thầy như thế
là cái duyên cho chúng con để học tập.
Trưởng
lão: Đúng đó! Phải học tập cho kỹ lưỡng đó, cô Liễu Kim là vì
cái niềm tin từ cái chỗ mà Thầy dạy, cô cũng tập luyện lắm, mà cô tập ở trên
cái bệnh đau của cô. Cho nên tới giờ phút cô chết là cô có cái cuộc chiến đấu
nó giằng dai cô quá lâu, cho nên cái tâm bất động của cô. Còn cô Lạc kia thì cô
tập ít đó, có tu tập nhưng mà tập ít cho nên đến khi cái nghiệp nó lôi nó mê
muội hết biết rồi. Nó bị cái nghiệp mê rồi thì nó lôi đi tái sanh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét