493- CHUYỂN HÓA NHÂN QUẢ
(22:46) Như hôm rày cái chuyện như vậy, lẽ ra
cái bộ 10 giới đức, cái 10 Giới Tỳ Kheo Tăng - Tỳ Kheo Ni lẽ ra thì trong tết,
trong năm nó đã in ra rồi, nhưng mãi đến hôm nay mà chưa in được. Nó chỉ còn có
một hai trang sau cùng của nó mà chưa in được thì các con đủ biết. Chỉ ngồi lại
mà có thời gian yên, Thầy chỉ viết một hơi thì nó đã xong, thế mà nó không làm
được, thì các con đủ biết cái thời gian chi phối quá lớn. Chuyện này đến chuyện
kia không thể ngồi, mà trong đầu mình có những cái sự kiện phải quan sát để
giải quyết.
Bởi vì
nhân quả không thể ngay từ đầu nhân quả mà giải quyết mà phải đợi nhân quả, tức
là cái quả nó phải chuyển biến cho đến cái quả cuối cùng của nó, tận cùng của
nó thì Thầy mới chuyển nó, nó mới yên, chứ Thầy không chuyển thì cũng không
yên. Cái khéo léo của cái người chuyển nhân quả là biết chuyển nó, chứ còn mà
không biết thì nó vẫn là một nỗi khổ chung cho nhiều người. Cho nên trong khi
tu tập thì mấy con chưa có đủ cái khả năng và cái sức mà chuyển hóa nhân quả, cho
nên thường bị chi phối trong nhân quả.
Thầy biết
lúc bấy giờ là cái thời điểm đó là cái thời điểm để chuyển cái quả đó, để cho
nó hóa giải cái quả, thì lúc bấy giờ một lời nói của Thầy nó giá trị ngàn cân,
để nó đập tan cái nhân quả đó, mà Thầy không nói thì cái nhân quả đó đang
chuyển động để mọi người phải trả, mà nếu chúng ta trả mà chúng ta trốn tránh
thì không được, phải không các con?
(24:41) Cho nên vì vậy mà Thầy thì bất động chứ
tâm mấy con phải động, tức là mấy con phải trả. Chờ mấy con trả cho nó xong
xuôi rồi, thì ngay chuyển nhân quả để cho nó đừng diễn tiến đến những cái hậu
quả khác nữa, nặng hơn nữa, nó chuyển biến. Cho nên khi mấy con vừa trả đủ thì
Thầy sẽ chuyển biến cái nhân quả đó đi để cho nó trở lại yên ổn hơn, đó là cách
khéo léo của một vị Thầy, chứ còn không khéo thì nó sẽ đi đến những cái điều
kiện không hay, làm không tốt. Và đồng thời cũng là những cái bài học để chúng
ta rút tỉa từng kinh nghiệm, từng cái biết cách thức xả tâm, để chúng ta biết
cách áp dụng vào đời sống thường nhật.
Mỗi sự
kiện đối với một người tu theo đạo Phật mà xảy ra là một bài học, là một sự tu
tập rất chính xác và cụ thể cho sự tu tập của chúng ta. Chứ không có cái gì xấu
hết mấy con. Một cơn đau sắp chết, nhưng nó là một bài học để chúng ta thực tập
thêm phương pháp tu tập của chúng ta. Nó rất có giá trị, chứ không phải tu tập
muốn cho mình mạnh giỏi để mà tu tập. Không! Đau ốm là cứ đau ốm, tu tập là cứ
tu tập, càng tu tập càng chướng ngại pháp là càng có tiến bộ nhanh, không sợ.
Như Phước
Tồn mang thân bệnh đau, điều đó là may mắn cho mình lắm, phải nỗ lực tu, còn
người ta không may mắn người ta có cái thân mạnh khỏe là người ta không có đối
tượng cho người ta tập. Thì người ta tập trong khi tập như vậy, một là người ta
bị ức chế vì không có đối tượng ác pháp. Còn con chính có đối tượng ác pháp mà
không tập để diệt nó, mà cứ đi ngủ thì quá tệ. Cho nên trong khi đó có ác pháp
là chúng ta thức mà chiến đấu với nó. Pháp đã có rồi, còn gì nữa mà ngồi đây mà
không chịu chiến đấu, để nuôi dưỡng nó làm gì?
Cho nên
đánh mạnh, đánh thẳng tay, đánh cho chết nó đi, nếu mày không chết, thì tao
chết cũng vui lòng, kiếp này tao không thắng thì kiếp sau tao cũng có những cái
đòn đánh lại, không thua. Đó là cái phương pháp của Phật là như vậy. Cho nên
làm đệ tử Phật là phải gan dạ, phải quyết liệt có ý chí, có nghị lực. Luôn luôn
lúc nào nhìn trước các ác pháp đến với thân tâm của chúng ta, là coi như đó là
cái dịp may để đem ra đọ sức với tụi bay mới biết, chứ còn không phải mà trước
ác pháp đó mà đầu hàng.
(26:49) Cho nên Thầy thấy hầu như một số đệ tử
của Thầy khi về đây tu tập, như thầy Pháp Tứ, thầy có cái bệnh ung thư, đau ghê
gớm nhưng mà thầy vẫn đầu hàng, thầy vẫn bỏ cuộc. Theo Thầy, Thầy bảo: “Thầy cho cái thất đó, vô đó chết một bữa
với nó, nếu bữa nay nó không chết thì cho nó ngày mai nó chết, ngày mai không
chết, ngày mốt cho nó chết, mà nó không chết thì nó thua mình thì ung thư nó
sạch bóng, nó không còn nữa”.
Bởi vì
mình có pháp, có phao để mình vượt biển, thì sá gì mà sợ chết nữa, nếu mà chết
như vậy cũng là chết trên pháp, mà chết trên pháp là tương ưng với chư Phật chứ
sao, có chỗ nào đâu, mình chết là mình về được Phật không hơn sao? Hơn là mình
còn sống mà với chúng sanh như thế này còn khổ chứ làm gì! Sống mà mang cái
thân nhân quả này còn đau khổ hơn, thà là ôm pháp chết, mà chết được về với chư
Phật không phải thảnh thơi sao?
Cũng như
thí dụ như bây giờ, đau buốt mà cứ biết cái pháp của mình pháp Thân Hành Niệm,
cứ ôm trên Thân Hành Niệm mà thực hiện mãi, thì bây giờ cái đau nó xiết quá thì
cái thân này phải chết chứ gì? “Ờ
chết nhưng mà tao ở trên Thân Hành Niệm, chứ tao đâu có ở cái thân đau đâu mà
bị nghiệp mày lôi”, có phải không? Cho nên vì vậy bây giờ cái thân
các con đau, đau ghê gớm quá. Nhưng mà các con cứ ôm cái pháp “Thanh thản, an lạc, vô sự”,
tức là Tứ Niệm Xứ chứ gì? Mấy con: “Tâm
thanh thản,
an lạc, vô sự. Mặc tình cái thọ mày đánh gì thì đánh, tao chẳng dao động đâu,
tao chỉ biết có thanh thản mà thôi”, nhắc nó vậy rồi thanh
thản, an lạc, vô sự. Lắng nghe sự thanh thản, an lạc còn đau mặc kệ nó.
(28:17) Các con sẽ thấy cái tầng đau, cái cảm
nhận của mấy con, cảm thọ đó, cảm nhận được cái đau nó ở dưới mà cái thanh thản
nó ở trên, con thấy nó ghê gớm lắm! Lúc bây giờ cho nên cái thanh thản nó luôn
luôn nó ở trên mà cái đau nó ở dưới. Lần lượt cái thanh thản đó nó tràn trề, nó
đè nén cái đau xuống, thì cái đau giảm lần, cái đau đi mất. Nó như vậy chứ. Bởi
vì con biết cái pháp Phật nó hay như vậy. Thế mà chúng ta chết bỏ, đau thì mặc
nó.
Còn hồi
đầu tiên mà chúng ta chưa thanh thản, nó đau hết cả cái thân của chúng ta, nhức
hết, nó làm chúng ta khổ sở ghê gớm lắm. Nhưng mà nhắc nó: “Thanh thản, an lạc, vô sự!” Rồi
bắt đầu nó thanh thản, rồi thì lần lượt cái kia nó hạ lần, hạ lần, khi mà nó
thanh thản thực sự, thì cái nọ mất tiêu. Đó là cái phương pháp của Phật như vậy
mà.
Cho nên
Thầy thấy các con có nhân duyên đủ để mà đối trị những cái khổ đau của kiếp
người rồi, của cái thân người rồi, còn gì mà sợ, không có còn gì mà sợ nữa.
Chúng ta có pháp, có phao, có thuyền, có bè để qua sông rồi, không còn ngại cái
sông đau khổ, cái dòng sông sinh tử này không còn là cản trở của các con nữa.
Bây giờ sang sông, mà bây giờ có thuyền bè rồi còn sợ gì nữa, ôm mà vượt qua
chứ đâu có dại gì mà để mà chết chìm dưới dòng sông này. Cho nên đó là một điều
kiện cần thiết lắm mấy con, phải nỗ lực tu tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét