492- VĂN HÓA TRUYỀN THỐNG - THÁNH GIỚI
ĐỨC
(16:14) Còn bởi vì khi mà các con đọc cái bộ
Giới Tỳ Kheo Tăng - Tỳ Kheo Ni, thì đức Phật có phân tích rất rõ ràng: Khen như
thế nào đúng? Mà chê như nào đúng? Khen như thế nào sai? Mà chê như thế nào
sai? Dạy chúng ta rất rõ ràng. Để khi mà người đó chê mình là mình biết người
này chê không đúng, mà nói người đó chê mà chê không đúng thì mình đâu có buồn.
Nó hay lắm. Nhưng mà cái người đó chê đúng, mình biết cái tiêu chuẩn mà chê
đúng mà mình có phạm cái đó rồi, thì người ta chê vậy mình lật đật mình sửa chứ
gì, mang ơn người ta chứ gì. Có phải không? Cho nên hay lắm! Cái bài mà Khen Chê đức Phật
nói về khen chê hay lắm mấy con, tức là đức hạnh mà, nói về khen chê hay lắm!
Không có nói sai đâu.
Ông Phật
mà, không có cái gì mà Ông bỏ sót trong cuộc đời của chúng ta hết. Toàn bộ tạng
kinh Nguyên Thủy, những cái bài kinh mà nói về đời sống của chúng ta hàng ngày,
từ cái lời nói, nói như thế nào tốt mà nói như thế nào xấu? Đều là dạy chúng ta
rõ lắm mấy con. Các con sẽ đọc hết bộ Giới, nói về đức hạnh thì đức Phật dạy kỹ
lắm, không có chỗ nào, đó là Phạm hạnh của những bậc tu mà con, (Con lên đây con, con lên trên này con
ngồi trên này!) của một bậc tu. (Phước Tồn con lên luôn trên này, ngồi ở
trên này!)
Cho nên
trong cái kinh sách của Phật mà Thầy đã góp lại những cái điều mà dạy đạo đức,
thì Thầy đã góp lại, lập thành một cái bộ Giới Tỳ Kheo Tăng - Tỳ Kheo Ni, đức
hạnh của một vị tu sĩ, đệ tử của đức Phật không phải thường. Và không những cái
bộ sách đạo đức đó nó không phải riêng cho tăng, ni mà cho ngay cả những người
cư sĩ, chứ không phải.
Cho nên
Thầy nói Thánh tăng, Thánh ni, Thánh cư sĩ. Chứ không phải tăng, ni không đâu,
nhưng mà cái tên nó là: “Văn
Hóa Truyền Thống”, để thật sự nó cũng là một cái văn hóa truyền
thống của Phật giáo đối với quê hương đất nước của chúng ta. Cho nên để cái tên
“Văn Hóa Truyền Thống”
nó cũng rất hợp, mà nó rất phổ thông. Còn mình để Giới Đức Thánh Tăng - Thánh
Ni thì nó không được phổ thông lắm, vì nó cô đọng ở trong cái giới tu sĩ.
(18:28) Cho nên từ cái khen, cái chê, đều là
đức Phật ghi hết cụ thể, rõ ràng. Khen như thế nào là khen đúng? Mà chê như thế
nào là chê đúng? Mà khen như thế nào là khen sai? Mà chê như thế nào là chê
sai? Cho nên vì vậy đức Phật nói người ta chê, mình đừng có vội vàng mà bực
tức, buồn phiền, mà hãy lắng nghe đúng hay sai? Rồi từ đó, nếu mà người ta chê
đúng tiêu chuẩn đức Phật nêu ra, người ta chê mình đúng, thì vì mình biết rằng
rõ ràng là người ta chê đúng là mình bị là người phạm giới. Mà phạm giới thì
mình mang ơn người ta, người ta chỉ cho mình thấy cái lỗi của giới luật, của
đức hạnh thì mình cố gắng mình sửa đâu còn hờn giận cũng là giải thoát.
Mà người
ta chê sai mình, “Ờ, ông chê
gì tầm bậy, tui đâu có vậy, ông gì tu hành mà không có thần thông, ông dở quá!”,
mà như vậy tôi lật ra cái giới luật, tôi thấy không có chuyện này rồi tôi biết
ông này chê bậy rồi không đúng rồi, phải không? Bây giờ người ta chê chê chứ
đâu tôi có ngu. Cũng như bây giờ người ta chê Thầy không có thần thông, ông
Phật đã dặn rồi, đã nói cái khen chê đúng chứ, mà bây giờ ông chê như vậy là
ông theo ngoại đạo, ông nói Thầy không có thần thông chứ gì. Đâu có thần thông
đâu phải là cái chỗ đức Phật, có phải không? Cho nên khen chê thì khen chê
đúng.
Vì vậy mà
cái bộ mà Giới Đức Thánh Tăng - Thánh Ni mà sắp sửa ra đời là cái bộ Giới Đức
và Hạnh rất là cụ thể, rõ ràng. Nó nhiều tập chứ không phải một tập, bởi vì một
tập nó làm sao nó hết được mấy con? Một cái lời nói thôi mà một cái lời nói nó
hiền hòa từ tốn, một cái lời nói nó giản dị, một cái lời nói nó thanh mai, một
cái lời nói nó lịch sự, điều là đức Phật đã dạy hết, cái này là đức hạnh về
ngôn ngữ. Rồi từng cái hành động của chúng ta, từng cái nghề nghiệp, từng cái
đối xử của chúng ta. Rồi từng cái mà như cái mà như Nguyên Thanh viết này, lắng
nghe, lắng nghe tự thân tâm mình, mình lắng nghe người đối tượng mình. Đó nó ở
trong đó, đức Phật cũng có dạy. Nhưng mà chúng ta không có chịu khó nghiên cứu
chúng ta không thấy.
Dạy chúng
ta để từ đó, từ cái tri kiến giúp chúng ta hiểu biết, chúng ta có cái tình
thương, chúng ta thương mình và thương người, cho nên chúng ta hoàn toàn bị chế
ngự tất cả những cái nỗi đau, niềm khổ của chúng ta hoàn toàn được chế ngự được
hết, không còn tác động vào thân tâm chúng ta được. Cho nên một người học Phật
pháp, trong học được cái lớp Chánh Kiến, thì người ta học xong cái lớp đó rồi,
ngoài đời không có cái gì mà chửi mắng họ làm gì họ động tâm hết, họ rất an vui
trong cái sự hiểu biết của cái lớp học đào tạo họ ra.
(20:52) Cho nên Thầy mong rằng, cuộc đời Thầy
mà sau này Thầy viết cái bộ giáo trình tu tập cho tám lớp này. Mà cái lớp Chánh
Kiến trong vòng học một năm, những người nào được học một năm ra rồi. Thầy nói,
nó tu và học ở trong đó nó có những cái phương pháp hành và cái phương pháp
học, học để hiểu, hiểu để hành, hành để mà sống cái cuộc sống của chúng ta
không làm khổ mình, khổ người. Mọi vật không chi phối được tâm của người này.
Những ác pháp, những vật dụng cám dỗ họ, không cám dỗ họ nổi. Họ có một sự hiểu
biết, họ có cái sự tập luyện đủ nội lực, trong một năm họ đã trở thành một con
người có một cái tâm kiên cường, sống trước những ác pháp mà tâm không hề dao
động.
Đạo Phật
là đạo đào tạo thật sự, trong một lớp uốn nắn, đào tạo mười người học tập trong
một năm họ ra trường, trong cái lớp Chánh Kiến họ vẫn giải thoát hoàn toàn, bởi
vì nó thuộc về tri kiến. Trong khi người ta khép mình vào trong khuôn khổ trong
một năm học tập đó sống đúng đời sống Phạm hạnh, đức hạnh. Đâu phải vô đó để
học để rồi mình muốn sống sao thì sống đâu, người ta sống trong kỷ luật hẳn
hoi. Một năm ra nó đã thuần quen, nó trở thành một con người rất tốt mấy con.
Đào tạo, giáo dục mà đào tạo, uốn nắn người ta trong một cái khuôn khổ để trở
thành một con người đạo đức giải thoát, tức là đạo đức vô lậu.
Cho nên
cái nhiệm vụ của Thầy rất là nhiều công việc làm, mà rất là nặng nề, cho nên
nếu mà bỏ phí hết thì giờ thì tuổi đời Thầy nó không dài lắm, nó cũng còn không
bao lâu nữa, nhưng mà cái công việc thì nó rất dài. Vì vậy một mặt thì lo tìm
người xây dựng đào tạo họ được để họ giúp đỡ Thầy được phần nào hay phần nấy,
chứ còn biết bao nhiêu sự tập trung của Thầy làm việc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét