491- TÍN LỰC
(00:00) Trưởng
lão: Buổi chiều hôm nay mấy con đến gặp Thầy, dường như
Thầy không viết mấy bức thư mà Thầy quên đem ra để trả lời cho mấy cô ở ngoài
Bắc, hồi trưa gửi Thầy mấy cái thư. Thôi để lần lượt rồi Thầy sẽ gửi mấy cái
thư đó cho.
Phật tử
1: (…)
Trưởng
lão: Nó sai từ cái chỗ con tu quá cái sức của con, con phải lui
trở lại, đừng có tăng dữ vậy. Tu tập cái pháp mà nó quan trọng đó đối với con
là cái Tứ Niệm Xứ, trên Tứ Niệm Xứ giữ tâm thanh thản, an lạc. Đó là cái pháp
duy nhất của người già. Còn về cái phần mà bệnh đau trong thân con, con cứ tập
thêm cái pháp Thân Hành Niệm, thì tập nó được mức độ nào hay mức độ nấy, nhưng
lần lượt nó sẽ thích nghi được cái cơ thể con nó khỏe dần lên, cái cơ thể con
tập cái pháp đó lần nó khỏe lên, thì lúc bây giờ con mới tăng nó lên mới được.
Chứ con đừng có vội mà con tăng thì nó không được đâu, cái sức của con không có
đủ sức với cái pháp đó, hiểu không? Con tập vừa phải, ít thôi.
Phật tử
1: Con thưa Thầy. Con xin hứa là cố gắng tu tập để đền đáp
công ơn của Thầy, của Phật. Con xin hết.
(01:45) Trưởng
lão: Các con ráng tu tập xả tâm mình, có cái gì thì mấy
con xả, mấy con vui vẻ đừng có buồn, đừng có nói gì hết, thì đó là mấy con
không phụ ơn Thầy. Rồi, mấy con còn hỏi Thầy gì không con? Mấy con cứ tiếp tục
hỏi để Thầy trả lời rồi mai mốt Thầy ẩn bóng rồi thì…
Phật tử
2: Con bạch Thầy, con tuổi đã cao nhưng con ước mơ là hôm nay
con được vào là để đảnh lễ Thầy. Trong nguyện vọng của con, thứ nhất là con xin
pháp Thầy chỉ dạy cho con tu được đúng đặc tướng của con, hợp với lứa tuổi già
để con ôm pháp con tu. Đến khi mà hết duyên lành về nhà con cố gắng giữ gìn.
Trước con ở nhà con tu thì con cũng theo trong sách vở, cái gì con cũng lấy con
tu, con tu theo cả của tu sĩ cũng như cư sĩ, con thấy tâm con rối loạn. Con
thấy con áp dụng cho con là tu Tứ Niệm Xứ và phải thêm cái Thân Hành Niệm. Khi
con tu Tứ Niệm Xứ thì con thấy nó buồn ngủ thì con đi Thân Hành Niệm con thấy
nó tỉnh táo, con thấy được con quyết định con ôm thế con tu.
Con lạy
Thầy, năm nay là con 73 tuổi con mới gặp Thầy lần đầu tiên. Con vào đây thì con
thấy như thế này, con chứng kiến được hai việc. Thứ nhất con thấy vô cùng xúc
động trước Thầy, trước Cô. Thứ hai nữa là con lại rất lo, nếu mà Thầy còn thì
không những như đời chúng con mà còn tương lai… Nếu mà chúng con không được Thầy
chỉ dạy tu rốt ráo thì chúng con cũng như người vào rừng không biết lối ra. Thì
con không biết cái thân này khi thân hoại mạng chung con có được gặp Phật, gặp
Thầy hay không?
Một việc
nữa là con nhận được cái tâm thư của Thầy nhưng trùng tên với Mỹ Đạo, cho nên
con chưa được nhận, không biết Thầy dạy con như thế nào? Suốt cuộc đời con toàn
thấy khổ là khổ. Cho nên con nghĩ không biết là cái bản mệnh của con còn sống
được bao nhiêu để mà tu tập, không biết thế nào? Còn từ đây trở đi con được
nghe lời, bất kể trường hợp nào, con có pháp con cứ ôm vào con tu, con cố gắng
con tu tập bằng hết khả năng để con đề đáp công ơn Thầy cũng như đền đáp công
ơn cô Út. Con vào đây, con thấy Thầy ban pháp cho chúng con, con từ cái chỗ mà
ốm yếu, bệnh tật con được cô Út cho chúng con ăn, thì chúng con cảm thấy chúng
con cũng quá được đầy đủ chứ không phải ăn ngày một bữa như thế này mà thiếu
thốn. Con thấy quá đầy đủ, so với chúng con ăn ngày một bữa ở nhà thì cũng
không được nhiều món như thế.
Hôm nay
là con thành tâm phát nguyện, chúng con được duyên vô cùng quý. Con ở nhà con
cứ ước rằng là phước con thì mỏng mà nghiệp con thì quá dày, tâm nguyện con đến
đây. Nhưng hôm nay con được vào lần đầu, nhưng con được chứng kiến được những
cái gương, với con là cả một sự sung sướng, mà con lại có phước duyên được gặp
Thầy trước khi Thầy ẩn bóng. Chúng con ở Hà Nội vào đây con không biết nói gì
hơn hết, con chỉ biết tạ ơn Thầy nhiều và nhờ Thầy nhiều lắm!
(06:05) Trưởng
lão: Mấy con ráng mà tu tập, lúc nào cũng có Thầy ở bên
hết, Thầy đã nói mà. Khi nào mà có gặp gì khó khăn, buồn phiền hoặc bất kỳ tai
nạn gì thì mấy con cứ gọi Thầy, rồi các con cứ giữ tâm thanh thản, an lạc, vô
sự như Thầy đã dạy. Đừng có dao động, đừng có sợ hãi, đừng có lo lắng gì hết,
thì lúc bấy giờ thì mấy con sẽ có sự giúp đỡ của Thầy, mấy con sẽ vượt qua
những cái khó khăn đó, chứ không có gì đâu mà sợ. Cho nên mấy con là những đứa
con của Thầy, thì lúc nào cũng có bên Thầy, nhưng mà Thầy dặn mấy con để giữ
gìn cho đúng cách để mà gặp Thầy, còn mấy con làm sai là mấy con sẽ không gặp
Thầy, chứ không có gì hết.
Cho nên
mấy con nhớ giữ đúng như vậy, đúng như lời Thầy dạy. Và những pháp Thầy dạy cho
mấy con từng cái đặc tướng, từng cái trình độ, từng cái tuổi tác, mấy con nhớ
những cái gì pháp nào mấy con tu nhiều thì mấy con tu nhiều, mà pháp nào tu ít
là tu ít. Tuổi tác của mấy con là lớn rồi, sức khỏe không còn nhiều đâu, cho
nên mấy con hãy tập như vậy, đúng như vậy. Khó khăn thì có Thầy, nhưng phải giữ
tâm thanh thản, và khi tập đủ pháp thì các con phải giữ giới nghiêm chỉnh. Còn
có bệnh thì các con uống thuốc chứ đừng có không uống thuốc. Nhưng dùng pháp
trị bệnh, chứ đừng có uống thuốc rồi bỏ pháp. Cho nên bất kỳ đau bệnh ngặt
nghèo nào mấy con cũng đừng bỏ pháp.
Mặc dù
bây giờ mấy con bệnh đó phải đi mổ ở nhà thương, thì cứ lên bàn mổ, người ta mổ
mặc. Nhưng mà hễ mấy con còn tỉnh là mấy con ôm pháp giúp dùm Thầy, để mấy con
vượt qua được những cái khó khăn của tâm mấy con. Chứ mấy con không giữ gìn
được tâm bất động của mấy con thì mấy con bị dao động trước những cái nhân quả.
Nhân quả nghiệp báo khắc nghiệt lắm, nó không có tha mấy con chút nào đâu. Cho
nên mấy con càng giữ gìn tốt bao nhiêu thì nó sẽ tốt bấy nhiêu cho mấy con.
Nhớ kỹ dù
người ta có đem đến bàn mổ, mà trong khi mổ mà có thể nói rằng trong giờ phút
đó mấy con coi như là chết chín phần rồi, không còn sống. Nhưng mấy con cứ nhớ,
chín phần chỉ còn một phần cũng giữ tâm thanh thản cho Thầy. Đừng có để tâm dao
động, thì lúc bấy giờ mới có Thầy kịp thời cứu mấy con chứ không mấy con đi
đời, chết mất đi, mấy con hiểu chưa?
(08:31) Cho nên trong cái sự tu hành chỉ còn có
cái lòng tin của mấy con thôi, bởi vì tuổi mấy con già rồi, cái sức lực của mấy
con để tự lực đi đến cuối cùng để nhập định, để thực hiện Tam Minh, để đầy đủ
đạo lực thì mấy con không có đủ sức. Nhưng mà mấy con còn có Thầy, còn có cái
lòng tin để giúp mấy con vượt qua những cái khó khăn, các con hiểu chưa? Cái
lòng tin đó, tin ở Thầy, tin ở Phật mấy con, chứ không còn tin ai nữa hết. Bởi
vì những người mà người ta đã đi qua rồi, người ta biết được, Tín Lực là hàng
đầu trong Ngũ Lực của đạo Phật, năm cái lòng tin của đạo Phật chỉ có cái Tín
Lực hơn hết.
Cho nên
các con biết một cái cây đa, một cái gò mối, một cái miếu, một cái nơi gò mả,
mà người ta nói ở đó có ma, có thần linh thì ở đó một thời gian có linh không.
Nó linh không phải là cái gò mối, cái cây đa nó linh, mà nó linh ở cái tâm của
các con tin nó, cái lòng tin nó. Còn bây giờ các con tin rằng Thầy dạy, tin là
Phật dạy là như vậy là mình vượt thoát ra cái nỗi đau khổ của mình, cái niềm
tin đó, nó sẽ giúp mấy con vượt qua. Và khi mà tin mà mấy con còn giữ cái tâm
bất động của mấy con, thì nó tương ưng với chư Phật, với Thầy.
Vì tâm
của chư Phật, với Thầy đều là thanh thản, an lạc, vô sự, nó bất động rồi. Cho
nên mấy con giữ được thì các con sẽ có một cái từ trường trợ lực cho mấy con
hoàn toàn vượt thoát ra khỏi những nỗi đau khổ đó. Cho nên các con có thể nói
rằng, có thể mấy con vượt thoát ra trong những phút mấy con nghĩ rằng mình tu
chưa xong, mà giờ chết thì không có dịp tu nữa. Thì cái niềm tin đó nó vẫn giữ
cái cơ thể các con bình phục trở lại mạnh khỏe và tiếp tục con đường tu nữa
được, không có mất. Đó, nhớ kỹ những lời Thầy dặn bởi vì tuổi mấy con lớn rồi,
không có còn xa nữa.
(10:26) Và trong khi Thầy ẩn bóng thì coi như
là luôn luôn lúc nào mấy con còn ở đây tu, thì luôn lúc nào Thầy cũng hướng tâm
về đây, để xem xét coi những đứa con của mình nó có tu tập như thế nào hay
không? Thì trong khi mấy con nghe tiếng lòng của mấy con nhắc nhở, tức là Thầy
đang nhắc nhở mấy con, phải không? Bất kỳ nghe thấy cái tâm mình nó gợi lên: “Thầy nhắc mình như vậy”, thì
đó là Thầy nhắc mấy con. Các con về, như vậy các con cứ nỗ lực theo đó mà tu
tập.
Bởi
vì “Đạo cảm ứng giao nan tư nghì”. Đức Phật ở nơi xa
xôi, mà ông Mục Kiền Liên ở nơi xa xôi, thế mà đức Phật vẫn nhắc ông Mục Kiền
Liên được. Khi ông Mục Kiền Liên bị hôn trầm, thùy miên thì đức Phật nhắc ông
phải thực hiện. Khi ông Mục Kiền Liên ở trong tâm thanh tịnh thì trong đó có
một niệm khởi, thì đức Phật bảo: “Im lặng như Thánh”, trong tâm của ông Mục
Kiền Liên nghe tiếng nói của Phật: “Im lặng như Thánh”, lúc bấy giờ ông Mục
Kiền Liên im lặng như Thánh để mà nhập định mới được mấy con.
Thầy cũng
vậy, không có gì khó. Bởi vì những đệ tử của Thầy là những đệ tử bỏ hết cuộc
đời để tu tập, không còn ham thích gì nữa, thì phải thương xót, giao cảm được
cái nỗi khổ của sự tu tập thì phải giúp đỡ nó. Cho nên mấy con ráng tu tập thì
lúc cũng có Thầy. Mà lười biếng mà không phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân,
ý, thích vui chơi, nói chuyện thì cách xa Thầy. Dù Thầy có ở gần, cũng như từ
lâu tới giờ Thầy ở bên mấy con, nhưng mà mấy con nói chuyện nhiều quá thành ra
xa Thầy, không ở gần được Thầy, phải không? Mấy con nhớ, đó là một cái điều
Thầy nhắc nhở khi Thầy ẩn bóng.
Không
phải ẩn bóng mà đã nhập diệt đi luôn, mà ẩn bóng để làm một cái công việc rất
lớn cho đời sau. Viết những một bộ sách đạo đức lớn, chứ không phải nhỏ, viết
những bộ giới đức, giới hạnh cho Tăng Ni không phải chuyện thường, phải nhiều
thời gian mài miệt để mà làm công việc này. Và đồng thời còn viết bộ Giáo Trình
Tu Tập cho các con, cho các thế hệ sau này biết được đường lối tu Phật là một
con đường đào tạo giáo dục cụ thể chứ không phải học mênh mông, học một cách mơ
hồ, tu chẳng biết cái pháp nào trước, pháp nào sau, nó phải cụ thể rõ ràng. Cho
nên cái công trình còn nhiều lắm, vì vậy mà Thầy ẩn bóng để tránh bớt duyên. Vả
lại trong những lúc giai đoạn khó khăn, thì ẩn bóng nó lại càng tốt hơn, cho
nên nó đỡ hơn.
(12:50) Thì hôm nay mấy con đã được nghe Thầy
nói chuyện và những cái sự kiện nó xảy ra, cũng là cái may mắn để nhắc nhở
chúng ta tu hành hơn, nhắc nhở chúng ta xả tâm hơn, chứ không phải lấy cái
chuyện xảy ra mà chúng ta buồn phiền, chúng ta đau lòng thế này. Đó là những
điều kiện để nhắc nhở chúng ta xả tâm nhiều và giữ hạnh độc cư nhiều hơn, và
mỗi mỗi chúng ta đều: “Thấy
thiện pháp không nên thấy ác pháp”. Luôn lúc nào chúng ta
cũng: “Thấy lỗi mình,
không nên thấy lỗi người.”
Cho nên
các con nghĩ đứng trong góc độ mà nhìn qua sự việc làm của cô Út thì các con cho
là ác pháp, đó là các con sai. Vì thương các con mà phải nói, mà phải như đuổi
Nguyên Thanh, bắt buộc Nguyên Thanh phải đi là cô Út đã thương Nguyên Thanh.
Khi buổi chiều Nguyên Thanh đi rồi, thì cô Út đến Thầy, cho Út nói, cô đuổi như
vậy để cho Nguyên Thanh nó tu tập chứ không phải ghét gì nó. Nhưng hôm sau thì
cô Út quyết định là không cho Nguyên Thanh về, nhưng hồi trưa này thì cô Út nói
nếu Nguyên Thanh mà còn quyết tu tập thì luôn luôn về cô Út vẫn cho về.
Cô Út
thương lắm chứ không phải không thương mấy con, không phải đuổi mà ghét, thật
sự cô làm thì làm như vậy để mà cô nói răn cho nó sợ, chứ không phải gì. Nhiều
khi tu tập được chút gì đó cái ngã nó lừng lên, cho nên nó vì vậy mà cần phải
hàng phục những cái điều kiện đó làm cho nó trở thành cái người tu có những cái
đức, cái hạnh hẳn hoi. Chứ không khéo cái bản ngã, bởi vì tu chưa xong.
Nhưng mà
thực sự ra trong Tu viện mình mà tu được như Nguyên Thanh không phải nhiều
người đâu, ít lắm mấy con, không phải đâu. Các con đọc trong những các bài viết
của Nguyên Thanh các con biết mà. Cho nên Nguyên Thanh có tu thật nhưng mà cái
rốt ráo thì chưa có, chứ cái tu nó có nó tu hơn mấy người hết, tu thật tu rồi.
(14:52) Vì thế mà Thầy cũng thấy điều này,
nhưng mà nếu còn duyên thì như hồi trưa Minh Cảnh con xin để mà đưa Nguyên
Thanh trở về tu tập, thì điều đó là cái điều ai cũng mong muốn hết, không có ai
ghét bỏ. Chính cô Út còn nói với Thầy mà, nhưng mọi việc điều có thể nói lần
lượt cũng là những cái bài học để mà chúng ta học, học cho thấy vì những người
khác người ta cũng có học những cái bài học để thấy cái sự hiểu lầm lạc, cho là
như thế này, thế khác, rồi mới hiểu qua cái sự lệch lạc của những cái bài viết
của Nguyên Thanh rồi cho bằng cách này, bằng cách khác.
Cho nên
từ đó mà Thầy giải thích cho mọi người nghe, để tự lấy kinh nghiệm, rút tỉa từ
cái hiểu sai đó để mà chúng ta thực tập cho đúng cách, chứ không khéo rồi chúng
ta cứ tưởng, nghĩ tưởng mình là hiểu vậy là đúng. Bởi vì Thầy bảo mấy con cứ
hiểu rằng: “Mọi người
điều là người tốt.” Người ta nói gì nói, người ta chửi gì
chửi, người ta nói cái gì nói, mình vẫn thấy cái người đó là người tốt mấy con,
họ giúp mình tu tập, giúp mình xả tâm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét