Thứ Bảy, 6 tháng 5, 2023

472- TÂM VÔ LẬU CHẤM DỨT TÁI SANH LUÂN HỒI

 


472- TÂM VÔ LẬU CHẤM DỨT TÁI SANH LUÂN HỒI

Tu sinh 3: Mô Phật. Bạch Thầy, không biết con tu làm sao, pháp tấn công hay sao mà trong mình mẩy nó ngứa quá.

(7:30) Trưởng lão: Con bị ngứa hả con?

Tu sinh 3: Dạ ngứa, mà đi xét nghiệm thì không có gì hết.

Trưởng lão: Có lẽ là một là cái nhà của con bị bụi bặm không? Hai là nếu mà có không có thì có thể do hành một cái pháp mà cái thọ hành nó làm con ngứa. Khi con không tu thì có ngứa không?

Tu sinh 3: Nó ngứa làm cho mình không tu được.

Trưởng lão: Không tu được. Nghĩa là có tu cũng ngứa mà không tu cũng ngứa?

Tu sinh: Khi không tu thì nó đỡ, đi Thân Hành Niệm thì nó không ngứa, nhưng mà buông Thân Hành Niệm ra thì ngứa.

Trưởng lão: Như vậy là cái bệnh do cái bệnh ngứa, chứ không phải là do cái pháp tu. Khác pháp tu là khi con không ôm pháp thì nó không ngứa, mà ôm pháp vô tu thì nó phát hiện ra, cái đó gọi là Thọ hành. Thực hành pháp thì cái cảm thọ ngứa do nó sanh ra. Còn mình ở đây thì con tu ôm cái pháp Thân Hành Niệm vô tu, thì nó lại không thấy ngứa mà xả ra thì ngứa, đó là do cái bệnh.

Coi chừng con bị nóng gan con, có thể không? Phải xem xét kỹ lại về cái vấn đề đó, còn nếu không thì con phải ôm pháp, con đẩy lui nó. Có đủ lòng tin thì mình đẩy lui nó được, chứ bây giờ mấy con chưa có đạo lực đâu, cho nên nó rất khó. Con hãy dùng cánh tay con sẽ đẩy lui bệnh, con nhắc: "Thọ là vô thường, cái bệnh ngứa trong thân con phải lui ra, không có được ngứa nữa. An tịnh thân hành, tôi biết tôi đưa tay ra. An tịnh thân hành, tôi biết tôi đưa tay vô".

Rồi con cứ tác ý như vậy, cứ năm lần. Bên tay đây năm lần thì bên tay kia năm lần, rồi con tác ý lại một lần: "Thọ là vô thường, cái bệnh ngứa nơi thân này phải đi không được ngứa nữa, cơ thể phải bình thường không có ngứa. An tịnh thân hành, tôi biết tôi đưa tay ra, an tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay vô". Nghĩa là con chịu khó tu tập pháp đó, ôm cái pháp đó đẩy lui bệnh. Dù bây giờ con biết con có bệnh ngứa rồi, thì con ôm cái pháp đó con tu tập một tuần lễ. Cứ tu khoảng ba mươi phút thì con nghỉ. Con nghỉ rồi cái khoảng ba mươi phút rồi con tiếp tục con tu. Trong ba mươi phút nghỉ, thì nó có chướng ngại gì đó, thì con tác ý, con đuổi những cái tâm con, cái niệm gì đó thì con đuổi cái tâm con bằng tư duy suy nghĩ.

(9:56) Vì con đến trễ, con không có học được cái lớp Chánh Kiến. Cho nên con tùy theo, hiện bây giờ con hiểu nhân quả, con hiểu các pháp vô thường, các cảm thọ vô thường. Do đó, con tùy theo đó mà con tư duy con xả những cái niệm đó ở trong tâm con. Còn về cái phần bệnh ngứa con, thì con dùng cánh tay mà con cứ nghĩ ba mươi phút, rồi tiếp tục tu ba mươi phút, thì cũng dùng cái này thôi đừng có tu các pháp khác. Chừng nào đẩy hết cái bệnh ngứa rồi thì con mới tu các pháp khác.

Vì bệnh ngứa con nó là cái chướng nghiệp, cho nên con tu pháp khó lắm. Vì vậy mà con chỉ dùng pháp mà đẩy lui bệnh thôi. Tức là phá hết cái phiền não, cái đau khổ trên cái thân ngứa của con thôi. Đó thì con cứ chuyên nó, thì một thời gian, tuần lễ nó sẽ hết. Bền chí, đừng có sợ nó mà pháp không hết đâu. Nó sẽ hết, cái gì nó cũng đẩy lui được hết à. Nhưng mà phải bền chí, phải đủ niềm tin, phải hàng ngày tập luyện thì nó sẽ được kết quả.

Tu sinh 3: Con sợ những cái này là dị ứng ngoài da, cái xà bông mà tắm…​

Trưởng lão: Thì Thầy muốn hỏi đó là nếu mà cái thất nó bị ấy đúng đó thì mới dùng xà bông. Còn nếu mà nó bệnh trong gan thì phải uống thuốc. Chớ có xài xà bông.

Tu sinh 3: Nếu mà bệnh gan là phải dị ứng nhiều hơn.

Trưởng lão: Nó dị ứng.

Rồi còn Thanh Trí, con. Bây giờ con thì rất bận, cho nên cũng ráng có những thời giờ bỏ ra thì giờ mình cố gắng, mình tập tu trong những giờ mình tập con. Chứ đừng có phí, mình lo làm riết, rồi mình bỏ, mình không tu thì uổng lắm.

Tu sinh Thanh Trí: Dạ thưa Thầy, pháp Tứ Niệm Xứ con vô không được, chắc giờ con chuyển qua pháp Xả.

Trưởng lão: Pháp Xả, con. Thí dụ như chẳng hạn nào như con tu pháp Xả, con tu Tứ Niệm Xứ không vô, con tu pháp Xả là tốt nhất. Trong buổi tối, con sẽ dành cho nó chừng khoảng độ ba mươi phút con tập. Buổi khuya con cũng vậy, rồi con làm việc, có vậy thôi để mà tập luyện xả.

Ngồi chơi để coi suốt ba mươi phút, coi tâm mình nó có niệm gì? Thân mình nó có chướng ngại gì? Rồi mình dùng các pháp mình xả, đẩy lui nó thôi, cho nên nó không có tập trung. Cho nên nó dễ dàng lắm con, nó không khó. Mà phải tập, để nó đủ duyên đó. Khi nào mà đủ duyên rồi thì mình sẽ vào trong thất, mình sống trọn vẹn độc cư phòng hộ. Để mình nỗ lực, mình đi cho tới nơi tới chốn, để uổng phí cuộc đời.

(12:33) Mặc dù là con có công phổ biến cho mọi người biết được Chánh pháp, biết được con đường đi mà Thầy dạy. Nhưng mà cái công đó nó cũng không có lợi ích bằng cái mà tâm Vô Lậu của con, cái phước báu lớn vô cùng. Nó vô lậu là nó không còn khổ đau, nó chấm dứt tái sanh luân hồi.

Cho nên con cũng có những lúc con cũng phải tư duy, suy nghĩ mình phải ráng tu tập. Bởi vì cái pháp mà quán thân, nó có cái sự nhìn lại cái thân của nó, cho nên nó bị ảnh hưởng. Trước kia con tu tập, cho nên nó dễ sanh ra những cái trạng thái tưởng.

Cho nên bây giờ tu pháp xả thì dễ lắm, nó không có gì hết. Có niệm thì xả, có cảm thọ thì xả, chứ không có gì. Xả bằng tri kiến, xả bằng pháp tác ý, con có pháp rồi không sợ nữa. Cho nên ngồi chơi, ít ra mình cũng dành một buổi mình ngồi chơi một tiếng. Rồi mình coi thử coi thân tâm mình nó như thế nào để xả thôi. Có vậy, con nỗ lực con, đừng phí. Dù sao đi nữa một ngày mình cũng có được một giờ, hai giờ trong bốn thời. Thì sáng, trưa, chiều, tối khuya, con ít ra cũng được bốn tiếng đồng hồ tu, nó không đến nỗi đâu con.

Nhớ lời Thầy, rồi mình lo mình làm sẽ đem lại sự lợi ích cho mọi người, truyền lại những cái Chánh pháp cho mọi người biết. Nếu không có con thì thật sự ra thì cũng khó có mọi người biết được cái tin tức, biết được những cái lời Thầy dạy đâu. Nếu không có con đưa lên mạng thì chắc ít có người biết tới. Thầy thì không có thời giờ mà làm công việc đó được.

Thành ra đây cũng là cái duyên phước. Nhưng mà dù sao đi nữa cái phước tốt nhất là cái phước giải thoát cho chính bản thân con. Cái phước đó phước lớn nhất. Vì vậy mà nếu phước đó mình không tu thì chắc không bao giờ có, nên đòi hỏi phải ráng tu. Cho nên con qua bên khu đó con ở, Thầy thấy nó yên rồi, nên ráng mà nỗ lực tu.

Sau đó thì nó còn có những cái duyên để mà chúng ta được yên ổn tu hơn nữa. Rồi có những người trợ giúp làm việc nhiều hơn nữa. Để con đường Phật pháp được chấn chỉnh và được phổ biến rộng, để giúp cho mọi người thông suốt được Chánh pháp của Phật. Thì những gì khó khăn đầu tiên, thì con về đây với Thầy đều là gánh vác những cái khó khăn, những cái sự cực nhọc hết sức. Thầy nói rằng phải có người trợ giúp với nhau thì đỡ lắm. Này có mình con thôi, không còn có người nào giúp. Cho nên ráng cố gắng con, nhớ lời Thầy đừng bỏ cái thời gian tu. Trong buổi ít ra con cũng được ba mươi phút hay một giờ, thì Thầy mừng lắm.

(15:18) Tu sinh Thanh Trí: Dạ. Con hứa sẽ thực hiện theo lời dạy của Thầy.

Trưởng lão: Ừ.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...