473- XẢ TÂM RỒI SẼ TỰ TRỞ VỀ TỨ NIỆM XỨ
Trong các
con mà người nào tu pháp Tứ Niệm Xứ mà bị ức chế, nó có chướng ngại thì mấy con
đừng có tu pháp Tứ Niệm Xứ, mà tu Tâm Xả mấy con. Xả tâm, mình ngồi tâm thanh
thản, an lạc, vô sự. Mình ngồi chơi không tu pháp nào hết. Nhưng mà luôn luôn
tỉnh thức, quán xét thân tâm mình, có thì mình xả, không có, thôi ngồi chơi.
Ngồi chơi suốt ngày, cũng không có ai rầy rà gì mình hết đâu. Nhưng mà có
chuyện gì ở tâm mình, ở thân mình, ở các cảm thọ, các ác pháp bên ngoài tác
động vào, đều là mình có đủ pháp ngăn chận, mình xả nó được ngay. Cho nên vì
vậy mà tu pháp Xả rất là dễ, không bị ức chế chút nào, không trụ tâm chỗ nào cả
hết.
Cho nên
nó không có chướng ngại chút nào hết. Nhưng khi mà xả hết rồi thì tâm mình nó
quay trên thân nó, tự nó định trên thân nó. Thì lúc bấy giờ chúng ta không muốn
tu Tứ Niệm Xứ, thì Tứ Niệm Xứ nó sẵn sàng nằm trước mặt chúng ta rồi, thì trong
tầm tay chúng ta nắm được rồi. Do đó chúng ta không còn bị ức chế nữa. Thì
chúng ta giữ gìn cái Tứ Niệm Xứ đó mà chúng ta đạt được kết quả cuối cùng của
sự tu tập, chứ không gì hết. Bởi vì con đường Chánh pháp của Phật dù sao đi
nữa, chúng ta cũng trở về Tứ Niệm Xứ của chúng ta thôi, không có đi ra khỏi Tứ
Niệm Xứ đâu.
Cho nên
đầu tiên chúng ta cũng trên Tứ Niệm Xứ mà tu Tứ Chánh Cần. Những cái pháp mà tu
trên Tứ Niệm Xứ như đi kinh hành cũng trên Tứ Niệm Xứ mà tu, chứ đâu phải ngoài
Tứ Niệm Xứ mà tu đâu? Rồi cuối cùng thì Tứ Niệm Xứ trên Tứ Niệm Xứ để nhiếp
phục tham ưu, thì đó là nó phải là nhu nhuyễn, thuần thục lắm mới đi tới Tứ
Niệm Xứ trên Tứ Niệm Xứ. Tức là cái giai đoạn cuối cùng của Tứ Niệm Xứ.
(17:32) Vậy hôm nay các con được thọ hưởng pháp
của Phật như vậy mà không ráng tu thì rất uổng mấy con, phải cố gắng. Mỗi đứa
đều hứa với Thầy cố gắng để đền đáp ơn Phật, ơn Thầy, chứ Thầy biết làm sao
hơn? Chỉ mấy con có lòng thành trước Phật, trước Thầy, xin hứa con sẽ cố gắng
con thực hiện. Đời sống con, con đã coi như là con đã hy sinh cho Phật pháp hết
rồi. Mà nếu mà con thực hiện không đúng thì cái đời sống hy sinh con chẳng có
nghĩa lý gì hết.
Con hy
sinh, con phải thực hiện cho đúng Chánh pháp của Phật, như lời Thầy dạy, thì
chắc chắn mấy con không phụ ơn Thầy, không phụ ơn Phật đâu. Mấy con sẽ làm
được. Mấy con phải cố gắng. Không khéo cuộc đời mấy con không biết đi đường
nào? Lang thang muôn nẻo mà không biết đi về đường nào để đến đích cuối cùng
của sự giải thoát này. Thầy chỉ hướng dẫn mấy con, mà mấy con không tu thì
thôi, Thầy cũng đành chịu. Cho nên phải ráng cố gắng nha con, mỗi đứa đều cố
gắng cứu mình.
Đến đây
thì coi như là không còn gì nữa, mấy con đã sám hối thì phải cố gắng giữ gìn.
Từ đây về sau đừng phạm phải độc cư nữa mấy con. Đừng vui gì trên đời này nữa
mấy con. Ăn ngày một bữa để sống, có gì ăn nấy, không khen ngon, khen dở. Ăn để
sống, để tu mấy con, để ra khỏi nhà sanh tử, để chấm dứt luân hồi, để không còn
khổ đau nữa, đó là cái điều quan trọng rất lớn cho kiếp người. Phải ráng, Thầy
mong như vậy lắm. Rồi bắt đầu bây giờ mấy con trở về lo tu tập.
Tu sinh
5: Dạ thưa Thầy, con tu tiếng đầu thì bắt đầu thấy tâm thanh
thản lắm. Con để đó không tác ý gì nữa, nhưng khoảng chừng mười phút hay hai
mươi phút sau thì bắt đầu tâm phát khởi niệm. Con quay qua tác ý thanh thản
được không Thầy?
Trưởng
lão: Không được. Để chiều, buổi chiều hai giờ đến đây Thầy chỉ dạy
con tu. Con nói như vậy là để Thầy kiểm tra kỹ lại hết, rồi Thầy sẽ giúp cho.
Bây giờ mấy con cứ về, rồi chiều Thầy kiểm tra lại. Thầy chịu khó không có sao
đâu. Còn mấy con thì cứ về tập tu, như những cái pháp của mình đã tu. Yên tâm,
có gì thì đến xin gặp Thầy, Thầy sẽ dạy cho. Yên tâm đi mấy con, bây giờ mấy
con trở về lo tu tập.
Tu sinh: Xin
phép Thầy.
Trưởng
lão: Rồi mấy con. Con ra đi con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét