463- HÀNH TRÌNH TU HỌC CỦA THẦY
(19:44) Con thấy Thầy ra ngoài Phước Hải cũng
vậy không, tại sao ở trong tảng đá như vậy, mà ở ngoài nước linh động, mà tại
sao cái tảng đá như vậy mà nó cứ lên, nước cứ lên hoài? Chỗ chùa Cây Khế, mấy
con có biết chùa Cây Khế không? Chỗ đó có có mạch nước, quý thầy ra ngoài đó ở
cứ xách đồ, khiêng nước ở đó về uống, chứ hồi đó ra đó đâu có giếng, đâu có gì
đâu, nên cứ lại chỗ đó. Mà sự thật thiên nhiên rất hay, rừng núi như vậy có
những nơi đó chim chóc ở. Loài thú nó ở, nó biết ở chỗ đó là nước.
Hồi cô
Minh Cảnh còn sống ở ngoài Long Hải, chỗ Thầy ở. Không biết mấy con ở Long Hải
như Tú là biết, chỗ đó có mạch nước. Rồi Thầy cho cất vùng đó, ở chỗ có mạch
nước cho nên cọp bạch này nọ nó đến uống nước chỗ đó. Nghe nói có người thấy
cọp bạch đó. Tất cả chim chóc, loài vật tìm đến chỗ đó uống nước.
Rồi mình
khai thác ra cái mạch nước rồi uống nước trong chứ không có gì. Nó cứ tự ra
nước thôi! Ở trong núi chứ không phải dưới thấp đâu, ở trong núi mà cứ ra nước;
ra nước trong chứ không phải nước đục. Thầy cứ nghĩ rằng ở trên cao, bởi vì
mình ở đây cũng như trên núi, mình nhìn xuyên còn ngọn núi cao mà, mình nghĩ
chắc trên đó có nước nó giữ trên đó nên nước mới chảy xuống đây. Còn không có
trên núi thì làm sao nước trên đó chảy xuống đây mà có được. Ở dưới này làm sao
nó rút lên mà chảy được, tự nhiên mà người ta biết ở trên đó.
Đầu tiên
khi Thầy đến chùa Ngọc Tuyền, Thầy phải lội qua một cái đầm nước không, ở trên
đỉnh núi mấy con, cái đầm nước không hà, cho nên Thầy nghĩ cái đầm nước này nó
chảy xuống dưới chỗ mình ở. Thầy đi có chỗ tới đầu gối, có chỗ tới lưng quần,
sen mọc, rau chốc, rau gì đủ loại dưới nước. Thầy lội qua chùa Ngọc Tuyền. Nền
chùa Ngọc Tuyền còn cái nền không, chùa thì không còn. Thầy lội qua, đến nền
chùa Ngọc Tuyền thì đúng là ông này ông xây cái chùa nhìn xuống cái đầm nước
này, nên muốn vào chùa này phải lội cái đầm mới qua. Tất cả những nơi nào hoang
dã, hoang sơ Thầy có đến những chỗ đó hết.
(22:21) Bây giờ mà người ta xây dựng cái chùa
Ngọc Tuyền trở lại, người ta cho mấy cô ở lại thì mất vẻ hoang sơ. Cái hồ nước
đó cũng mất, không còn nữa, nghĩa là người ta làm sao nó chạy mất hết, hồ nước
cạn hết. Rồi người ta làm con đường đi tới chùa Ngọc Tuyền bằng xe hơi, mình
chỉ cong vô, vô tới cửa là tới Ngọc Tuyền.
Còn hồi
Thầy đến đó, theo mấy ông thợ rừng, họ dẫn đi, ôi thôi lội nước quá trời, qua
cái đầm lớn lắm, mà cây mọc ở dưới cũng lớn, có chỗ cạn, có chỗ sâu, xung quanh
là chuối. Nội đi xung quanh một hơi, mình chặt mấy quầy chuối chín đem về ăn,
chuối rừng á. Thầy ở dưới chân núi Ngọc Tuyền ở chỗ Minh Đạm, Thầy xây dựng cơ
sở đó nên thỉnh thoảng rủ lên Ngọc Tuyền chơi, lên Ngọc Tuyền mới lội qua.
Những nơi đó mà sau này Thầy ra Phước Hải, lên Ngọc Tuyền mà đi tìm di tích đó
chắc không còn nữa vì Nhà nước làm khu di tích lịch sử Minh Đạm, người ta triển
khai chùa Ngọc Tuyền làm mất sự hoang dã.
Không
biết bây giờ Hòn Sơn, họ có đập đá nữa không, đập nữa chắc tiêu. Nhưng Thầy
nghĩ những tảng đá lớn chắc họ đập không nổi đâu. Còn cái hang không biết họ có
phá không? Nếu họ làm du lịch ở đó thì thôi chắc họ phá hết. Mấy sợi dây Thầy
trèo chắc họ chặt hết. Dây đó chắc dây gùi chứ dây gì không biết, không biết
dây gì mà bây lớn vầy, mà nó quấn quấn nhau, nó quấn hai dây, ba dây quấn nhau
làm như dây luộc của mình. Nó quấn nhau vậy nên có ngấn, có ngấn mình nắm trèo
lên dễ, không vuột.
Trong đời
sống tu hành của Thầy, coi như rừng núi chỗ nào cũng có mặt thầy, chỗ nào nghe
yên tĩnh nhất là Thầy đến đó. Ngay ở Hòn Sơn, Thầy thấy trên đất liền, giặc
giã, bom đạn không thể ở yên được, thôi ra ngoài biển thì không có giặc giã. Mà
đúng ở ngoài đó không có ấm ầm, không có tiếng súng, không có gì hết, yên ổn.
Nhưng có điều kiện là phải tập ăn rau để sống chứ không khéo ở trên đó mà xin
cơm cũng khó lắm!
(24:40) Rồi bắt đầu bây giờ mấy con còn hỏi gì
thêm nữa không con? Ráng nỗ lực tu đi mấy con, rồi chuẩn bị mấy con nghỉ hè về
thăm nhà chút ít đi, cho nó vui vẻ rồi cái bắt đầu mới trở lại.
Bây giờ
cái khóa học lớp Chánh Kiến xong rồi, Thầy cho nghỉ hè. Mình nghỉ hè chứ có
nghỉ học đâu. Nghỉ hè rồi trở lại bởi vì bảy lớp học chứ đâu phải một lớp đâu.
Sau khi nghỉ hè, bắt đầu mình mở lớp học, chờ cho nhà trường xây mấy nhà lầu,
tường đàng hoàng thì ngồi học. Ở lớp một, mình học nhà tranh vách lá bởi vì ở
địa phương dân làng nghèo quá có trường học cho mấy học sinh này. Bây giờ học
lớp cao hơn thì mình phải ra thành phố học trường lầu. Thì phải thay đổi chứ!
Hồi đó
tôi học trường làng, bây giờ tôi ra ngoài đó trường huyện phải khác chứ, rồi
tôi đến trường tỉnh phải khác chứ, rồi tôi về thành phố phải khác nữa chứ!
Không lẽ ở tỉnh không có Đại học thì tôi về thành phố thì mới có Đại học thì
tôi phải học trường đẹp chứ. Không lẽ Đại học còn cất bằng tầm vông, trúc tre,
liếp như ở trường làng sao!
(26:03) Hồi trước trường làng mấy con biết họ
chặt cây ghép làm tường bằng cây, họ cũng lấy mấy cái liếp này họ gác lại làm.
Hồi Thầy học ở đây nè, coi như trường Gia Huỳnh, trường… ở đây không phải họ
đều làm bằng tầm vông trúc tre vầy đâu, họ làm bằng cột cây lớn, họ cất cái
trường. Rồi gió thổi sập đổ cái trường của ông, học sinh phải tập trung vào cái
đình. Thầy cũng vô trong đình học.
Hồi Thầy
còn nhỏ cực khổ lắm. Ở đây mà Thầy phải đi ra tới Trảng Bàng, mà đi bộ. Sớm
mai, mẹ Thầy làm cho một gói cơm, học ở lại chiều mới về chứ về làm sao kịp mà
ăn. Hồi đó, học sinh học Tiểu học học hai buổi chứ không học một buổi, Trung
học mới học một buổi. Học sinh Tiểu học học hai buổi, cho nên học sáng và học
chiều, có một ông Thầy dạy thôi. Thí dụ lớp Một thì ông thầy dạy hai buổi. Tới
lớp hai cũng vậy, lớp ba cũng vậy.
Hồi đó,
mới vô học gọi là lớp Năm, lớp kế là lên lớp Tư, rồi tới lớp Ba là ba lớp tiểu
học đầu tiên. Ai dạy lớp Năm tưởng là lớn nhưng ai dè lớp Năm là lớp nhỏ nhất.
Lên nữa là lớp Nhì, rồi lên lớp Nhất là lớp Một, lớp cao nhất của Tiểu học. Sau
khi tốt nghiệp lớp Nhất, nếu mình thi Trung học không đậu thì học lớp Tiếp liên
chuyển tiếp để vào mình Trung học, mình học lớp Đệ thất. Lớp Đệ thất tưởng lớn
ai dè Đệ lục lớn hơn Đệ thất. Lần lượt học hết rồi vô lớp Đệ nhất rồi lớp thi
tú tài.
(28:00) Bắt đầu thi tú tài xong rồi đó rồi bắt
đầu mới thi vô Đại học, mình chọn ngành nghề nào đó như: Đại học Y khoa, Đại
học Văn (Văn Khoa) hoặc
Đại học Luật, tùy theo mình chọn hoặc mình học Đại học về Kiến trúc, Kỹ sư cầu
cống gì đó thì mình chọn lấy nghề trong trường Đại học đó. Khi học sinh tốt
nghiệp được lớp mười một khóa Tú tài rồi, người nào đậu Bình thứ là được vào
thẳng, khỏi thi tuyển. Bình thứ thôi đó thì được thẳng vào Đại học, mình muốn
chọn đâu cũng được.
Hồi đó dễ
còn bây giờ phải thi. Hồi đó mình đậu Tú tài xong rồi mà điểm cao gọi là Bình
thứ được trực tiếp chọn Đại học nào, mình khỏi thi. Bây giờ phải tuyển vì số
người ví dụ trường Đại học thu một trăm người mà mình có một ngàn người nó phải
tuyển. Còn cái này nó thiếu, thay vì muốn chọn một trăm người mà chỉ có tám
chục người thì thi làm chi cho mất công, cứ lôi vô hết, hồi đó ít người, mấy
con.
Thời của
Thầy, người ta sợ không dám cho con đi học. Người Pháp mới cất trường học, Tây
nó mới hợp với làng xã vô xóm làng có con nít thì nó bắt lên xe chở đem bỏ vô
trường học, rồi nó cho mực cho giấy cho bút, nó ưu tiên cho mình học lắm.
Nó cất
trường mà không ai dám lại học. Có ai dám cho con lại học đâu nên nó mới vô xóm
riềng bắt con nít lại. Mấy ông làng xã hồi đó giải thích cho gia đình là Tây
muốn con của ông bà đi học cho biết chữ, để không biết chữ sau này dốt, nó ngu
lắm. Mà mấy ông làng xã nói chứ mấy thằng Tây đâu có nói chuyện với mình. Cho
nên nó kiếm con nít bắt bỏ lên xe chở vô nhà trường.
(30:16) Hồi đó nó vậy, nó ưu tiên cho người
Việt mình lắm. Nhưng mà nó đổ vô nhà trường đào tạo mình thành thông ngôn, ký
lục cho tụi nó không, để làm việc cho tụi nó chứ gì. Hễ mình học đó này, mình
ra làm việc khoái lắm chứ, làm việc có lương sướng. Học ở đó, sau này ra làm
việc khoái lắm, có lương sướng, có người lại vô dân Tây luôn, được ưu tiên vô
dân Tây, được đi Tây.
Đó là
thời của Thầy, Thầy đã chứng kiến những điều đó. Mẹ Thầy nói lại, Mẹ Thầy hồi
đó cũng vậy, phụ nữ không bao giờ ông bà cho đi học đâu, nói không cho nó đi
học đâu nhưng Tây bắt là phải chịu thôi. Mẹ Thầy cũng được Tây bắt chứ ở trong nhà
trường, đố!
Rồi tới
phiên Thầy cũng vậy, không bắt thì không đi học, sống theo kiểu bộ lạc như ở
trên Campuchia, trên mấy cái cao nguyên vậy đó. Sống theo bộ lạc bao giờ cho
con đi học đâu! Mình cất trường vậy chứ đến khuyến khích dữ lắm cho nó hiểu nó
mới cho con đi học, chứ không là nó không cho. Hồi đó ở đất nước của mình cũng
vậy, y như người sống trong bộ lạc, con cái mình không cho đi bậy đâu, sợ Tây
bắt mà Tây bắt nó cho đi học.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét