462- HÒN SƠN- MA THIÊN LÃNH
(06:31) Nói chung là Thầy còn đi ra Hà Nội để
gặp chú Tuấn. Chú Tuấn cứ gọi Thầy ra đó để xem như thế nào. Cũng có Phật tử
báo ngày chính xác cho Thầy biết nhưng Thầy trực tiếp, chứ Thầy không nghe ai
hết đâu.
Bữa nay,
cô Liên Châu sẽ gặp Thầy để báo cho Thầy biết giấy phép được xin xong để Thầy
về quy hoạch, làm rào cỡ nào, xây tường hoặc rào B40 hoặc như thế nào để Thầy
chỉ đạo, rồi làm cổng như thế nào. Ở trong đó quy hoạch đường sá, điện nước như
thế nào. Bữa nay cô Liên Châu sẽ hẹn gặp Thầy. Thầy còn đi công việc nhiều quá!
Để Thầy lo những công việc này xong rồi thỉnh thoảng mới về thăm Hòn Sơn chứ
bây giờ chắc chưa thăm được.
Không
biết Thầy trèo Hòn Sơn nổi không chứ bây giờ lớn tuổi rồi trèo không nổi. Hòn
Sơn cao lắm! Không biết bây giờ có làm con đường thông suốt không chứ hồi Thầy
lên ở đó thì đi đường mòn, đường mà kêu là thợ rừng đi, nó luồn qua lách lại đủ
cách hết, dây chằng dây néo đủ loại, luồn qua lách lại. Đi lên dốc có khi dốc
đứng thì có những sợi dây mình nắm.
Bây giờ
Thầy nắm, leo lên bằng gốc cây đó thì Thầy hết nổi. Nắm dây leo thì tuổi trẻ
mới leo được chứ còn Thầy già leo gì, dốc đứng làm sao leo được, buộc lòng phải
leo bằng sợi dây. Mà leo, hai tay phải nắm, hai chân đạp lên vách đá, đạp thăng
lần lên, cho đến bên kia buông dây. Thầy chắc chắn kiểu đó thì các con đứng
dưới này ngó lên chứ mấy con trèo được không. Có phải không? Thầy không biết
bây giờ có trèo nổi hay không chứ. Nếu họ làm cầu hoặc băng bằng cái lộ nào đó
có thể mình lên được, chứ hồi Thầy đi như vậy mà gặp mấy cái dốc đó thì leo dây
thôi.
(08:47) Khi vào Hòn Sơn thì vào trong một cái
hang. Từ trong hang đó, mình mới chui qua, có những sợi dây mình mới phăng lên
đỉnh Hòn Sơn được, mới lên được Sơn Tiên ở đỉnh Hòn Sơn. Đỉnh Hòn Sơn cao mà có
một tảng đá rất rộng lớn. Ngồi trên đó gió biển thổi vào, nhìn ra biển mênh
mông. Đó là tảng đá gọi là Sơn Tiên, tiên lên chơi trên đó chứ phàm phu lên đó
không nổi.
Đồng thời
ở dưới này đi gần tới có cái hang, chui trong hang đó mình đi. Vô hang đó tối
u, muỗi, dơi ở trong đó cũng nhiều lắm. Mình chui trong đó rồi đi vòng vòng qua
hang, hang cũng rộng. Vòng qua thì bắt đầu nó có cái lỗ thông hơi khí trời.
Trên đó có mấy cây lớn, dây leo thòng xuống. Mình nắm dây đó, leo lên miệng
hang. Lên trên đó, đi đoạn đường nữa mới tới tảng đá đó. Ghê lắm, người nào lơ
mơ thì đi không nổi, chỉ còn rớt ở dưới chân, chứ không phải lên Yên Tử, nó dễ.
Đằng này đi phải leo qua những chặng dây. Chắc bây giờ, người ta cũng sửa sang
lại nhiều rồi chứ không đến nỗi. Hồi Thầy đi còn hoang dã lắm nên đi bằng đường
hầm, đi bằng dây leo.
(10:25) Thật sự ra Thầy thấy cuộc đời tu hành
mình đi như vậy còn hoang dã và nó đẹp vô cùng, đẹp lắm. Khi một người mà trèo
như vậy quay phim thì trời, hay lắm! Như mấy người đi thám hiểm trên đỉnh núi
Everest nhưng lên Hòn Sơn thì trường hợp đó chắc không khó đâu không thể nào
chạy khỏi. Tới đó Thầy trèo, mấy con chụp hình, được mà, Thầy trèo được, cái
tay Thầy cũng mạnh lắm, không yếu đâu, còn sức lực, còn trèo được, còn nắm dây
trèo được khoảng thấp thấp chứ cao nữa chắc rớt xuống.
Chừng đó
hẳn hay, chứ bây giờ Thầy lo cho mấy cơ sở. Chắc chắn Thầy tiếp xúc ngoài Hà
Nội rồi Thầy bàn bạc trong vấn đề thì chú Tuấn sẽ làm. Nếu theo phương án Trung
tâm an dưỡng lớn không được thì Thầy sẽ xin làm một khu dưỡng lão, khu an dưỡng
cho người già hoặc là cho tu sĩ. Mình xin làm nhỏ thôi đừng có làm lớn, nhỏ
thôi.
Thí dụ
như mình xin khu dưỡng lão người ta cho liền, đồng thời mình xin khu an dưỡng
cho Tăng Ni để họ nghỉ ngơi an dưỡng. Mình đừng nói gì lớn, chỉ nói một khu như
vậy thôi, nhỏ nhỏ thì họ sẽ cho chứ mà nói mười sáu, mười bảy cái khu như vậy
người ta nói bộ ông lập ấp sao mà dữ vậy! Vậy ông muốn làm lớn quá cho nên mình
nói nhỏ nhỏ thôi thì chắc được chứ không có gì khó. Để Thầy ra chỉ đạo không
khéo mấy người đó cứ khư khư phải mười sáu cái cơ sở, xây dựng như vậy như vậy
đó thì khó hơn, Nhà nước người ta nghiên cứu người ta khó hơn.
(12:23) Mấy con cũng biết vừa rồi Thầy được tin
Những lời Phật Dạy, cái tập IV rất hay mấy con. Nó xác định đường lối của đạo
Phật rất rõ ràng và Bà La Môn cái sai của Bà La Môn. Trong đó Thầy có giải
thích qua Đại thừa, cái sai của Đại thừa. Ban biên tập đọc đến đó, người ta rất
ngại, người ta sợ.
Thầy nghĩ
rằng bây giờ mình có người của mình đến gặp những người biên tập đó sẽ đả thông
tư tưởng đó để họ hiểu. Bởi vì họ không hiểu thì họ rất sợ, họ hiểu thì không
sợ, thấy có trách nhiệm phải làm, do đó cũng phải khéo léo thôi.
Nếu tập
IV ra mà hữu duyên không có sửa đổi gì hết thì nó rất hay. Nó chấn chỉnh lại
con đường của đạo Phật. Tập IV là những bài Thầy cô đọng lại những cái sai, cái
đúng mà từ lâu tới giờ người ta hiểu không đúng về Phật giáo nên làm sáng tỏ.
Bốn tập Những Lời Phật Dạy thì ba tập kia đã duyệt xong, không có gì hết, nhưng
tới tập IV thì giật mình vì từ lâu tới giờ người ta cứ hiểu qua góc độ của Đại
thừa, của Thiền tông. Bây giờ Thầy nói Phật giáo như vậy thì người ta ngại quá
nên người ta lo lắng thôi. Cố gắng thì mình cũng sẽ đạt được những điều kiện
tốt.
(13:55) Thôi bây giờ thì à, như vậy mấy con lần
lượt về yên ổn, Thầy lo cho tới nơi. Sau đó, chúng ta có dịp tổ chức đi thăm
Hòn Sơn vì đó là nơi lịch sử, chứ không phải là nơi không lịch sử đâu. Bây giờ
cho một người đi thì bao nhiêu người khác cũng muốn đến đó mà Thầy không cho
đi. Nội trong đây mình cũng muốn đi hết chứ có ai không muốn đi, phải không?
Thầy cho
hết, Thầy thuê mấy chiếc xe đò đi. Ra ngoài đó Thầy mướn một chiếc tàu lớn mình
chạy lên Hòn Sơn, mặc sức mình đi. Bây giờ mình đi tham quan, đi du lịch mà, đi
bao nhiêu người mà không được. Nhưng để mình có chỗ ở xong đã, Thầy cho đi hết.
Mấy con
người nào cũng khoái lắm, đi vô coi chỗ Thầy ở, tới chỗ Thầy đào hầm có hai hòn
đá, một hòn đã tròn bự lắm, cầu bằng hai nhà này. Một hòn đá tự nó lớn tròn
vầy, còn một hòn đá nhọn, một cái nhọn, một cái đứng cao vầy như cái bậc thang.
Hai cái dựa vô nhau: Một cái nhọn, một cái tròn. Mà hai cái dựa lưng nhau vậy
thì kẽ hở chỗ này, nước ở trong đó chảy ra. Do đó Thầy đào một mương dài Thầy
trồng rau. Đây là những cái các con chụp hình, bây giờ cái mương này bị lắp đi,
nó lâu quá rồi. Hai hòn đá này chắc không ai khiêng đâu. Mạch nước này còn thì
nó sẽ còn chảy tràn lan ra. Do đó mình đến mình chụp cảnh này, cũng là một cái
lịch sử, một hình ảnh lịch sử.
Rồi mấy
con vô trong đó, cái hang chỗ Thầy nằm nghỉ để tu, trên đó, hồi đó cũng có mấy
ông sư cũng đến đó. Họ đóng mấy cái bìa, đòn, thượng. Thợ rừng họ lên đó hạ
cây, rọc, bỏ mấy cái bìa như cái giát ở ngoài họ bỏ. Mấy ông sư lấy cái đó kê
nằm, họ làm phản nằm. Không ngờ mấy ông tu lạnh quá chịu không nổi, mấy ông bỏ
đó. Thầy lên, ở chín tháng trên đó cũng ở được.
Lên trên
cao nữa, một tầng nữa là Sơn Tiên. Dưới này, ở chỗ sắp sửa chui vào trong hang
này có một cái thất của thầy Thiện Nghĩa, ổng đến đó cất để luyện Mật Tông,
luyện Chú Chuẩn đề. Khi luyện Chú Chuẩn đề ma hiện ra, ông sợ quá chạy ông bỏ.
Mà cái công của ông mà đem mấy cái thùng phi lên để hứng mấy cái nước thất ông
đó, nhờ đó mà Thầy uống cái nước đó mà Thầy (…) nên nó tiện.
(16:32) Cũng có người ta sắp sẵn cho mình nên
lên trên đó đủ điều kiện: Có nước trời mưa Thầy uống, có thất của ổng, mà Thầy
thích nằm trong hang hơn. Lúc bấy giờ, tuổi trẻ không thích ở trong nhà, thích
hoang dã, thích làm trong rừng, lôi những tấm ván ở trong cái hang. Nằm như vậy
mà có lỗ thông trèo lên trên đỉnh Hòn Sơn. Nằm đây nhìn trời được, nghĩa là
trời chỉ rọi như ánh đèn một cái lỗ đó thôi. Xung quanh đen tối hết, chỉ có cái
lỗ đó sáng coi như có ngọn đèn điện ở đó. Đẹp lắm mấy con, đèn thiên nhiên mà.
Tất cả đều tối hết có một lỗ trống làm ngọn đèn của mình.
Các con
thấy cái nhà tường của mình, rồi khoét cái lỗ, mình nằm trong bóng tối nhìn có
phải là ngọn đèn đúng không? Nó rọi sáng. Con mắt của mình theo đó nó thấy ánh
sáng làm cho mình thấy những đồ vật. Con mắt của mình nó quen với trong bóng
tối mà có lỗ sáng nó chiếu vô như cây đèn soi ánh sáng đó cho mình. Mọi vật
trong từng kẽ đá, rêu trong hang mình vẫn thấy được, nó quen rồi.
Cho nên
không ai thắp đèn bằng ông trời thắp đèn, sáng hoài không có tối. Lúc nào trời
sáng trăng thì sáng hơn. Trời không trăng thì cũng có ánh sáng của nó, chứ đâu
phải như ban đêm tối đen. Tại con mắt bị đèn, mình ra thấy nó tối đen chứ ở
ngoài trời vẫn sáng, tối nhưng vẫn sáng. Nên sống trong thiên nhiên Thầy thấy
quen, thấy hạnh phúc lắm, khỏi có bật công tắc, đèn trời đâu có bật công tắc.
Rồi mấy con tập sống như Thầy, các con từng ở hang thì hạnh phúc lắm, không có
bận rộn gì hết. Khe nước đó cứ lấy lên uống còn không mấy thùng phi mà họ để
sẵn đó mưa thì đầy, uống sao cho hết, tắm sao cho hết. Một mình làm sao cho hết
đâu! Sống thiên nhiên hạnh phúc vô cùng.
(18:43) Còn sống theo mình nó lệ thuộc lắm! Bữa
nào mà cô Út không bơm nước, thì trời đất ơi, chết được! Mấy nhà cầu này nó cấm
vận, đi tiêu hết. Mình định ra đi tắm mà mở nước không có, trời ơi, quên mở sẵn
mấy thùng đựng nước cho nên bây giờ hết muốn đi tắm nổi rồi. Không có nước làm
sao, đành chịu thôi, mà cái mình rít rắm, ngồi thiền không được. Có phải không,
mấy con thấy có những buổi đó không? Vì vậy chuẩn bị cho mình có được xô nước,
không khéo nguy hiểm lắm!
Còn ở
rừng núi không có chuẩn bị, khe nước có sẵn, khát quá thì cố gắng uống miếng,
còn không thì lấy nước mưa uống, cứ vậy thôi. Không nước mưa thì uống nước khe
bởi vì ở trên núi. Sao kỳ lạ, Thầy thấy đúng là tự nhiên có những mạch nước để
cho người ta ở vùng đó người ta sống, chứ cỡ không có người ta chết sao? Tự
nhiên có như vậy nên chim chóc, những loài thú nó sống mấy con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét