464- DẠY ĐẠO ĐỨC CHO MỌI NGƯỜI
(31:30) Những lịch sử đó không bao giờ quên
được. Bây giờ những lớp học của chúng ta được tập trung như thế này đó là ước
muốn của Thầy rất lớn. Lẽ ra Thầy đi bắt người ta bỏ vô đây học Đạo Đức, nhưng
Thầy có quyền gì đâu. Thầy như Nhà nước, Thầy có quyền thì Thầy bắt hết xóm
này.
Hôm Thầy
đi họp Mặt trận ở huyện rồi lên tỉnh cũng vậy, Thầy mới nói rằng Đạo Đức của
con người hầu hết bây giờ đang xuống dốc, vậy Thầy mở các lớp Đạo Đức, Thầy
mong rằng những bài vở dạy Đạo Đức đưa cho Nhà nước duyệt hết, các anh chị
duyệt hết rồi bắt đầu mời ở ấp xã, bây giờ nói cái địa điểm ở chỗ Thầy thôi,
mời dân ở ấp, xã đó đó lại lớp này học, học một bữa thôi để nghe Thầy giảng Đạo
Đức thôi.
Thầy nói
họ vậy nhưng họ ghi chép họ nói: Trời, bỏ lơ quá há. Thật sự họ ghi chép đề
nghị của Thầy như vậy như vậy rồi họ có trả lời không? Bởi vì ý kiến của mình
mà. Họ trả lời Thầy họ sẽ đề nghị ở ấp xã sẽ tổ chức những cuộc họp để Thầy nói
về Đạo Đức.
Những
sách Đạo Đức: Hành Thập Thiện, Cẩm Nang Hành Thiện, Thầy đã đưa cho Nhà nước
xem, được cấp phép đàng hoàng thì họ không có cách nào mà nói, làm cái gì cũng
đúng rồi mà. Thầy chỉ gợi ý kiến về vấn đề đất nước thì dân chúng thiếu đạo đức
cho nên có bốn tệ nạn xã hội như thế nào như thế nào. Bây giờ muốn giải quyết
vấn đề phải có đạo đức. Vậy thì Đạo Đức phải dạy chứ Đạo Đức mình nói trên trời
rớt xuống được sao? Dạy thì phải tập hợp dân lại ở nơi nào đó để mọi người đến
đó được nghe đạo đức.
Thế rồi
nói rồi thôi, cũng trả lời suông thôi, để đó, đâu cũng còn nằm y. Chứ nếu có
quyền như Tây, chắc chắn là Thầy đem cái xe hơi lòng vòng xóm, bắt hết còn để
lại một người giữ nhà thôi, còn bao nhiêu chở vô chùa đổ hết. Vô đây bắt đầu
ngồi, ngồi rồi thì, Tây nó giữ đầu kia mình đâu có chạy đâu được đâu. Bắt đầu
bà con vô ngồi ghế hết thì Thầy vô dạy, dạy rồi bà con nghe đã thật, sướng
thật, nói như vậy nghe hay. Hôm sau khỏi cần nói, hô hào là họ tới, khỏi chở
cũng được. Nhưng lần đầu tiên phải chở mấy con, đúng vậy đó. Khi học rồi nó về
nói với cha mẹ: “Học
sướng lắm, ông Thầy cưng lắm”. Cha mẹ nói được cho mày đi học. Có
như vậy thôi.
(34:23) Hôm nay cũng vậy, lớp đạo đức của chúng
ta cũng cần được tổ chức như vậy. Nhà nước hiểu biết rồi ủng hộ, Nhà nước chỉ
triệu tập, họp dân thôi. Trong buổi họp đó, Thầy sẽ nói “Đạo đức sống không làm khổ mình, khổ
người" như thế nào. Về sự hiểu biết, dạy cho người ta
Chánh Kiến trước. Chánh Kiến cái gì trước, dạy cái gì cái gì. Từ hiểu biết đó,
họ sẽ trở thành người tốt. Đó là cách thức dạy đạo đức.
Không ngờ
người ta sợ thật, chính Nhà nước sợ Thầy đem giáo lý của đạo Phật dạy, tất cả
mọi người dân không tôn giáo có thành tôn giáo hết. Dạy học vài bữa, mọi người
theo Phật giáo hết cho nên người ta không muốn, người ta để tự do tín ngưỡng
mà. Không tín ngưỡng mà, ai muốn theo thì theo, không thì thôi. Người ta cứ
nghĩ chắc Thầy nói, Thầy quyến rũ người ta chứ gì cho nên họ sợ đó chớ.
Thầy nghĩ
như vậy thôi, nhưng đối với Thầy không quyến rũ họ theo Phật giáo đâu, Thầy
không có điều kiện đó. Thầy chỉ mong là làm sao họ sống đạo đức được mấy con.
Về phần sau thì mình nói viễn ảnh sau thì mình lo được nền đạo đức Phật giáo
đến cho mọi người như vậy. Nếu Nhà nước thông cảm được, chắc chắn họ hiểu thì
sẽ ủng hộ mình. Đất nước sẽ không còn người vô đạo đức nữa bởi vì mình học rồi
thì lần lượt sẽ cố gắng khắc phục mình.
Cũng như
trước hoàn cảnh khó khăn chừng nào đi nữa, mấy con cũng có hiểu biết khắc phục
được tâm mình. Mấy con được yên ổn hơn những người không biết, các con thấy
cũng đỡ. Chẳng hạn như hoàn cảnh bây giờ mười thì ít ra mình xả cũng được ba,
bốn, năm chứ. Nó cũng đem lại yên ổn cho các con. Dù trước mặt Thầy, các con
chưa hoàn tất được hết nhưng mấy con vẫn được yên ổn. Trừ những người không
chịu làm cái điều này, đó là số ít thôi.
Sự thật
người nào cũng thấy đem lại sự hạnh phúc, an vui thì ai cũng muốn hết. Làm sao
cứu mình ra cái khổ chớ, đời đâu có cái gì là hạnh phúc đâu. Cho nên vì vậy mà
Thầy mong rằng mấy con yên tâm, mọi người trong cái dịp này mình nghỉ hè, rồi
sau đó rồi mình sẽ tiếp tục.
(36:47) Và đồng thời, có dịp, Thầy sẽ bao xe
mình sẽ đi thăm Hòn Sơn một lần. Mọi người sẽ trèo lên cho biết. Thầy cho đi
thăm Hòn Sơn nơi thầy tu cho biết, chỗ Thầy ăn rau, chỗ Thầy ngồi tu trên tảng
đá nào.
Mấy con
tưởng tượng những đêm khuya khoắt, Thầy ngồi trên tảng đá giữa Hòn Sơn, sóng
biển rì rào mà Thầy vẫn ngồi trơ trơ trên tảng đá như vậy thì con người gan dạ
đến mức nào, chứ nhát gan thì không dám ngồi trên đó đâu.
Những con
chim biển như con vịt lớn lắm, nó bây cao đây nè, nó bay vô đáp xuống một cái
ào, đứng giũ cánh, cao bằng đứa trẻ. Cái mỏ dẹp như vịt, nó dài. Chim biển mà,
nó bắt cá ăn, cái mỏ nó dài lắm. Ở trên nó thấy con cá lội trên mặt nước là nó
bay xuống, thả cánh bay đớp liền con cá, gặm liền bay lên, ăn. Thầy ngồi thấy
đúng là chúng sanh ăn thịt nhau, tìm mọi cách.
(37:54) Nó đang bay trên trời cao, nó quần
quần, mà nó dòm sao mà nó thấy dưới biển, con mắt nhỏ chứ không lớn mà nó thấy
được. Con cá nổi trên mặt là ở trên nó vút xuống. Cái sức của nó bây lớn đây,
bây cao đây mà ở trên, nó không quạt cánh mà thả xuống thì chắc nó như cục đá
rớt xuống. Nó đi cái vút, làm cái ào xuống, thấy nó gặm con cá bay lên, nhanh
như vậy.
Ở ngoài
biển bao giờ cũng thấy trường hợp đó nhất là ở trên Hòn, vì chim ở gần Hòn nó
bay vô nó nghỉ cánh. Nó như cò, nhưng lông nó không trắng mà đen, nó bay cao
lắm. Trời không có cây, lông nó khét vì bị nắng, khét nắng.
Thầy sống
thiên nhiên lắm mấy con! Ra đó, mấy con mới thấy cảnh Thầy sống. Một thân một
mình mà sống như vậy phải là người gan chứ người nhát không dám sống. Người ta
gọi là Ma Thiên Lãnh. Ban đêm lạnh lẽo vô cùng lận. Mà coi như không biết,
người ta nói ma chắc có lẽ ai lên đó cũng bị ma hết, cho nên họ gọi là ma.
Nhưng Thầy lên đó Thầy không thấy ma, mà mấy người, mấy con mà tưởng tưởng lên
đó là ma nó hiện ra hết, con Thầy không có tưởng nên không bị ma.
Bây giờ
mấy con nghỉ, nghỉ xả hơi cho yên ổn rồi bắt đầu trở lại lớp học. Thầy sẽ tổ
chức cho mấy con đi thăm Hòn Sơn, tổ chức hết, người nào Thầy cũng cho đi thăm,
không bỏ người nào hết. (40:00)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét