461- OAI NGHI TẾ HẠNH
(0:00) Trưởng lão: Như vừa rồi
hình chụp chúng ta bữa mà Thầy giải thể, chúng ta chụp trước Tu viện ở trước Tổ
đường này, mấy con nhớ nam nữ đầy đủ hết chứ gì? Khi ở hàng ngồi trước vô tình
có một người ngồi sơ sót quá thành cái hình bị hư. Nghĩa là có người đó ngồi
chồm hổm kiểu này, một thầy vấn y đàng hoàng mà ngồi như vậy thì cái hình ảnh
bị hư hết. Chỉ còn cắt bỏ thôi chứ không còn cách nào.
Bởi vì
ngồi như vậy nói lên cái tập thể chúng ta oai nghi không có; mà oai nghi không
có thì hình ảnh đó đưa ra, người ta xét như thế nào? Chuyện đó mình có thể làm
được nhưng điều kiện Thầy thấy khi mình bố cục cái cảnh, có ông nào ngồi bó gối
như vậy thì làm ơn thả đầu gối xuống, đằng này ông chụp không chịu sửa nên có
những cái sai.
Ví dụ như
khi bố cục chưa xong, còn người bên này người bên kia, hô chụp hình thì trời
đất ơi, y như cái chợ đang lăng xăng buôn bán. Các con hiểu cái đó chưa? Kỹ
thuật không có nên mỹ thuật trong bức ảnh chưa hoàn tất được, không có. Thầy
không phải đạo diễn, nhưng mình nhìn, Thầy chỉ có đầu óc của người họa sĩ cho
nên Thầy biết cách bố cục của một bức tranh.
Giờ có
cây đó làm mất đề tài chính của Thầy, Thầy không vẽ cái cây đó vô đâu, Thầy
chặt bỏ tức là không vẽ nó vô chứ Thầy không chặt cây đó đâu! Nhưng Thầy vẽ bức
tranh thì không vẽ cây đó, làm đề tài chính muốn nói trong bức tranh mới nổi
bật lên được. Còn Thầy vẽ cây đó như cái máy ảnh chụp hình thì bức tranh Thầy
hư, cho nên họa sĩ lợi ở chỗ là không vẽ cái vật đó vô. Còn cái máy chụp ảnh
không được, nó phải chụp dính vô, rồi bây giờ tìm cách nó xóa như máy vi tính
thì xóa được.
(02:20) Còn hồi xưa kể như dính là nó dính nên
máy chụp ảnh dở, những cái ảnh nó dở. Cho nên họ phải bố cục cảnh nào có vật
chướng ngại là họ không cho hình ảnh đó lọt vô trong máy ảnh. Còn người họa sĩ
thì cảnh nào bố cục được rồi mà họ thấy có vật chướng ngại là không vẽ vô. Bấy
giờ bức tranh của họ không có vật đó vô. Nó dễ. Trước kia, Thầy chỉ biết về hội
họa, biết vẽ, Thầy vẽ sơn dầu cho nên Thầy có học sơ những căn bản về vẽ.
Qua vấn
đề đó mà Thầy nhìn qua những cái ảnh, những cái phim, Thầy thấy cái này được
cái này không được là do mình có căn bản của hội họa chứ Thầy không giỏi gì, cỡ
không học thì cũng không biết gì đâu, nhờ có học. Tất cả những gì mình hiểu
biết do sự tích tập, tích tụ.
Tu sinh: Có hai
cái dĩa Thầy coi con quay có được không Thầy?
Trưởng
lão: Thầy thấy con quay được nhưng có những đoạn hình ảnh phải cắt
bỏ, nối lại thì những đoạn phim sẽ đẹp tốt hơn. Thầy thấy rất được, máy quay
phim của con rất tốt. Hình ảnh rất đúng nhưng mới có tài tử quay phim thôi chứ
chưa có chuyên nghiệp.
Tu sinh: Con bấm
bộ phận track để thu mà khi đi con quên tắt nên khi đi nó quay luôn cảnh con
đi. Khi về con mở ra thấy cái cảnh con quay ghép, nó nhanh quá!
(03:59) Trưởng
lão: Bởi vì con mới học làm tài tử quay phim chứ chưa phải
chuyên nghiệp nên mới học chơi vậy thôi. Nhưng cái máy tốt nên nó quay được
những hình ảnh tốt.
Nhưng mà
theo Thầy thiết nghĩ bây giờ chúng ta chuẩn bị cho con đường tiếp tục tu tới để
được bình an, không khéo không được bình an, tội cho mấy con. Về đây mong để
tới nơi tới chốn nhưng mà lớp học chúng ta dở dang quá. Nhưng thôi không sao,
chúng ta sẽ còn tiếp tục nữa. Bây giờ chưa được, chúng ta sẽ tìm cách được.
Mình quyết tâm, mỗi người quyết tâm một chút, Thầy tin mọi người đều quyết tâm.
Trong dịp
này chúng ta coi như nghỉ hè. Đi nghỉ hè một thời gian cho mát mẻ rồi chúng ta
trở về học lại tinh tấn hơn. Chứ học hoài, tối ngày học không thì lu bù quá! Xả
ra đi! Đi một vòng đi! Cho giải trí đi! Như học sinh mà nghe ngày hôm nay là
ngày nghỉ hè thì thôi mừng lắm! Vì tám chín tháng học trong trường bây giờ được
nghỉ, hè về thì lo lắng, những học sinh học ở thành phố, nghỉ hè được về quê là
mừng lắm, mau mau nôn nao trong lòng lắm, về được nhà mình, gặp được ba mẹ, gặp
được đồng quê, được nhảy chơi, nhảy nhót thì sung sướng biết mấy.
Mấy con
hôm nay cũng được nghỉ hè cũng sung sướng biết mấy. Bây giờ về mà đi dạo chơi
một vòng thoải mái rồi bắt đầu trở lại học, lớp học chúng ta trở lại. Hồi đó
mình học lớp ở trong nhà tranh vách lá của lớp nghèo, sau khi trở lại trường
học lúc này nhà lầu, tường cao hơn, nó lại đẹp đẽ hơn, bắt đầu mình nỗ lực tu
hơn nữa tức là mình học tốt hơn nữa. Hồi đó, trường học mình còn nghèo nàn, bây
giờ sau một thời gian trường học tốt đẹp hơn. Thầy nghĩ rằng mỗi cái gì đi qua
nó chuyển biến thì nó sẽ tốt hơn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét