458- TẬP QUÁN THÂN TRÊN THÂN
(19:13) Về quán thân thì mấy con quán, mấy con
thấy cái sự mà quán thân theo cái sự rung động của thân mấy con đó, mấy con
quán được chưa? Đó là cách thức mấy con quán. Còn cái mà xả tâm, thì mấy con cũng
biết xả rồi mấy con. Cho nên vì những cái pháp mà thực hành thì mấy con biết
hết rồi. Rồi sắp sửa Thầy sẽ cho in ra một cái cuốn sách kế tiếp đây, sẽ nói
tất cả những cái cặn kẽ của cách thức tu tập cho nó cặn kẽ, để tập được cái sức
tỉnh thức của chúng ta. Hầu hết là mấy con chưa đủ sức tỉnh thức, mặc dù tu rất
lâu nhưng mà cái sức tỉnh thức chưa có. Cho nên khi mà bắt đầu vào trên thân
quán thân, thì sức tỉnh thức mấy con không có. Cho nên nó đã thể hiện qua cái
chỗ mấy con có lúc biết cái đầu, có lúc biết cái mình, có lúc biết cái chân,
chưa có trọn vẹn. Và mấy con cũng thấy rõ ràng là: khi mà chúng ta đi kinh
hành, thì cái thân của chúng ta nó rung chuyển, nó chuyển động đó mấy con. Bởi
vì mình đi nó nghiêng qua, nghiêng lại, nó nghiêng tới, nghiêng lui. Rồi dở
chân tới lui, tức là nó chuyển động, có phải không?
Còn bây
giờ mấy con thở đó, mấy con mới nghe rung động, có phải không? Cái chuyển động
nó khác mà cái rung động nó khác. Nhưng mà từ cái chuyển động, chúng ta nhận ra
được cái chuyển động toàn thân của chúng ta rồi. Thì sau này nhờ cái chuyển
động đó mà cái tâm của chúng ta nó tỉnh thức được. Nó tỉnh thức đúng, nó không
bị trụ vào một cái chỗ nào hết. Cho nên vì vậy mà cái thân của chúng ta nó di
chuyển đó, mình bước đi đó, mình dở chân đi thì cái thân của mình, mình dở đi
thì nó dồn cái trọng lực qua ở bên cái chân mình đứng, có phải không? Rồi mình
đưa cái chân đi thì cái thân của mình nó phải nghiêng theo, rồi ngả qua, ngả
lại, ngả tới, ngả lui có phải không? Đó là nó chuyển động, cái thân chuyển
động. Bây giờ chúng ta quan sát trên thân quán thân, tức là quán cái sự chuyển
động, nó chuyển động cái thân.
(21:12) Bắt đầu bây giờ ngồi mà hít thở thì
chúng ta mới thấy rung động. Bởi vì rung động nó khó hơn, nó nhẹ nhàng, nó nhẹ
nhàng ở trong thân chúng ta. Cho nên từ cái chuyển động đến sang cái rung động
thì nó mới có đủ cái sức tỉnh thức của nó cao. Cho nên các con thấy đức Phật
dạy chúng ta bốn oai nghi, đi có phải là cái oai nghi đầu không? Đi, rồi đứng,
rồi nằm, mới ngồi chứ. Ngồi là sau cùng, bây giờ mình tu ngồi trước thì nó sai.
Cho nên mình đi trước. Đi mình quán thân của mình, thì mình thấy nó chuyển
động, có phải không? Nó chuyển động chứ nó đâu rung động. Bởi vì nó lắc qua, nó
lắc lại, nó nghiêng tới, nghiêng lui cái gì? Nó chuyển động chứ gì? Đó là
chuyển động.
Rồi bắt
đầu bây giờ nó mình mới đứng lại. Mình đứng lại, tức là cái thân mình nó không
chuyển động nữa mấy con. Thì bắt đầu đó nó nương vào hơi thở đó mình mới thấy
được, từ cái chỗ chuyển động đó mình mới thấy được cái sự rung động của nó.
Mình đứng lại, đi - đứng mà. Đứng lại cái mình thấy rung động. Rung động mình
hít vô cái mình thở, từ ở trên này mình thấy nó rung động cho tới chân. Nhiều
khi mấy con hít vô, mấy con thấy nó rung động từ dưới chân nó trở lên đầu, nó
đi ngược. Còn trái lại mà nếu đúng thì nó từ trên xuống dưới. Hít vô thì mình
thấy từ ở trên đầu mình nó sẽ đi dần xuống, rồi thở ra. Thì bắt đầu từ chân nó
trở lên trên đầu. Nó rung động như vậy.
Thì khi
đứng mà rung động được rồi thì mấy con nằm. Mấy con nằm thì thấy sự rung động
của nó, chứ nó hết chuyển động rồi. Rồi bắt đầu ngồi thì nó. Con thấy có một
cái chuyển động là cái đi thôi, còn ba cái oai nghi kia đều là rung động. Phân
biệt được vậy mình mới thấy được cái sự chuyển động và cái sự rung động nó.
Nếu không
nói thì mấy con sẽ thấy nó không hiểu, còn nói ra thì mấy con hiểu. Và như vậy
là mấy con biết rõ rồi, mình ngồi đây chơi mình đâu có làm gì đâu. Mà tâm mình
nó thanh thản, an lạc, vô sự thì nó biết gì? Nó sẽ biết hơi thở chứ sao. Mà
biết hơi thở, mà nếu mình cứ để tâm trong hơi thở thì nó bị ức chế. Cho nên
mình nhắc tâm thanh thản, an lạc, vô sự, thì bắt đầu bây giờ nó yên lặng, thì
nó thấy cái sự rung động. Bị vì nó quá thanh tịnh chứ gì? Nó quá im lặng chứ
gì? Cho nên mình thấy sự rung động. Tại vì mình không có dám bám trong hơi thở.
Nhưng mà hơi thở nó thở thì cái thân nó rung động. Mà thân rung động thì mình
thấy rung động rồi. Thì đó là quán thân trên thân chứ gì? Nhưng mà ở đây không
phải quán. Nhưng mà tại nó định trên thân của nó, nó thanh thản ở trên thân nó,
cho nên nó thấy rung động.
(23:33) Cho nên cái pháp xả nó dễ hơn cái mấy
pháp kia, nhưng mà xả một thời gian sau đó thì mấy con thấy, ngồi lại mình thấy
rung động toàn thân của mình quá dễ. Trời ơi! Tại vì mình chưa xả, cho nên bây
giờ mình quán thân không được, quán thân hơi có niệm. Còn nếu mà mình tu được
cái xả được rồi thì bắt đầu cái thân của mình nó hết, nó sẽ tốt đẹp hơn, có
phải không? Tự nó, nó quán mà, cho nên nó không bị ức chế. Cho nên vì vậy mà nó
quán được thì nó nhiếp phục tham ưu, nó không còn ưu phiền ở trên đó nữa. Đó
tức là giải thoát. Còn nếu mình cố gắng, mình tập trung đó thì bị ức chế, mình
ức chế thì nó không giải thoát.
Cho nên
những cái này, mấy con đều hiểu biết hết rồi, không có người nào không hiểu
biết. Chỉ còn có tu thôi, mà tu đúng thì mấy con sẽ thấy nó nhiếp phục. Mà giờ
mình tu mà sao nó còn niệm ra, vô thì mình xả. Mình xả rồi, nó trở về nó quán
thân nó, chứ có gì đâu mà sợ.
Cho nên
Thầy đưa ra hai cái pháp. Một là mình quán thân mà mình thấy nó nhiếp phục được,
nó bình an được, nó luôn luôn kéo dài được, thì nó tốt rồi đó. Đó là mình trên
Tứ Niệm Xứ, tu Tứ Niệm Xứ rồi. Mà bây giờ nó còn có niệm, nó còn hôn trầm thùy
miên. A! Bây giờ đây là mình còn tu xả chưa được, nhưng mà tu xả rồi thì nó
cũng trở về Tứ Niệm Xứ chứ gì? Do đó cái cuối cùng thì nó xả hết rồi, thì nó
quay vô Tứ Niệm Xứ nó ở trên đó. Thì mình nối liền cái thời gian mà Tứ Niệm Xứ
thì mình chứng đạo. Các con thấy chưa? Nó đơn giản mà.
Thầy nói
thật sự nếu mà Thầy ngày xưa có một vị Thầy nào mà dạy cách này tu, chắc Thầy ở
trong cái hang, trong hốc nào đó thì chừng sáu, bảy ngày thì Thầy sẽ tu xong
rồi, không có còn khó khăn. Bởi vì sáu, bảy ngày mà mình cứ giữ gìn với cái tâm
của mình, có gì mình xả, có gì mình xả… mình không có chơi với ai hết, có phải
không? Mà đói, thì đi ra hái ba cái lá rừng đó ăn cho no để mà tu thôi, chứ cần
gì mà phải ngon dở nữa. Mình chỉ còn nhắm vào cái sự tu tập giải thoát, đâu còn
tham ăn, tham uống, tham gì nữa đâu! Ăn uống để làm gì? Cái thân này là thân vô
thường, đâu phải gì của mình đâu mà phải nuôi dưỡng nó ăn uống, thì nỗ lực mà
tu.
(25:33) Cho nên ngồi suốt một tuần lễ mà tu
tập, Thầy nghĩ rằng một tuần lễ mà tu tập, thì chắc chắn là nó sẽ quét hết tất
cả những chướng ngại gì trên thân của chúng ta hết. Mà nếu một tuần lễ chưa
xong thì một tháng. Một tháng chưa xong thì hai tháng, ba tháng sẽ xong. Đức
Phật có 49 ngày, tức là một tháng và mười chín ngày chứ bao nhiêu, cho nên đức
Phật xong. Còn mình cũng vậy, mình ngồi mình cứ, bây giờ Tứ Niệm Xứ mình quán
được, mà nhiếp phục được thì bảy ngày chứ bao nhiêu, đâu có lâu đâu. Mà bây giờ
nó cứ có niệm, có niệm thì bắt đầu mình xả, mình xả hết. Mình xả hết rồi, thì
tự nó quay vô Tứ Niệm Xứ chứ gì. Và đồng thời thì bắt đầu kéo dài cái thời gian
Nhất Dạ Hiền thì nó xong, chứ có gì đâu.
Mấy con
thấy cái pháp mấy con tu, nó đơn giản, nó dễ dàng như vậy, nó không bị tưởng,
nó không bị cái gì hết. Bởi vì bây giờ mấy con nhiếp tâm vô cái thân nè, quán
thân nè, nó hiện ra cái tướng tưởng gì đó. Mấy con biết như vậy chưa được, mình
phải xả, xả cái này đi không quán tâm nữa. Tức là xả cái tưởng này, cho nên
mình ngồi không chơi, chứ mình đâu dám nhiếp nữa, có phải không? Bây giờ đâu có
nhiếp tâm nữa. Nhiếp thì nó sanh tưởng làm sao? Cho nên không nhiếp, cho nên
ngồi chơi. Ngồi chơi có cái gì thì xả. Xả cuối cùng mình xả hết, thì bắt đầu
thành công rồi, các con thấy chưa? Cho nên mình thành tựu, trong cái sự tu tập
là như vậy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét