457- DUYÊN NHÂN QUẢ
(00:00) Trưởng
lão: Trong tất cả mọi điều kiện, mấy con thấy đó là cái
quy luật của nhân quả thôi, ai làm tốt thì tốt, ai làm xấu làm xấu. Chứ không
có gì hết, mình không có lo ngại gì hết. Còn lần lượt thì ở đây mấy con cũng
không tu gì được, thì mấy con cũng phải về mà thôi. Thì mọi người đều được về,
chứ không có gì hết. Còn Thầy thì nó không yên thôi. Bởi vì yên thì mình mới
dạy được, mà không yên thì làm sao dạy được? Cho nên vì vậy mà hôm nay Thầy báo
cho mấy con biết, nỗ lực còn ngày nào, giờ nào thì trong thất tu. Và đồng thời
thì mấy con về nơi quê, xứ sở của mình. Rồi tất cả những cái gì ở đây mình trả
lại cho cô Út hết, cô làm gì cô làm.
Còn riêng
các con thì chờ đợi. Nếu mà chờ đợi Phật tử mà xin phép xong thì Thầy xây dựng,
thì các con cứ trở về tu tập. Còn người nào thấy mình ở đây tu với cô Út được
thì mình cứ ở tu, cũng không có gì hết. Đó là Thầy không ép đâu. Còn cái chuyện
đó thì mấy con… Còn cái người nào mà thấy ở đây với cô Út không được thì hãy
mình về quê của mình năm tháng, hai tháng, ba tháng. Sau khi thành lập xong
rồi, Thầy sẽ báo cho biết, rồi các con sẽ lần lượt trở về đó yên ổn tu tập. Chỗ
đó thì nó có những cái ban lo lắng đủ mọi vật cho chúng ta, chúng ta yên tu,
không còn ai mà làm động chúng ta nữa. Còn ở đây, thì nay cô Út buồn điều này,
mai cô Út buồn điều kia, Thầy cũng không muốn điều đó. Bởi vì, đối với em Thầy,
Thầy không muốn cứ điều kiện xảy ra để cho nó buồn phiền. Thầy muốn vui vẻ,
Thầy muốn tất cả mọi cái đều tốt. Nhưng vì nó không được bình an thôi, là tại
cái duyên thôi.
Cho nên
Thầy mong rằng mấy con cứ bình yên, không có gì đâu. Rồi lần lượt mấy con về,
rồi sau đó Thầy sẽ lo lắng cho nó có cái nơi chốn, rồi mấy con tập trung trở về
tu tập. Còn nếu mà nó không được nữa thì đó là cái duyên rồi. Cái duyên lo lắng
mà không được, tức là xin phép tắc không được thì cái duyên rồi, thì thôi mình
cũng đành chịu. Thì nếu mà Thầy quan sát thấy đạo đức, giáo pháp của Phật còn
duy trì được, thì có lẽ là Thầy phải qua Úc hoặc là qua một cái nước nào đó. Đó
là cái điều kiện cần thiết mà. Cho nên Thầy thấy còn dựng lại được thì Thầy sẽ
đi qua những nước đó. Còn không thì thôi, thì tịch có gì đâu, đối với Thầy thì
như vậy. Cho nên Thầy vẫn có cái lối mà ra đi thôi. Chứ bây giờ cứ nói như thế
này thì làm sao? Thầy đâu có làm sao được mấy con?
(2:55) Cho nên vì vậy mà mấy con bình an. Nếu
mà người nào còn ở đây tu với cô Út thì mấy con cứ ở yên đây mà lo tu tập.
Những cái lời mà Thầy dạy, mấy con cứ nỗ lực mà tu, đừng có động tâm. Còn những
người nào mà thấy mình có cái vị trí mình về được, thì mình cứ về quê mình ở
trong cái thời gian, ví dụ như mình về mình ở. Còn cái phận sự của Thầy thì
hiện giờ là phải đi lo cho các con, chứ bỏ các con bơ vơ sao? Phải lo cho các
con. Để rồi khi có chỗ ăn, chỗ ở xong rồi, thì lúc bây giờ Thầy mới cho biết là
mấy con sẽ về đó mà tu tập, nó sẽ được bình an hơn, thì nó bảo đảm hơn. Chứ còn
ở đây mấy con biết nó cứ động hoài thì làm sao mà tu? Nó khó quá! Mà tu thì nó
đòi hỏi ở phải sự yên tịnh, chứ không thể được như thế này, các con hiểu chưa?
Nó cứ động thì không thể tu được.
Còn mấy
con ở lại đây, thì ví dụ hiện giờ như nay thí dụ như cô Út buồn phiền cái này,
mai cô Út buồn phiền cái kia thì mấy con cũng động, mấy con đâu có tu được, cho
nên nó khó. Vì vậy mà tốt hơn hết thì mấy con chuẩn bị, mọi người đều chuẩn bị
về cái trụ xứ của mình, may ra thì mình cũng còn yên một chút. Chứ còn mình ở
đây thì mình đâu có thấy yên đâu, chuyện này chuyện kia. Cho nên vì vậy mấy con
lần lượt, mấy con cứ về. Về rồi khi nào mà Thầy lo xong rồi, Thầy sẽ báo cho
biết. Cho biết rằng bây giờ phải về chỗ đó, ở đó yên ổn hoàn toàn. Chỗ đó có
một nhóm cư sĩ người ta tổ chức, các ban bệ người ta bảo vệ hoàn toàn, không
được ai khuấy động mấy con. Để các con được bình yên, không có được người nào
mà làm động mấy con hết. Chỗ đó Thầy mới đến Thầy dạy, còn không thì …
(04:42) Còn ở đây Thầy có bảo vệ được cái gì
giờ? Các con thấy Thầy có bảo vệ được gì mấy con đâu? Động là phải chịu động
thôi, đâu có bảo vệ được gì đâu. Thì mấy con thấy trong cái vấn đề nó quá khó,
cho nên vì vậy mà Thầy đành chịu thôi. Thầy biết nói làm sao hơn? Thầy hết lời
Thầy nói, nhưng Thầy nói gì được bây giờ đây? Rồi bắt đầu bây giờ, ví dụ như
đối với các con thì hiện giờ, thì các con yên tâm, các con rời khỏi nơi đây. Để
Thầy tạo cái nơi nào yên ổn, rồi mấy con sẽ về đó, các con tu tập sẽ tốt hơn,
phải không mấy con? Các con thấy!
Nếu mà
giả duyên mình có về gia đình mà nó gặp điều này, điều kia thì cũng là nhân quả
thôi, rồi mình giải quyết cho gia đình của mình an ổn thôi. Còn riêng gia đình
cô Huệ Ân thì các con yên tâm ở lại đây. Khi nào mà có nơi nào yên tĩnh tốt thì
Thầy cũng cho mấy con về, các con ở tu chứ đâu có gì đâu. Bởi vì hiện giờ mấy
con đâu có nhà cửa gì đâu. Cho nên vì vậy mà mấy con tạm ở đây với cô Út một
thời gian, để rồi có những cái nơi nào đó thì mấy con sẽ được về tu tập.
Thầy thấy
cô Huệ Ân và mấy con như Tú hoặc là Tám, Mười đều là cũng có quyết tâm nỗ lực
tu lắm. Nhưng mà nó bị động hoài thì các con làm sao tu được mấy con, khó quá!
Dù mấy con muốn cũng không được, muốn cho yên cũng không được. Cho nên vì vậy
mà mấy con bị lôi cuốn vào trong cái động hoàn toàn nó không.
(6:19) Thì hôm nay Thầy nói như vậy, còn lại
một số người thì mấy con nỗ lực mà yên tâm. Thầy cũng chẳng muốn làm cái điều
này đâu, nhưng cái hoàn cảnh nó cứ xảy ra, xảy ra hoài. Mà Thầy biết rằng ở
trong đây mấy con biết rất rõ những điều đó. Thầy mong rằng những cái điều đó, thì
Thầy nghĩ rằng chỉ còn mấy con rời khỏi cái Tu viện này, để cho cái Tu viện này
nó được bình an hơn. Nó còn lại cái di tích, cái nơi mà Thầy về Thầy tu. Rồi
cái nơi mà từ cái chỗ mà ba mươi cao đất mà phát triển bốn, năm mẫu đất. Như
bây giờ chúng ta đã thấy một cái rừng đó là cái công lao rất lớn của cô Út và
nói chung là của Thầy.
Mà nếu mà
để có một cái gì thì coi như là đây là chẳng qua là giống như cái lời của những
thầy ở ngoài Thường Chiếu họ nói rằng: “Sẽ
ban bằng cái rừng Trảng Bàng, người ta sẽ ban bằng, người ta sẽ đốt sạch cái
rừng này”. Thì chúng ta đã tự ban bằng và đốt sạch chứ không phải
là những người ở Thường Chiếu người ta làm, mà chính tự mình. Tự mình, mình đã
ban bằng nó, tự mình, mình đã đốt sách nó, tự mình. Rồi công lao của cô Út, của
Thầy cũng tự mình mà đã hủy hoại nó, chứ không ai vô đây đâu mấy con. Tự mình
rồi, tự mình, mình đã làm cho nó… Đó là những điều kiện mà Thầy nói.
Như ví dụ
bây giờ Cô Út bỏ đi, thì cũng tự cô đã làm nó, chứ ai vô đây. Mà công lao của
cô Út làm mà cô tự bỏ thì cô chịu chứ còn ai chịu hơn. Còn chúng ta có làm gì
đâu, chúng ta về đây tu thôi. Như mấy con đó thì mấy con đâu có gì đâu.
(07:59) Nhưng mà mấy con tiếc, mình tiếc vì cái
công lao mà từ mấy chục năm nay, hai mấy năm trời nay. Từ cái ngày giải phóng,
đây là một cái am nhỏ của Thầy ở tu thôi mà cho đến hôm nay, thì chúng ta thấy
khoảng một thời gian dài nó mới có thành một cái khu rừng. Và vào đây chúng ta
thấy những mái nhà lúp xúp làm bằng vông, trúc, tre, mà cả năm, sáu chục người
ở. Thì mấy con thấy nó phát triển với một cái thời gian dài nó mới được vậy,
chứ không phải dễ, thì công lao ghê gớm lắm. Biết bao nhiêu sự thăng trầm của
nó mà nó mới được như thế này.
Rồi hôm
nay, chúng ta thấy những cái ngày mà Thầy về đây dựng lại lớp học Bát Chánh Đạo,
cái lớp Chánh Kiến. Rồi chúng ta thấy từ cái Tổ đường nó trở thành cái lớp học
rõ ràng, phải không? Có bàn, ghế đàng hoàng cũng là bao nhiêu công lao, mồ hôi
nước mắt của mọi người đóng góp vô, chứ đâu phải. Rồi bây giờ lại để cho nó
nhện giăng màn trướng ở đây, thì thiệt ra nó tội ghê gớm lắm! Nhưng biết làm
sao hơn mấy con? Nó càng đi lên bao nhiêu thì nó lại càng bị dồn dập bấy nhiêu.
Nó không để được cho mấy con yên tu, yên tu.
Thành ra
Thầy mong rằng: sau này làm sao nó có đủ duyên để cho nó được, bởi vì Thầy thấy
khó quá! Phải có một cái tổ chức hẳn hoi nó mới được. Còn không có tổ chức hẳn
hoi, một người, hai người muốn làm gì thì tự quyền làm nấy, thì chúng ta bao
nhiêu người cũng chỉ đứng bên ngoài mà nhìn thôi, chứ không làm gì khác hơn
hết.
Còn nhiều người điều khiển thì không được, ở đây có nhiều người, người này muốn
làm như vậy, người kia không cho, và bao nhiêu người không chấp nhận thì không
làm được. Đâu đó nó có đàng hoàng. Còn một người thì muốn gì cũng được nấy thì
mình khó quá, không chịu được đâu! Thầy cũng chịu thôi, đối với Thầy thì Thầy
cũng bất lực thôi. Bởi vì bao nhiêu công lao của người khác làm, mình có làm
được cái gì đâu mà mình dám nói ai, các con thấy chưa? Còn công lao người ta
làm được thì người ta muốn làm sao người ta làm, chứ mình làm sao mình dám cãi.
Thầy chỉ tiếc thôi, mồ hôi nước mắt đổ ra từ hồi nào tới bây giờ chỉ là
công “Dã tràng xe cát” mà
thôi.
(10:15) Còn Thầy đối với Thầy thì các pháp đã
thấy vô thường rồi. Ờ đâu có đủ duyên thì ở đó mình làm lợi ích cho con người,
mà không đủ duyên thì thôi. Chứ không có phải vì đó mà mình buồn khổ hoặc là
mình thấy rằng đây là sự nghiệp của mình. Thầy chẳng có sự nghiệp gì hết, Thầy
chẳng có danh, có lợi, chẳng có giàu sang, chẳng có hưởng thụ gì hết. Ngày ăn
bữa cơm như mấy con. Nhiều khi ôm bát đi xin còn đổ vỡ, còn lượm lên được mớ về
ăn, chứ còn nhiều khi cũng chẳng có gì nhiều. Cho nên vì vậy mà đâu có cái gì
mà gọi là sự nghiệp, mà cũng đâu có cái gì mà gọi là danh, là lợi ở đây đâu.
Chỉ làm một cái điều kiện lợi ích cho mọi người, rồi người ta ca ngợi mình thế
này thế khác, đối với Thầy cái nghĩa đó vô ích, không có nghĩa.
Mà Thầy
đau buồn nhất là thấy những người học trò của Thầy không được yên ổn tu thôi và
không được tới nơi tới chốn thôi. Chứ còn đối với Thầy, khen Thầy Thầy không
màng; mà chê Thầy Thầy không buồn; mà nói gì Thầy Thầy không sợ. Thầy không bao
giờ mà Thầy hề hấn, ai nói gì nói Thầy không sợ, không lo gì hết. Đối với Thầy
thì như vậy. Nhưng mà Thầy rất buồn là vì Thầy muốn xây dựng, Thầy muốn đào tạo
cho mấy con trở thành những con người nòng cốt đạo đức để làm cái gương sáng
cho những người khác soi thôi, nhưng mà không được thì đành chịu. Trước mặt
Thầy, những cái gương mặt của mấy con là những gương mặt sáng suốt, biết được
cuộc đời khổ nên mới bỏ hết đời mà vào đây tu, không phải dễ.
Nhìn con
người ở ngoài xã hội mấy con thấy đi, hiện giờ họ lao xao vì danh, vì lợi mà
chạy, biết bao nhiêu người! Còn riêng Thầy, thì ở đây mấy con bao nhiêu người
ngồi ở trong Tu viện này, một phần triệu của con người thì các con hiểu, nó mới
được những người như vậy. Mà những người như vậy mà không được bảo vệ, không
được nuôi dưỡng, không được giúp đỡ để cho họ xả hoàn toàn, để cho họ đi vào
con đường giải thoát thì quá uổng.
(12:23) Nếu trong xã hội này, không được một số
người, sáu mươi mấy người về đây tu tập như vậy thì thử hỏi ở trong cái xã hội
này, ở trên cái hành tinh này, còn có chỗ nào mà để được yên ổn tu như thế này
không? Xây dựng được cái đạo đức cho con người được như thế này không? Chắc
không có rồi. Mà chắc không có rồi, thì coi như là khi cái nơi đây nó đã đóng
cửa rồi thì không còn nữa, tìm không còn nữa.
Bây giờ
mấy con về gia đình mấy con tu, thì nó chỉ là rải rác được, mất không chừng, ai
mà chăm theo chăm sóc mấy con được. Cho nên bây giờ mấy con còn hỏi Thầy gì nữa
không mấy con? Ráng! Những lời Thầy dạy về thất mà nỗ lực tu. Rồi người nào
thấy duyên của mình được thì mình sắp xếp nỗ lực mình tu đi mấy con.
Chuyện
đời có gì mà lại sợ hãi. Những lời nói như thế này, thế khác, chúng ta đừng có
bận tâm mấy con. Ai nói gì mặc, đừng có dao động chút gì hết. Trước cái sự sống
chết vô thường, chúng ta đã thấy rồi. Bây giờ chúng ta mạnh giỏi, một lát nữa
đùng ra chúng ta chết. Bây giờ chúng ta sum họp, như mấy ngày rày, chúng ta
thấy chúng ta sum họp trong lớp học. Bây giờ nhìn lại thì có một số người đâu
còn thấy ở đây nữa các con, chia ly rồi, có phải không? Đó là các pháp vô
thường mà, chứ đâu phải là thường sao!? Mà đã là vô thường, tại sao chúng ta
hiểu mà lại chúng ta lại khổ tâm?
Cho nên
vì vậy mà các con đừng sợ một cái gì hết, tất cả đều là nhân quả. Cho nên nói
đường của nó đi thì mặc nó đi, còn mình thì mình cứ lo phận mình mà thôi. Mình
thấy chỗ này không yên thì mình đi lại chỗ khác để mình chuyển nhân quả chứ.
Không lẽ không yên, rồi cứ ở chỗ không yên hoài sao? Mình có trí mà, chứ đâu
phải là mình người không hiểu biết? Có hiểu biết mà. Chỗ này bất an, thôi chúng
ta tìm cái chỗ nào an chúng ta ở. Rồi chỗ nào an tốt lành được thì chúng ta tập
trung về đó chúng ta ở. Tụ tán mà, nó không có gì đâu mà chúng ta buồn.
Cho nên
Thầy nói như vậy để chúng con thấy rằng: chúng ta không phải là đứng yên một
chỗ đâu, nó thường vô thường hằng phút, hằng giây.
(14:47) Cho nên mấy con mà lớn tuổi, như mấy
con lớn tuổi thì sau này cô Út cất xong mấy cái khu dưỡng lão thì chắc cô cho
mấy con về các khu dưỡng lão. Còn mấy con mà còn trẻ tuổi thì mấy con thấy ở
yên tu hành không được, như động hoài mấy con tu không được thì mấy con về quê
ở, đó là cái số mấy con còn trẻ tuổi mấy con về. Sau khi mà có yên ổn rồi, Thầy
sẽ cho hay, mấy con sẽ tập trung đến, mấy con ở tu tập, mà có sự hướng dẫn của
Thầy. Còn các con mà lớn tuổi rồi thì vào cái khu dưỡng lão của cô Út đó mà ở,
mà dưỡng lão nghỉ ngơi. Ở đây thì cô Út lo cho đời sống cơm nước ngày một bữa,
rồi yên ổn mà tu, chứ không có gì, những người lớn tuổi mà. Còn những người trẻ
tuổi thì mấy con về quê, mấy con ở yên ổn thời gian. Thầy xây dựng được cái khu
an dưỡng xong rồi thì Thầy cho các con hay, mấy con trở lại đó mà tu tập. Thầy
cũng không bỏ cái tuổi trẻ mấy con đâu, Thầy sẽ giúp đỡ.
(15:58) Nghĩa là đối với người học trò của
Thầy, Thầy không bao giờ mà Thầy bỏ họ giữa đường. Nhưng mà nó có những sự gián
đoạn thì mấy con đi về quê ở tạm một thời gian yên ổn. Rồi lúc bây giờ đó, thì
Thầy xây dựng nơi đâu đó Thầy sẽ gọi mấy con. Thầy biết nơi đây mấy con ở yên
không tu được đâu. Thầy biết rất rõ, không có tu được. Nhưng mà mấy con lớn
tuổi thì các con ở đây được, có cô Út cô giúp đỡ. Còn những tuổi trẻ thì mấy
con ở đây khó lắm, các con tu không được đâu, dù muốn dù thế nào đi nữa thì khó
lắm. Thầy nói như vậy các con hiểu, thông cảm hiểu Thầy.
Cho nên
hiện giờ thì chỉ còn những người già thì có thể ở lại đây được, chứ người trẻ
thì không được, nó khó. Chờ khi nào để Thầy lo những cái cơ sở cho nó xong thì
chắc chắn là mấy con sẽ có chỗ ở. Thì cái tuổi trẻ là cái tương lai cho Phật
pháp, mà tương lai của Phật pháp mà không đào tạo được thì rất uổng. Còn cái
tuổi già là chỉ tu để cho mình giải quyết sanh tử của một đời của mình thôi,
chứ mấy con làm sao hơn? Làm sao hơn?
Bây giờ
cái tuổi như mấy con đó: như Liễu Châu, như Liễu Ngọc, như cô Nhâm. Mấy con lớn
tuổi đó thì mấy con chỉ cần, chỉ an dưỡng ở trong khu an dưỡng thôi. Chứ mấy
con tu được là mấy con giữ được bất động tâm của mình, đó là may mắn lắm rồi.
Để khi mấy con bỏ thân này đi, thì mấy con được yên ổn, đó là hạnh phúc cho mấy
con. Chứ làm gì mấy con còn độ ai được nữa đâu? Thầy thì còn đủ sức đứng lớp
dạy, chứ còn mấy con cỡ tuổi Thầy thì mấy con đâu còn làm được nữa đâu. Mấy con
chỉ cần tu để được giải thoát mà thôi.
Còn tuổi
trẻ như mấy con hiện giờ ngồi trước mặt Thầy, tương lai của mấy con còn dài
lắm. Cho nên cái điều kiện mà cần thiết để mở mang những cái trường lớp đào tạo
cho mấy con thì đó là trách nhiệm, bổn phận của Thầy rồi. Cho nên vì vậy mà Thầy
cần phải lo, lo làm sao để bảo vệ sự yên ổn tu tập cho mấy con mà thôi.
Bởi vì
đối với mấy con, thì trước mặt Thầy là những con người thế hệ cho sau này rồi,
để nối gót những chánh pháp của Phật rồi. Buộc lòng Thầy phải đào tạo cho mấy
con, không có người nào mà Thầy bỏ hết. Bên nam cũng vậy, bên nữ cũng vậy. Đó
là cái lo lắng của Thầy. Nhưng mà ở chỗ này không yên thì tuổi trẻ mấy con, mấy
con cứ nên lo về để mà yên ổn. Rồi chờ cho Thầy lo cho nó xong. Thì chừng đó,
Thầy sẽ gọi cho mấy con tập trung về, thì để cho mấy con ở tu tập, thôi thì nó
mới yên để mà dạy đạo. Chứ còn không khéo thì không yên mấy con.
Cho nên
hôm nay thì mấy con còn hỏi gì thưa Thầy nữa không mấy con? Có cái gì, mấy con
nào có câu hỏi Thầy gì nữa không con? Những cái chánh pháp đã chỉ dạy cho các
con đủ rồi!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét