459- VƯỢT QUA NHÂN QUẢ
(26:58) Cho nên Thầy mong rằng các con cố gắng
tu tập. Và đồng thời có nơi nào đó, Thầy sẽ đến Thầy dạy mấy con, mấy con tu
cho xong. Nhất là tu xong rồi thì không có nghĩa là mấy con tu rồi, để rồi mình
đi về quê của mình, mình thất nghiệp đâu. Không có đâu, không bao giờ thất
nghiệp đâu. Mấy con tu rồi thì mấy con đứng lớp, mấy con dạy, bao nhiêu cái lớp
chờ đợi. Tuổi trẻ các con, mấy con phải đem hết cái khả năng của mình ra, mình
để hướng dẫn cho người khác tu tập. Biết còn bao nhiêu người, người ta chưa
biết đạo không?
Chứ đâu
phải là nói bây giờ chỉ có Tu viện Chơn Như này không đâu, không phải đâu mấy
con. Đối với Thầy thì nó không còn cái chỗ nhỏ nữa đâu mấy con, chờ cho cái
người tu chứng. Thầy nói bây giờ cho mấy con biết nếu trong Tu viện chúng ta
chỉ cần có một người tu chứng làm chủ sanh, già, bệnh, chết, có đủ Tam Minh,
chỉ một người thôi, thì hàng vạn người theo chúng ta tu. Còn bây giờ mà Thầy
dạy, người ta đang chờ đợi, coi thử coi cái sự mà Thầy hướng dẫn coi có ai tu
chứng không? Mà nếu chứng là một bằng chứng cụ thể rồi, thì người ta bỏ hết,
người ta sẽ đi vào.
Đời khổ lắm
mấy con! Ai cũng biết hết rồi, nhưng người ta không biết cái đường nào để mà
người ta thoát khổ. Cho nên người ta phải sống trong cuộc đời như vậy, chứ
người ta không còn ham muốn đâu. Nhưng mà khi ở đây chúng ta chứng minh được
cái sự tu chứng rồi, thì mấy con là những người tu, mấy con sẽ gánh vác biết
bao nhiêu người để mấy con dạy người ta không? Chứ đâu phải là học cái nghề này
rồi thất nghiệp đâu. Cái nghề này là cái nghề thương yêu, cái nghề này là cái
nghề đạo đức mấy con. Mình học được, mình đem cái đạo đức dạy lại người, đâu có
phải là xấu đâu. Đâu có phải là ngồi tu rồi, tới chứng đó mình nhập Niết Bàn
đâu. Đâu phải đâu.
Mà cái
hướng của Thầy là tạo cho nó có cái phát triển rất lớn, rất rộng trong nước và
khắp thế giới. Bây giờ cái Trung Tâm An Dưỡng ra đời, mà được trung tâm, được
giấy phép trung tâm thì chi nhánh trung tâm nó sẽ có các tỉnh. Thì mấy con ở
tỉnh nào, thì mấy con về cái tỉnh đó, thì nó có cái chi nhánh ở đó, thì mấy con
có nhiệm vụ lại đó mấy con dạy chứ làm sao vì mấy con đã tu rồi. Đó là cách
thức như vậy.
(29:01) Còn bây giờ hoàn cảnh chúng ta không
yên thì, chúng ta có khi mà chúng ta phải biết tiến tới, nhưng mà cũng có khi
chúng ta phải biết dừng lại, để chuẩn bị cho chúng ta tiến tới tốt hơn. Chứ nếu
mà chúng ta nói: “Thôi,
bây giờ vậy thôi bỏ cuộc”, thì cái đó là chúng ta tiêu cực. Chúng
ta công, lúc công thì chúng ta tiến tới, lúc thủ thì chúng ta trở về thế thủ
chúng ta thủ. Thì để chuẩn bị cho chúng ta trên bước đường chúng ta tiến tới
làm tốt hơn, chứ không đầu hàng trước hoàn cảnh đó, không đầu hàng trước nhân
quả.
Ở đây là
nhân quả, ở hoàn cảnh chúng ta hiện giờ là nhân quả. Do cái nhân mà không tốt
của chúng sanh, cho nên cái quả mà chúng ta hiện đang chịu đựng. Nghĩa là mọi
người, người ta đang làm ác, mà mình muốn đem lại cái đời sống cho họ không còn
làm ác nữa. Thì mình ở trong những cái lớp học của mình đang học, đang tu những
cái điều đó thì mình phải chịu những cái quả. Mà mình đã biết nhân quả là di
chuyển; là thay đổi; là chuyển đổi được. Cho nên mình đâu có đầu hàng trước cái
nhân quả. Cho nên mình biết chuyển đổi: “Ở
đây không yên, tôi sẽ tìm cái chỗ khác, tôi sẽ tạo để cho yên, để mà tôi chuyển
đổi nhân quả, tôi đem đến cái lợi ích cho con người”.
Thì mấy
con thấy trong cái vấn đề đó là mình phải khéo léo chuyển đổi, mà mỗi người đều
là hợp với ta, cùng với Thầy, đoàn kết với Thầy. Mỗi người các con đều là nắm
chặt bàn tay nhau, để mà chúng ta xây dựng lên, chúng ta đừng có đầu hàng trước
cái hoàn cảnh của nhân quả. Chúng ta không có đầu hàng. Thầy nói còn một tấc
hơi là nhất định là không đầu hàng trước nhân quả.
Nhưng
chúng ta là những người tu, cho nên chúng ta rất là ôn tồn, rất là mềm mỏng,
rất là nhẫn nhục, rất là tùy thuận. Chứ không phải như người đời, mà đấu tranh,
mà đánh đá, mà hung dữ, chúng ta không phải làm những điều đó. Không phải chúng
ta đem súng đồng, đại bác mà đánh nhau. Mà chúng ta luôn luôn lúc nào bằng cái
hạnh, bằng cái lòng thương yêu mà đối phó tất cả mọi sự khó khăn. Lúc nào chúng
ta cũng khởi sự lòng thương yêu của mình đối với những người khác, vì họ đang ở
trong nhân quả.
(31:14) Thầy nói hết lời, nhưng mà hầu hết là
người ta luôn luôn lúc nào cũng không ai nghe Thầy đâu! Người ta muốn làm cái
gì thì muốn đấu tranh, muốn mạnh mẽ, muốn làm được, cái đó là cái đem đến cái
đau khổ. Còn chúng ta đem đến cái lòng thương yêu. Người đó sai thì chúng ta
biết người đó sai, chúng ta thương yêu, nhưng chúng ta không nói người đó sai.
Người đó hung dữ, chúng ta biết, nhưng chúng ta đừng nói người đó hung dữ, mà
chúng ta nên thương người đó. Người đó lầm lạc, chúng ta biết người đó lầm lạc,
người ta đâu hiểu những cái điều sai. Nhưng mà chúng ta có khả năng thì chúng
ta khuyên lơn. Mà không khả năng thì chúng ta đừng có góp thêm, để làm cái sai
đó lại rộng lớn ra.
Chúng ta
không có đủ khả năng, không có đủ cái lời nói. Chúng ta không có đủ cái trọng
lượng để mà nói, để mà nhiếp phục, để mà an ủi, để mà giúp đỡ người khác được,
thì chúng ta nên làm thinh là tốt nhất. Chúng ta thấy cái lời nói mình có trọng
lượng thì mình nói để mà giúp đỡ. Mà cái lời nói của mình không trọng lượng thì
mình không nói người ta. Nhân quả thì nó sẽ diễn biến, mà chính sự làm thinh
của mình, nó sẽ chuyển biến trong cái hướng chuyển đổi. Còn nếu mình không có
làm thinh, mình nói thì nó sẽ chuyển đổi qua cái nghiệp của khẩu nghiệp của
mình nói. Cho nên những cái điều mà nhân quả nó sẽ chuyển biến theo thân hành,
khẩu hành của mấy con. Cho nên nó chuyển biến lần lượt nó tốt hay là xấu, nó
được bình an hay là không bình an. Cho đến phút cuối cùng mà nó xấu tệ, thì
chúng ta phải là những con người, chúng ta phải gánh nó mà thôi.
(32:59) Ví dụ như bây giờ ở đây có những cái sự
kiện gì nó xảy ra. Công an, nhà nước đến đây lập biên bản này kia nọ đủ thứ,
rồi kẻ tù, người tội, đủ cách thức. Thì lúc bây giờ chúng ta đó là nhân quả, mà
chúng ta là những người thấy nhân quả thì chúng ta đâu có thấy gì buồn đâu.
Không có cái gì phải buồn hết, đó là nhân quả. Như vậy rõ ràng là cái nhân quả
nó đến đây là mình chấm dứt rồi, không có còn đem đạo đức, dạy đạo đức gì mà nó
như thế này? Các con hiểu đi! Người ta sẽ nói: “Thầy dạy đạo đức gì mà như thế này, có đạo đức gì đâu?
Cũng đấu đá, cũng hơn thua, cũng này kia nọ, vậy là đạo đức gì? Còn gì mà đạo
đức.”
Cho nên ở
đây, thật sự ra là mình dạy đạo đức, nhưng mà người ta không muốn hiểu đạo đức
thì mình làm sao? Thôi đành chịu thôi! Thầy muốn đem lại sự hạnh phúc cho mọi
người, mà người ta không muốn hạnh phúc, thì mình làm sao đây? Hạnh phúc cho
người ta, chứ phải hạnh phúc cho mình đâu! Mà mọi người mà cứ làm cho mình
không hạnh phúc thì tự mình làm rồi.
Thầy muốn
tất cả mọi người đều được yên ổn, đều sống trong một tình thương chan hòa với
nhau. Người này thương người kia như cha mẹ thương con, như vợ chồng thương
nhau, đầm ấm với nhau, nó mới là hạnh phúc. Còn đằng này, mình không muốn như vậy,
thì mình làm cho nó khổ đau, thì tự mình làm chứ sao, chứ có ai làm đâu? Rồi
nay nghĩ người này, mai nghĩ… Tất cả con người người nào cũng đi trong quy
luật của nhân quả, thì chúng ta có cái gì đâu mà chúng ta lại buồn phiền? Chúng
ta có gì đâu mà buồn phiền?
Thì hôm
nay Thầy nói như vậy thì mấy con cứ tư duy, suy nghĩ. Sự việc thì cũng là do
mình mắc thôi. Thầy thấy ở đây khó quá, không thể nào mà Thầy còn nằm ở đây
được nữa.
(34:51) Bây giờ ví dụ như ở đây dạy làm sao
được? Quá động, không ở đây được đâu! Ở đây là công lao của cô Út rất lớn, từ
cái nhỏ đến cái lớn. Thầy chỉ có dạy đạo thôi, chứ Thầy có làm gì hơn. Từ cái
ăn, cái uống này kia cũng đều do bàn tay cô Út hồi nào đến bây giờ. Chỉ có gần
đây thì mới có cô Liên Châu mới giúp đỡ cho một phần ăn ở đây thôi. Chứ còn
thật sự ra thì điều kiện là do một tay cô Út, chúng ta không phụ ơn đó đâu.
Nghĩa là đối với chúng ta là những người ở đây, dù là một ngày đi nữa chúng ta
cũng không phụ ân đó đâu. Cho nên chúng ta không bao giờ làm buồn lòng cô Út. Đã
là không phụ ân thì không có nên làm cái hành động gì gọi là phụ ân.
Thì chúng
ta thấy mình sống không được thì mình cứ rút lui thôi, rồi mình đi tìm cái nơi
nào yên ổn mình ở, mình tu. Mình là người tu, mình bỏ hết xuống được. Rồi mình
sẽ gặp nhau trên cuộc đời này. Mình sẽ nói lên một cái tình thương nhau trong
mọi cái hoàn cảnh khổ đau. Như bây giờ, trước cái hoàn cảnh này, ngày mai mình
sẽ gặp nhau ở nơi nào đó, mình sẽ ôn lại những cái này, mình thấm thía lắm.
Mình thương nhau lắm trong hoàn cảnh khổ đau của mình, của Thầy, của các con
không được yên ổn. Trong lúc bấy giờ, mình gặp lại trong cái hoàn cảnh thuận
tiện hơn, thì cái tình đó mình nhớ lại những kỉ niệm đã qua, mình thấm thía.
Càng thương nhau trong những cái hoàn cảnh để vượt lên con đường sanh tử luân
hồi của chúng ta quá khổ đau như thế này. Thầy muốn yên mà không yên, thì chúng
ta phải đành chịu thôi chứ bây giờ biết sao hơn mấy con?
Cho nên
vì vậy mà cố gắng, Thầy cũng đang cố gắng, thì mấy con cũng đang cố gắng. Mọi
người hãy tìm một vị cái trí đứng cho mình yên ổn, chờ đợi Thầy. Thầy không bỏ
mấy con, Thầy hứa ở đây trước mặt mấy con, Thầy không bỏ người nào hết đâu!
Luôn luôn lúc nào các con cũng như những đứa con của Thầy, đang ở trong vòng
tay của Thầy, Thầy cố gắng làm sao cho mấy con tu cho được. Thầy khuyên lơn
từng lời nói, Thầy cố gắng hết mình luôn. Nhưng mấy con biết, mấy con tìm cách
để trú ẩn cho nó yên. Rồi Thầy sẽ cố gắng giúp đỡ mấy con, chứ không cách nào
khác được hết.
(37:02) Nghĩa là Thầy có dự định là chỉ cần một
năm ở đây thôi, mà bây giờ chúng ta gần năm tháng rồi. Mà chỉ cần một năm được
bình an mà tiếp tục tu liên tục. Thì những cơ sở mà thành lập thêm ra thì nó sẽ
có nhiều cơ sở. Nhưng mới có chưa được năm tháng mà nó đã đủ thứ chuyện hết,
cho nên vì vậy mà làm sao đây? Một năm nó mới có thể, nó mới hình thành được
những cái cơ sở kia chứ. Còn mình chưa thành hình, rồi bây giờ sự việc như thế
này nữa, cũng như mấy cô quẩy gói về kia. Nếu mà có cái cơ sở nào đó, Thầy sẽ
chỉ mấy cô: “Hãy về chỗ
đó ở, tu đi”, có phải không? Nó có chỗ rồi. Còn bây giờ không có
thì mấy con phải về quê thôi, chứ làm sao hơn. Không có cách nào hơn, chỉ còn
chờ đợi nữa mà thôi.
Thì cũng
như bây giờ mấy con ngồi trước mặt Thầy, thì bây giờ Thầy chưa có cái chỗ nào
hết, làm sao mà đưa mấy con về nơi của Thầy được, có phải không? Vì vậy mà mấy
con chỉ còn về quê của mấy con thôi, chứ bây giờ biết làm sao hơn? Thì mấy con
nhớ rằng, thật sự ra những sự bất an là cũng một phần do mấy con ở trong này
thiếu phước. Rồi một phần cũng do mấy con không có giữ hạnh, tiếp duyên nói ra,
nói vào thì do đó mấy con sẽ bị ảnh hưởng chung nhau mà thôi. Chứ thiệt ra Thầy
biết, người nào ở đâu trong này sao Thầy biết hết, không có người nào mà dấu
Thầy được hết. Nhưng mà Thầy rất thương yêu, Thầy không bỏ một người nào hết.
Các con thấy Thầy không bao giờ đuổi một người nào, làm gì làm Thầy không bao
giờ đuổi. Thầy biết rằng cuộc đời là nhân quả, đuổi làm gì?
(38:54) Nhưng rồi Thầy nghĩ rằng mấy con sẽ cái
hoàn cảnh nó đến thì các con sẽ tự về quê mình, rồi chờ đợi Thầy, chứ Thầy
không bỏ. Thầy cố gắng, Thầy lo công việc. Thầy biết Thầy có đủ cái phước, Thầy
kêu gọi Phật tử, chứ Thầy có tiền, có bạc, có quen thân ai đâu mà đi xin phép
người khác được mấy con? Trừ ra có những người, người ta quen thân, người ta mới
xin phép được. Chứ Thầy làm sao mà Thầy quen thân ai đâu? Cuộc đời của Thầy đâu
có luồn cúi ai được đâu? Mà Thầy đâu có cầm tiền mà Thầy đi lo người này, người
kia được đâu. Người ta làm được, chứ riêng Thầy, Thầy không có làm được điều
đó. Đạo đức đâu có cho phép Thầy làm điều đó. Cho nên đứng ra xin phép này kia
Thầy đâu có làm được. Cho nên những người Phật tử họ sẽ làm được điều đó, bởi
vì họ là người Phật tử, còn Thầy là tu sĩ.
Đó là một
cái điều kiện mấy con cũng thấy biết điều đó mà. Cho nên mấy con yên tâm, nỗ
lực theo những pháp mà tu tập, cố gắng xả tâm. Rồi có nơi nào yên ổn mấy con về
ẩn một thời gian, chờ đợi Thầy, Thầy lo lắng. Sự thật ra đầu tiên, khi mà Thầy
muốn đem cái chánh pháp của Phật, thì đâu có nghĩa Thầy lấy cái nơi mà Thầy tu
hành, Thầy ở đây mà Thầy mở mang đâu. Thầy tổ chức ở ngoài Phước Hải kìa, đất
của Thầy bây giờ còn ở Phước Hải kìa. Đó là cái bình đẳng, ra ngoài đó Thầy xây
dựng cái hai khu, một khu nữ ở Long Hải, một khu nam ở Phước Hải hẳn hoi.
Thì bây
giờ mấy con biết rằng, những người đệ tử của Thầy mà đang ở đây với Thầy để đi
ra làm việc đó, thì bây giờ mấy con đã nghe thầy Chân Quang rồi chứ gì? Thầy
Chân Quang bây giờ thầy cũng là nổi bật ở trong giới tu sĩ Phật giáo, chứ không
phải là không đâu. Mà nếu những ngày đó mà Thầy đã mở mang được thì cái Trung
Tâm An Dưỡng Từ Thiện ra đời được, thì đến hôm nay chúng ta đâu có khổ như thế
này.
(40:59) Nhưng đó cũng là cái duyên của nhân
quả. Cho nên vì vậy mà thầy Chân Quang phải đi qua một cái góc trời riêng của
thầy, thầy phải từng sống. Nhưng mà tiếc vì thầy cũng đứng ở cái trong đạo đức
nhân quả, nhưng mà thầy chỉ giảng về tưởng quá nhiều, nó làm mất cái tính chất
chân thật của đạo đức nhân bản - nhân quả. Bị vì tưởng mà, nó làm sao nó thật
được? Cho nên nó mất cái tính chất thật của nó. Nhưng nó cũng rất hay, chứ
không phải dở. Do đó thì thầy cũng đứng ở được góc trời của thầy. Nhưng mà tiếc
vì rất tội là nó không có đi vào cái đạo đức thực của Phật giáo, nó không có
cái thế giới tưởng trong đó mới được.
Nếu mà
Thầy có đủ cái duyên mà được gần gũi với quý thầy, thì chắc chắn là nó không có
cái trường hợp này xảy ra. Thì biết bao nhiêu người mà hiện theo thầy Chân
Quang hiện giờ thì người ta đi vào được con đường đạo đức rất tốt đó. Thầy tổ
chức rất hay lắm mấy con, băng phim thầy tổ chức rất hay. Khi mà xem đĩa của
thầy thì hình ảnh đầy đủ, trọn vẹn. Và đồng thời cái băng phim của thầy nó cũng
có kỹ thuật, chứ không phải là thiếu kỹ thuật.
Còn chúng
ta ở đây, thì coi như là cái đội ngũ chúng ta chưa có cái kỹ thuật về quay phim.
Và về cái mỹ thuật của bối cảnh của một cái cảnh chúng ta chưa có. Cho nên do
đó chúng ta thấy hình ảnh thôi. Chứ sự thật ra nó chưa thật là, cái kỹ thuật
của quay phim và mỹ thuật của nó chúng ta chưa trọn vẹn. Có cảnh thì chúng ta
cũng đẹp, nhưng mà có cảnh thì chúng ta chưa trọn vẹn, nó còn những cái điều
kiện sai. (43:01)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét