454- NHÂN QUẢ CỦA PHÁ HẠNH ĐỘC CƯ
(16:06) Nhưng mà ở Tu viện Chơn Như thì hiện
giờ thì không thể được nữa rồi. Coi như ở đây thì không thể được. Các con hiểu
điều đó, ở đây không thể mà Thầy còn đứng yên được nữa. Cho nên vì vậy mà chắc
chắn là Thầy phải lo xây dựng một cái nơi nào đó, ở đâu mà hiện giờ có một số
cư sĩ, họ đang nỗ lực để mà xin phép tắc. Như bằng chứng mà như mấy con đã biết
hết rồi, không có người nào không biết. Họ đã cố gắng để tiếp tay cùng Thầy để
mà xây dựng lại cái nền đạo đức.
Thậm chí
như hiện giờ bên Úc người ta cũng đang lo một cái cơ sở. Nếu điều kiện mà ở
Việt Nam không yên thì có thể Thầy bay qua Úc Thầy ở. Thì cũng ở bên đó cũng
một số người Phật tử. Thì rất tội cho mấy con là những người Việt Nam mà ở được
gần Thầy, mà Thầy không ở yên ở đây để mà dạy các con, mà phải đi qua bên Úc
dạy. Thì cái điều đó là cái điều bất đắc dĩ, nhưng mà điều kiện ở đây Thầy
không có đất dụng võ nữa thì phải đi thôi. Các con hiểu điều đó.
Cho nên
vì vậy mà muốn giữ được Thầy thì phải có cái sự bình an. Mà cứ ở luôn lúc nào
Thầy cũng bị động như thế này thì chắc chắn là Thầy sẽ đi mà thôi. Thầy ví dụ
như bây giờ ở bên Mỹ thì người ta cũng sẵn sàng, người ta cũng tạo cái điều
kiện. Mà hiện giờ thì như mấy con cũng biết rằng Thầy đã có giấy xuất cảnh rồi,
Thầy đã xin phép sẵn rồi. Chỉ cần ở bên đó có cái giấy mời Thầy thì ở đây Thầy
đi qua rất dễ dàng, không có gì khó hết, đâu có gì. Cho nên Thầy đã xin giấy tờ
hẳn hoi hết rồi.
Cho nên
Thầy nói như vậy để cho mấy con thấy rằng bên nam cũng như bên nữ, mà khi mà
Thầy rời khỏi đây mà Thầy đi ngoại quốc thì mấy con không bao giờ mấy con có đủ
duyên mấy con đi qua bên đó đâu. Thứ nhất là về tiền bạc mình đi, thứ hai là
mình xin phép tắc cũng đâu phải dễ đâu, rất khó. Cho nên tất cả những cái này
Thầy đã thấy xa, Thầy hiểu biết.
(18:12) Nếu mà còn đủ duyên các con nghe lời
Thầy, thì yên ổn Thầy ở Tu viện Chơn Như Thầy hướng dẫn. Mà cứ cái tình trạng
này thì chắc chắn là Thầy phải đi mà thôi. Thì lúc bấy giờ thì chắc chắn mấy
con có muốn cũng không được nữa rồi. Nếu mà điều kiện ở trong nước của chúng ta
mà những giấy phép mà xin không được, ở ngoại quốc thì rất dễ rồi. Vấn đề mà
tôn giáo thì rất dễ, họ thành lập rất dễ, không có khó khăn.
Thầy
không ham tiền mà cũng không ham danh. Mà Thầy chỉ mong làm sao đem lại cái nền
đạo đức nhân bản nhân quả cho mọi người, Thầy chỉ mong điều đó thôi. Và đồng
thời để chứng minh sự thật rằng đạo Phật có người tu làm chủ được bốn sự đau
khổ sanh, già, bệnh, chết với Tứ Thần Túc. Cái mục đích của Thầy chỉ có bao
nhiêu đó, chứ không có gì khác hơn hết.
Thì dù
Thầy có đi ra nước ngoài, bất cứ nơi đâu thì cái mục đích đó vẫn… Thầy sẽ cố
gắng, Thầy truyền đạt lại những gì của đạo Phật để làm cho người ta sống đạo
đức, để làm cho người ta sống, người ta làm chủ được sự sanh, già, bệnh, chết.
Thì trong nước mấy con nữa, chỉ là cái những người, những con người mà được
theo Thầy, mà chính mấy con đã tự phá hoại nó, thì cho nên mấy con sẽ chịu
thiệt thòi mà thôi.
Bây giờ
mấy con về gia đình của mấy con sống thì mấy con cũng chỉ một cách tầm thường
thôi, chứ cũng không đi tới đâu hết. Sự thật ra mấy con cũng, nếu mà không có
Thầy thì cũng chắc chắn mấy con không đi tới đâu hết. Nghĩa là mấy con cũng xả
được một ít tâm, rồi cũng nhiếp tâm được, an trú được. Nhưng mà tới nữa thì
chắc chắn mấy con không tới.
Như vừa
rồi kiểm điểm tất cả những sự tu tập của mấy con đó, đều sai. Mà buộc lòng Thầy
phải cho ra hai tập giấy, hai tập sách mỏng để cho mấy con thấy tu tập của mấy
con nó không đúng. Để biết rằng con đường của đạo Phật nó không phải khó mà
cũng không phải dễ. Nhưng mà phải có người hướng dẫn, có kinh nghiệm hướng dẫn
để cho mình tập đúng. Bởi vì mỗi người có một đặc tướng khác nhau, mà nếu mà
không có người hướng dẫn thì mình sẽ tu sai, tu không đúng.
(20:17) Đó thì hôm nay Thầy nói như vậy, thì
mấy con biết rằng Thầy đã có sự chuẩn bị. Và đồng thời thì ở trên mạng đó, thì
ở bên Úc người ta đã gửi thư qua, người ta xin mời Thầy về bên đó. Cho nên vì
vậy mà, Thầy hiện giờ có giấy tờ để xuất cảnh. Thì tức là Thầy chỉ đồng ý, thì
người ta làm một cái bức thư, một cái giấy mời thì coi như là chấp nhận. Thì
Thầy đưa vào xin phép ở đây, bây giờ có người mời Thầy đi qua bên Úc, thì Thầy
có quyền Thầy đi rồi, vì có người ta nhận rồi. Nơi người ta nhận mình nhập cái
nước người ta, thì Thầy sẽ đi được, không có gì khó khăn. Cho nên đối với Thầy
hiện giờ thì trong nước không yên thì Thầy đi ngoại quốc, có vậy thôi. Thầy
không phải ham tiền, ham bạc, ham danh đâu mấy con.
Vì ở
trong nước dựng lại cái nền đạo đức của Phật giáo cho dân tộc cho quê hương này
không được thì mình ra đó. Mình duy trì được cái gì của Phật giáo được phần nào
tốt phần nấy. Đó là cái thiệt thòi của mấy con thôi. Là tại mấy con đến đây,
mấy con không nghe lời Thầy. Mấy con tập trung nói chuyện nhiều, rồi xảy ra
chuyện này, chuyện khác làm cho nó không có yên, không có yên, Thầy yên. Cho
nên Thầy ở đây mà làm gì? Nó càng thêm những cái chuyện càng đau khổ hơn.
Mấy con
biết rằng Thầy cố gắng để mà xin phép từng cái bộ sách của Thầy viết, để cho
đạt được, nó cũng không phải là dễ. Nó cần đòi hỏi mình phải cố gắng lắm nó mới
được. Chứ không phải là khi không mà người ta chứng cho mình đâu. Mình phải xin
hẳn hoi, đàng hoàng và mình phải có những sự thuyết phục người ta. Chứ từ lâu
tới giờ người ta có hiểu đâu.
(22:06) Thí dụ như bây giờ nói về Đạo Đức Hiếu
Sinh, cái lòng yêu thương sự sống của muôn loài. Thì trong đó, khi đó người ta
triển khai về phải đào ao nuôi cá nè, rồi người ta phải triển khai là những cái
trại chăn nuôi nè gà, vịt, heo, dê nè, để làm giàu cho đất nước. Trong khi đó,
Thầy bảo thương yêu đừng có giết hại chúng sanh. Thì những cái ngành nghề mà
nuôi dưỡng nuôi cá, nuôi tôm hoặc là nuôi heo, nuôi gà, vịt, heo, dê thì người
ta phải đình lại hết. Bởi vì có ai thèm ăn thịt nữa đâu. Cho nên cái phát triển
về cái sự làm giàu cho đất nước bằng cái ngành chăn nuôi thì không còn nữa. Thì
như vậy mà mình đi xin phép cái điều này thì nhà nước có chấp nhận? Người ta
đang triển khai cái điều đó mà. Thế mà người ta chấp nhận, người ta cho, cũng
là, mình thấy cũng là hết sức chứ đâu phải là dễ. Ít ra mình cũng phải thuyết
phục được cái điều đó.
Cho nên
trong cái vấn đề mà hiện giờ mà chúng ta được những cái bộ sách có giấy phép
hẳn hoi, được phổ biến mà không ai rầy rà mình, không ai bắt tội mình được. Thì
do đó nó cũng không phải là chuyện dễ mà chúng ta vượt qua từng bước. Mà chúng
ta đạt được những kết quả tốt đẹp, mà không bỏ một cái câu, không bỏ một chữ
nào hết, như vậy là chúng ta quá là hoàn thành được.
Thế mà
trong khi tu tập thì các con lại không tu mà hoàn thành, trái lại không có thực
hiện được. Nay thì tập hợp nói chuyện này, mai tập hợp nói chuyện kia, làm cho
Tu viện lúc nào cũng xáo động. Thì thử hỏi rồi Thầy ở đây, Thầy dạy làm gì nữa
mấy con?
Nếu mà
cái trung tâm An dưỡng Từ thiện ở Hà Nội không xin phép được hoặc là ở thành
phố Hồ Chí Minh quý Phật tử không xin phép được. Tu viện Chơn Như thì đóng cửa,
không còn dạy nữa. Mà có dạy nữa, còn làm cái gì được? Bây giờ dạy mà có dạy
làm gì được? Mà khi mấy con luôn luôn tập trung làm chuyện này, chuyện khác.
Nay có chuyện này, mai có chuyện khác, lúc nào nó cũng có chuyện động hết, thì
thử hỏi Thầy có yên ổn đâu mà ngồi đó. Để mà sử dụng cái đầu óc của mình, để mà
soạn thảo những cái chương trình giáo dục, để mà dạy đạo đức, dạy pháp mấy con
tu. Bởi vì lúc nào cũng bị động thì thử hỏi…
May là
Thầy là người tu chứng, chứ cỡ một người mà tu chưa xong thì cái đầu óc mà nó
bị động như vậy, thì mấy con biết họ làm cái gì được giờ đây? Luôn luôn lúc nào
họ cũng không bình an, họ cứ lo đối phó. Do đó làm sao họ nghĩ ra được những
điều gì, mà họ viết thành cái giáo trình, giáo án để hướng dẫn cho mấy con tu
tập? Thì đương nhiên là họ không thể làm được rồi.
(24:49) Nó có cái sự bình an, người ta mới tư
duy, phải là dạy như thế này, cái bài đầu đến cái bài cuối nó như thế nào.
Người ta sẽ tư duy, người ta đầu tư bằng cái đầu óc người ta vào đó, người ta
mới viết ra cái giáo trình cho mình học tập. Chứ còn nếu không thì mình biết
đâu mà học tập? Mà bây giờ không được yên thì thôi, thì mình nghỉ chứ làm sao?
Không lý
mà Thầy là con người bằng xương bằng thịt, chứ đâu phải bằng sắt đá. Mọi mắt
thấy, tai nghe đều biết hết, những tâm lý tình cảm cũng đều hiểu hết, đâu phải
là cây đá trơ trơ. Nó biết hết, nhưng nó chỉ nhờ có cái lực ở trong tâm của nó
mà nó không bị dao động thôi. Chứ nó nghe nó biết, hiểu hết, nó hiểu tất cả
hết. Nó biết sai, biết đúng, chỗ nào đúng, chỗ nào sai hết, nhưng nó không nói
thôi. Nó biết là nói cũng không lợi ích gì và còn làm thêm sự rắc rối thêm mà
thôi.
Cho nên
vì vậy mà hôm nay mấy con còn đủ những cái ngày mà gặp lại Thầy. Những cái ngày
mà coi như là không còn bao lâu, thì mấy con cố gắng mà giữ cho trọn những cái
đức hạnh, may ra nó còn duy trì được một chút. Còn nếu không thì chắc chắn là
nó sẽ không trọn.
(26:12) Vì từ bữa mà Thầy tuyên bố cho mọi
người ra về. Thì trước khi mà mọi người khăn gói, người xách hành lý lên xe đi,
thì cái tình thầy trò nhiều khi nó cũng rất thấm thía, sau những ngày tháng gần
gũi bên nhau để mình truyền đạt những cái điều hay lẽ phải cho nhau. Mà bây giờ
cái chương trình học nó chưa có hoàn chỉnh, mà lại xách gói ra đi. Thì mấy con
thấy là con người, chứ đâu phải sắt đá, đâu phải không thương những người đệ tử
của mình? Thương lắm chớ, nhưng biết làm sao hơn? Phải chịu chia tay mà thôi.
Thì mấy con hiểu được cái điều này lắm chứ.
Mấy con
thấy những người bạn đồng ở chung trong cái khu vực của mình, hôm nay nhìn thấy
ngôi nhà vắng bóng mình cũng thấy nao nao trong lòng chứ, đâu có phải sung
sướng gì lắm sao? Các con hiểu, con người mà, đâu phải sắt đá. Nhìn cái thất
kia bữa đó có cô nào đó đang ở, bữa nay lại vắng. Nhớ cái hình dáng của cô ngồi
đó mà làm bài hoặc đi kinh hành, hoặc ngồi thiền. Hôm nay vắng vẻ, không còn
thấy nữa thì thử hỏi lòng chúng ta đâu phải sắt đá mà không nhớ bạn mình.
Cho nên
tất cả những cái điều này đều là chúng ta không kỹ lưỡng từ ngay lúc đầu. Cho
nên giờ phút này chúng ta phải chịu những cảnh chia ly như vậy. Rồi giữa tình
thầy, tình trò mà khi chia ly thì chúng ta cũng thấy nao nao trong lòng lắm,
biết chừng nào có đủ cái duyên mình gặp lại.
Phật tử
thành phố Hồ Chí Minh xin Thầy cố gắng giữ gìn những quý thầy, quý cô. Để rồi
chúng con sẽ cố gắng tìm cách, chúng con tạo cho được để quý thầy, quý cô trở
về tu học, để rất tội nghiệp, người ta quyết tâm tu. Đó là một cái người Phật
tử ở ngoài đời thôi, người ta bôn ba sự đời thôi. Nhưng người ta nghĩ đến cái
nỗi tu tập của mình mà nó dở dang, người ta còn kêu gọi, người ta còn tha
thiết. Huống hồ là mình là những người tu ở trong Tu viện mà mình không đau
lòng sao. Khi mình giải thể mình rất đau lòng lắm chớ, chứ đâu phải là không.
(28:29) Cho nên mình nhìn trước nhìn sau mình
thấy rất buồn. Cái Tu viện ngày nào đông đảo, bây giờ vắng trước, vắng sau. Rồi
đây, rồi không còn một bóng người, rồi chúng ta mỗi người mỗi nơi. Nếu có đủ
duyên thì chúng ta còn tập hợp lại, mà nếu không đủ duyên thì chúng ta biết tập
hợp ai đây? Đâu phải dễ. Tưởng đâu là cái Tu viện Chơn Như là cái nơi để chúng
ta tập hợp về, để mà chúng ta tu hành. Nhưng không ngờ nó lại đến cái giờ phút
này, nó phải mỗi người mỗi nơi.
Nhưng dù
sao, sau bốn tháng mà tu học, Thầy cũng trang bị cho mấy con cũng đủ cái cách
thức để mà tu tập rồi. Do trang bị cho mấy con đủ cách thức tu tập rồi, thì
Thầy nghĩ rằng dù bất cứ ở đâu, thì mấy con cũng sẽ tu tập được, cũng sẽ được
giải thoát. Nhưng trọn vẹn thì chắc là không được trọn vẹn hoàn toàn, nhưng nó
cũng được phân nửa. Nghĩa là mấy con sống ở bất kỳ ở đâu mà khi mà học được
pháp của Thầy rồi, thì mấy con cũng được phân nửa rồi mấy con.
Cho nên
tiếc vì nó không được gần Thầy suốt cái thời gian, như đức Phật đã nói bảy ngày, bảy tháng, bảy năm.
Nghĩa là suốt cái thời gian dài đúng lớp, đúng pháp, hướng dẫn đúng cách thì
suốt cái thời gian mà bảy năm, thì chắc chắn là trong số mấy con phải có người
làm chủ sanh, già, bệnh, chết, tức là phải làm chủ được. Nhưng bây giờ thì
không còn nữa rồi. Giờ phút này không còn nữa rồi, bởi vì chúng ta không làm
cách nào khác hơn hết.
(30:11) Vì chúng ta biết ngừa bệnh hơn là trị
bệnh, đừng để tới bệnh, cho nên Thầy ngừa trước hết. Cho nên nó không có cái gì
mà xảy ra. Nhưng ung nhọt nó sẽ ung nhọt mấy con. Cái ung nhọt nó sẽ là còn ung
nhọt, nó chưa phải là hết. Cho nên từ đây về sau chúng ta cố gắng, cố gắng đừng
có để cho ung nhọt đó nó phát triển lớn lên. Mà nó phát triển lớn ra thì nó sẽ
thành một cái bệnh nặng, đau khổ nhiều. Mặc dù hiện giờ chúng ta còn ít, nhưng
cái ung nhọt đó nó cũng vẫn còn, chứ nó chưa hết mất. Rồi mình phải giải quyết
như thế nào để cho cái ung nhọt nó sẽ bị diệt đi, thì nó hay quá. Còn nếu mà
mình không khéo, không giải quyết được thì cái ung nhọt nó sẽ lở loét, nó thành
một cái bệnh ghẻ quá nặng, nhìn nó rất là đau khổ.
Thầy mong
rằng đừng có xảy ra những cái chuyện gì nữa. Mà nếu có xảy ra những chuyện gì
nữa thì chắc chắn là cái điều kiện mà các con biết rằng Thầy có nơi có chốn hết
rồi. Là như Thầy có một cái cơ sở bên Úc mà các Phật tử bên đó người ta đã lo
rồi. Người ta đã kêu Thầy năm rồi lận, người ta mời Thầy qua năm rồi. Nhưng mà
Thầy không có đi đâu. Thầy nói hoàn toàn là ở Tu viện Chơn Như còn có thể xây
dựng được, còn có thể là nơi tu tập được, không có đến nỗi mà phải bỏ. Chứ cái
sự việc ở trong đất nước, ở Tu viện của mình xảy ra như thế nào thì Phật tử ở
ngoại quốc người ta biết hết, không có cái gì mà người ta không biết đâu mấy
con.
Cho nên
người ta đã chuẩn bị cho Thầy, người ta rất mến Thầy, người ta thương Thầy.
Người ta muốn cho Thầy được cái chỗ bình an để cho Thầy hướng dẫn cho mọi người
tu thôi, chứ người ta cũng không mong muốn gì hơn. Nhưng mà Thầy thì rất thương
mấy con mà Thầy không nỡ bỏ mà thôi. Chứ còn sự thật ra mà Thầy muốn đi hồi nào
thì quá dễ rồi, không có khó khăn.
Thầy báo
cho mấy con biết rằng con đường của Thầy nó dễ, con đường của thầy nó rất thênh
thang. Và cái cuối cùng mà Thầy ra đi mà để mà vào Niết Bàn thì rất là tiện lợi
nhất. Thầy chẳng đi đâu hết, Thầy chỉ cần tịnh chỉ hơi thở, Thầy vào Niết Bàn
thì an ổn nhất, không còn ai động được Thầy gì nữa hết. Vào đó thì không còn ai
mà, mà Thầy cũng không còn cực khổ nữa. Đối với Thầy đó là cái nhiệm vụ đã
xong.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét