455- LỊCH SỬ ĐƯỢC GHI LẠI
(32:31) Như Phật đã tám mươi tuổi rồi thì Phật
cũng tịch, Thầy tám mươi tuổi rồi Thầy tịch cũng vừa rồi, đâu còn gì đâu. Đối
với Thầy, thì với Phật thì Thầy thấy rằng đức Phật đã tu chứng mà tới tám mươi
tuổi, đức Phật cũng khổ hạnh. Còn Thầy cũng trải qua những năm tháng ăn rau,
sống để cũng khổ hạnh ghê gớm lắm chớ. Cho nên đức Phật tịch tám mươi thì Thầy
tịch tám mươi cũng được, nhưng vì không có người tu chứng, cho nên Thầy cố
gắng.
Và nền
đạo đức chưa dựng lại trọn vẹn, cho nên Thầy kéo thêm cái tuổi già của Thầy
thêm. Để mà mong để dựng lại những cái nền đạo đức của Phật giáo cho nó xong.
Và nhất là cái giáo trình tu học tám cái lớp của đạo Phật, Bát Chánh Đạo. Nhưng
mà nếu mà đủ duyên thì mình dựng, mà không đủ duyên thôi chứ sao. Đây là để cho
cái người sau, cái người nào mà đủ duyên hơn, đủ phước hơn thì họ lại dựng lại.
Cũng như
2550 năm mà đến cái thời của Thầy, Thầy dựng lại cái chánh pháp của Phật. Thì
sau đó ba ngàn năm hay là năm ngàn năm sau nữa thì có người họ cũng dựng lại
cái chánh pháp này. Bởi vì đó là cái chân lý của loài người rồi, không thể mà
nói rằng bỏ. Bỏ cũng đâu được, bởi vì nó là chân lý mà, cũng không phải bỏ
được. Nhưng mà dựng lại được hay là không dựng lại mà thôi, chứ nó sẵn sàng nó
ở trong mọi người rồi.
(33:59) Cho nên vì vậy mà biết rằng 2550 năm,
thì cách đức Phật 2550 năm, thì Thầy ra đời để nỗ lực thực hiện cái con đường
của đạo Phật, rồi dựng lại. Bây giờ mà dựng lại không được, mới nửa đường,
nhưng dù sao đi nữa những cái lời Thầy dạy nó cũng đâu mất mấy con, nó không
mất. Thì do đó, thì sau này có những người kế tiếp. Một ngàn năm, hai ngàn năm
hay là ba ngàn năm, năm ngàn năm sau thì vẫn phải có người, họ sẽ thắp sáng cái
ngọn đuốc này lên.
Mà đối
với chư Phật, đối với cái sự tu chứng của Thầy thì một ngàn năm, hai ngàn năm,
hay là năm ngàn năm mà dựng lại, Thầy thấy như là chớp mắt, đâu có gì đâu mà
gọi là lâu. Cũng như đối với đức Phật Thích Ca hiện giờ, mà 2550 năm mà Thầy
dựng lại cái chánh pháp của đức Phật thì đối với đức Phật Thích Ca, thì Ngài
thấy đâu có lâu. Thâu cái thời gian đó Ngài thấy không có lâu.
Còn đối
với chúng ta thì thấy hai ngàn mấy trăm năm quá lâu, quá dài, nhưng mà đối với
đức Phật thì không có lâu. Mà cho nên đối với Thầy khi mà vào Niết Bàn rồi, thì
cũng chẳng có lâu. Cho nên đối với người sau mà một ngàn năm, hai ngàn năm sau
người ta dựng lại thì cũng đâu có lâu đâu, có khó. Nhưng mà mấy con phải chết
bao nhiêu lần? Nghĩa là cuộc đời của mấy con phải trôi lăn ở trong lục đạo bao
nhiêu lần? Bao nhiêu trăm lần, chứ không phải một lần. Đó là cái thiệt thòi cho
con người thôi, chứ còn đối với chư Phật, đối với Thầy thì nó thiệt thòi, nó
hết rồi.
Cho nên
hiện giờ thì mấy con cũng nhớ rằng mấy con phải cố gắng, cố gắng mà tu tập,
mình tu tập cho được. Thứ nhất là để đền đáp cái công ơn của Phật, công ơn của
Thầy. Còn mấy con không nỗ lực, mấy con nói chuyện, thì mấy con tập trung, thì
tự mấy con đã hoại diệt. Và hoại diệt thì mấy con sẽ trở thành người có tội, có
tội với con người. Tại vì chính mấy con họp nhau nói chuyện này, chuyện kia,
bàn bạc rồi cách này, cách kia cách nọ, thì đó là mấy con có tội với loài người
rồi.
(36:05) Thì những cái trang sử của hôm nay, nó
sẽ vạch tội những cái người mà đã làm mất đi cái nền đạo đức của con người, thì
họ sẽ… Hiện giờ những cái phương tiện mà nó lưu giữ lại những cái tài liệu này
nó có hẳn hoi, nó không mất. Và đồng thời bước vào cái trang sử của nó, thì nó
sẽ vạch tội cho những người mà phá hoại cái Tu viện này.
Mấy con
chạy không khỏi đâu, không có người nào tránh khỏi. Nó không tha thứ người nào
đâu. Người nào làm cái gì gì đó, nó đều ghi chép hết trong lịch sử hết. Từng
cái lời nói của Thầy, những cái điều kiện mà của mấy con làm, nó đều ghi chép
trong lịch sử hết, không có bao giờ nó bỏ đâu. Bởi vì đây là cái lịch sử dựng
lại cái nền đạo đức cho loài người mà.
Cho nên
loài người đâu có bỏ được, nó sẽ đem lại, nó sẽ nói lên những cái lỗi lầm, cái
tội lỗi của những người đã phá hoại cái nền đạo đức của con người. Mà hai ngàn
mấy trăm năm đức Phật tịch, bây giờ đến cái đời Thầy dựng lại mà mấy con tự vô
tình, vì ích kỷ cá nhân của mình, vì bỉ thử mà mấy con tự họp nhau để mấy con
tự phá hoại, thì mấy con phải chịu lấy hậu quả đó. Và lịch sử sẽ ghi chép, mấy
con không tránh khỏi.
Nó biết
hết, người nào nó biết hết. Nghĩa là mọi người ở đây, thật sự cái người nào nó
cũng biết hết. Mấy con làm gì nó cũng biết hết. Tên, tuổi, họ của mấy con, từ
cái bức thư, từ nói qua, nói lại bàn bạc những cái gì gì, để mà phá hoại cái
nền đạo đức của Phật giáo mà Thầy đã cố công dựng lại, thì mấy con không tránh
khỏi cái điều đó. Họ sẽ ghi hết vào hết. Họ biết hết ở trong này, bên nữ mấy
con, họ làm công việc của bên nữ. Bên nam họ sẽ làm công việc của bên nam, họ
ghi hết.
(37:50) Cho nên thí dụ như mấy con, khi mà Thầy
giải thể, một, Thầy ở đây mà đi dạo, đi chơi họ cũng ghi lại hết rồi. Nghĩa là
đi dạo đi chơi, đi ra ngoài xóm chơi nữa, chứ không phải là ở trong Tu viện đâu
mấy con. Chứ không phải là nói bình thường đâu, Thầy nói thật sự. Chính ở trong
Tu viện mình, ở trong Tu viện như vậy chứ có người đi ra xóm nói chuyện nữa.
Người nào coi, Thầy cũng biết hết, chứ đâu phải là Thầy không biết đâu, biết
rất rõ. Đi ra tâm tình với hàng xóm ở ngoài để làm gì? Có gì đâu. Đó là những
điều mà đã, nó sai cái luật ở cái quy ước, cái luật ở trong Tu viện của chúng
ta nhiều quá.
Cho nên ở
đây hôm nay thì lần lượt mấy con thấy rằng chắc chắn là những trang sử mà về
đạo Phật, về đạo đức của loài người nó sẽ ghi và các con cũng sẽ. Những người
được đứng trong trang sử xấu tốt thì mấy con sẽ biết, ngày sau con cháu chúng
ta sẽ lên án.
Cũng như
bây giờ những trang sử về lịch sử đất nước của chúng ta, những người bán nước
như thế nào, những người làm tay sai cho giặc như thế nào thì người ta vẫn ghi
hết, không còn bỏ sót người nào mấy con. Thì hôm nay cái nền đạo đức của đạo
Phật mà Thầy dựng lại, mà nó gặp những cái khó khăn bằng cách những con người
mà phá hoại nó thì mấy con sẽ thấy. Mấy con cũng sẽ đứng tên ở trong cái trang
sử của nó.
Nó thuộc
về trang sử của tinh thần, của đạo đức mà. Nó thuộc về tôn giáo rồi, nó thuộc
về đạo đức tinh thần rồi. Còn cái kia là vì giải phóng quê hương đất nước, nó
thuộc về bảo vệ một cái đất nước của nó thôi. Còn ở đây là cái tinh thần, cái
đạo đức của nhân loại rồi, nó sẽ bảo vệ. Vì vậy mà nó không nước này nó giữ gìn
thì cũng nước khác, nó giữ gìn cái lịch sử đó.
Cũng như
đức Phật không phải là một đức Phật Ấn Độ đâu mấy con, đức Phật nó ở khắp mọi
nơi. Nhưng mà cái nền đạo đức của nó, nó sẽ là rộng rãi hơn tất cả mọi nơi nữa.
Cho nên nó không còn đứng ở trong cái vị trí của một quê hương, của một đất
nước nữa, mà nó rộng rãi trên hành tinh. Và cái nền đạo đức nhân bản - nhân
quả, sống không làm khổ mình, khổ người, nó đem lại hạnh phúc cho loài người ở
trên hành tinh này, thì chắc chắn là con người phải được bảo vệ nó.
(40:15) Và những người nào mà làm những cái
điều gì mà không hay cho cái giai đoạn đó thì sẽ được ghi lại lịch sử. Như Đề
Bà Đạt Đa trong thời đức Phật vẫn ghi lại lịch sử. Rồi những tên người nào mà
đã vu khống đã vu oan cho đức Phật như thế nào, thì những cái người đó họ vẫn
ghi lại tên ở trong những cái bài kinh rất rõ ràng, tên tuổi hẳn hoi mà. Đâu có
phải đặt bịa đặt ra đâu, đó là những trang sử rồi.
Thì trong
cái thời Thầy, thì những cái mà máy móc đã ghi lại và những mà bài viết của họ
bằng chữ, bằng đĩa họ ghi lại từng tên tuổi mọi người hết, tất cả mọi cái. Họ
đang làm một công việc ghi lại lịch sử. Nhưng mấy con đâu có hiểu, mấy con đâu
có biết người ta đã làm công việc đó. Người ta biết rằng cái vấn đề mà Thầy
chấn chỉnh lại cái đạo đức nhân bản, dựng lại cái chánh pháp của Phật, Bát
Chánh Đạo là người ta biết, người ta đã hiểu nó là như thế nào rồi.
Cho nên
từ ngay đầu tiên họ xin Thầy từng cái hình ảnh, từng cái sự việc ở từ lúc nhỏ
Thầy như thế nào họ đều ghi lại, để cho họ lập thành sau này một trang sử đạo
đức cho nhân loại. Họ đang làm công việc này. Cho nên bây giờ họ hỏi thăm tới
như thế này, họ mong rằng Thầy sẽ có dịp nào sẽ đi đưa họ về thăm quê ngoại của
Thầy, nơi mà Thầy được sanh trưởng và Thầy được lớn lên và được đi học ở nơi
đó. Họ mong muốn rằng đó là cái nơi của Thầy bắt đầu ra đời. Họ muốn ghi lại
coi trên cái mảnh đất đó như thế nào? Ở đâu? Đó là người ta muốn ghi lại cái
lịch sử.
Bởi vì
người ta biết cái việc làm của Thầy rồi. Thì bắt đầu bây giờ từ cái chỗ như hạ
Hòn Sơn mà Thầy ở tu. Người ta cũng muốn đi lên đó, người ta ghi lại những cái
nơi mà Thầy đã từng ở, từng sống chín tháng trời trên đó. Coi Thầy ở như thế
nào? Cái hang như thế nào? Cái tảng đá Thầy ngồi thiền như thế nào? Cái hồ, cái
mương mà Thầy trồng rau như thế nào?
(42:31) Mặc dù hiện giờ tuy rằng nó không còn,
nhưng mà những cái tảng đá, những cái di tích đó nó vẫn còn, nó không mất.
Không ai khiêng những cái tảng đá bự bằng cái nhà hơn, bằng hai ba cái nhà
chúng ta thì chắc không ai khiêng nổi. Và cái tảng đá mà nó bằng phẳng như cái
nền nhà ở chúng ta, nó lớn hơn cái thiền đường của mình ở đây, cái tổ đường của
mình đây. Nó rộng lớn mà bằng phẳng, mà một cái tảng đá lớn như vậy. Thì chắc
cái điều đó chắc không ai mà đục phá nó được, chắc nó cũng còn. Cho nên những
cái di tích đó nó còn lại.
Họ mong
muốn rằng có dịp về Hòn Sơn quay lại cái hình ảnh đó, ghi lại những dấu tích
đó. Của một con người bằng xương, bằng thịt dám sống nơi đèo heo hút gió, một
bóng, một thân ở nơi đó một mình như vậy, mà trong cái giai đoạn đó, ít người.
Vì vậy mà mấy con thấy rằng người ta muốn ghi lại cái lịch sử nơi Thầy đến chỗ
nào đó là họ muốn ghi lại chỗ đó.
Thì mấy
con biết rằng những cái việc gì mà Thầy muốn nhắc hôm nay là những cái sự việc
gì mà xảy ra trong Tu viện, thì không ai bỏ sót mà ta ghi lại hết mấy con, ghi
lại. Để nói lên được một cái giai đoạn chấn chỉnh Phật giáo khó khăn như thế
nào? Dễ dàng như thế nào? Và Thầy là người chịu cực khổ như thế nào? Để người
ta nói hết. Để sau này nhân loại mà khi tiếp nhận được cái trang sử này, họ
bằng nước mắt của họ. Họ đọc, họ thấy rằng Thầy sẽ đem lại một cái gì hạnh phúc
cho con người mà Thầy phải đổi lấy bằng nước mắt quá nhiều, mà không thể có
được. Mà chính những người đệ tử của Thầy, đang theo Thầy, đã làm công việc đó
ra. Chứ không ai hơn là những người đệ tử của mình!
(44:25) Họ đã vô tình, họ đã nghĩ tưởng rằng
làm cái điều đó tốt. Nhưng mà sự thật họ quên những gì mà Thầy dạy bảo họ phải
giữ độc cư trọn vẹn, đừng tiếp duyên, đừng nói chuyện nhau thì chắc chắn nó sẽ
tốt hơn. Do cái sự tiếp duyên nói chuyện nhiều của mấy con thì nó lại là không
tốt, nó không tốt. Nó làm cho đổ vỡ, tại vì mấy con không nghe lời Thầy thôi.
Thì đó là cũng là duyên của chúng sanh.
Cho nên
mấy con cũng, Thầy nói hết để cho mấy con biết rằng những cái điều kiện xảy ra
ở đây không phải bên nữ không, mà nó cả bên nam nữa mấy con. Nghĩa là trước mắt
của Thầy hầu hết là hoàn toàn mấy con đang ở trong động, chứ không phải là
trong tịnh. Mà chính cái động đó là do mấy con tạo nên, mấy con không nghe lời
Thầy.
Chứ cỡ
mấy con nghe lời Thầy, thì chắc chắn là người nào mà đến thất nói chuyện thì
mấy con đóng cửa liền tức khắc, không thân sơ với ai hết, thì chắc hôm nay nó
bình an biết mấy. Còn này mấy con tập trung nói chuyện này đến bàn luận chuyện
kia, chuyện phải có, chuyện trái có, chuyện đúng có, chuyện sai có, đủ loại.
Hiện giờ thì mấy con thấy cái tư tưởng của mấy con, cái hiểu biết của mấy con
biết cái gì đúng mà sai, chỉ có toàn là nhân quả mà thôi. Càng tập hợp bao
nhiêu thì tạo thêm nhân quả khó khăn bấy nhiêu chứ làm gì? Chứ đâu có gì lợi
ích đâu.
Cho nên
lần lượt mấy con thấy cái lớp của chúng ta hôm đó thì ngồi hai dãy bàn, riêng
hôm nay thì chúng ta gồm lại bao nhiêu người đây. Mà còn may đó, rồi đây rồi
mấy con sẽ lần lượt, sẽ rời khỏi Tu viện rồi ra đi nữa, chứ không phải là còn
giữ lại bấy nhiêu đây đâu. Rồi mấy con sẽ ra đi, rồi mấy con sẽ tìm cái nơi yên
ổn tu hành hơn, tốt hơn. Thầy tin rằng, mong rằng có những cái nơi mà yên ổn
hơn đây, để rồi mấy con sẽ được yên ổn mà tu tập.
Còn Thầy
thì chắc chắn là sẽ ở chỗ này không được thì ở chỗ khác. Còn cuối cùng mà nếu
mà không được nữa thì Thầy vào Niết Bàn dễ dàng. Đối với Thầy cái thân tứ đại
này chẳng có nghĩa lý gì đối với Thầy đâu. Thầy sẽ ra đi một cách rất tự tại,
không có khó khăn đâu. Đối với Thầy, Thầy muốn đi hồi nào cũng được.
Thí dụ
như bây giờ muốn cho cái thân xác của mình đừng có phiền não ai, thì quá dễ đối
với Thầy rồi. Chỉ cần một cục đá neo thôi, thì Thầy đi ra biển, Thầy tịch. Thì
ngay ở trên mặt nước, Thầy ngồi xếp bằng trên mặt nước. Thầy tịch rồi, thì neo
đá xuống biển, thì cái thân của Thầy chỉ làm thực phẩm cho cá ăn thôi. Chứ
không bao giờ nó nổi trên bờ được, bởi vì cục đá đã neo nó rồi mà. Cho nên nó
nằm ở dưới đáy biển rồi thì mặc tình cho loài cá mà tha hồ mà đánh tiệc, có gì
đâu. Thầy bố thí một bữa tiệc cho chúng thì có gì đâu, đối với Thầy thì quá
bình thường. Thì như vậy người ta cũng không biết Thầy Thông Lạc đi đâu và ở đâu
nữa, bây giờ mất tích mất rồi. Nhưng không ngờ Thầy đã ngồi ở dưới đáy biển
rồi, đâu còn ở đây.
(47:30) Nếu mà Thầy ở trên đất bằng mà Thầy
tịch thì cái mả của Thầy chỉ làm một cây xoài mà trồng để cho người ta có trái
mà ăn. Để ban lại những cái quả, trái đó cho người khác, ăn được cái trái xoài
ngon. Còn nếu mà không đủ duyên thì Thầy cũng sẽ làm mồi cho loài cá dưới biển,
nó đánh tiệc một vài ngày thì cũng là nó cũng mừng rồi, chứ nó… Đó là cũng là
cái lợi ích chung mấy con. Nó không lợi ích cho loài người thì ít ra nó cũng
lợi ích cho loài cá chứ. Đối với Thầy thì cái chuyện đó là cái chuyện quá tầm
thường dễ dàng thôi.
Bây giờ
Thầy ra đó Thầy tịch, thì bắt đầu đó Thầy chỉ cần tịnh chỉ hơi thở xong. Thì
tảng đá Thầy neo, thì coi như là thân Thầy không bao giờ nổi lên trên nữa. Đó
là nói về tầm thường, còn nói về cái sự dùng thần thông thì chắc chắn là Thầy
ngồi dưới đáy biển ngàn năm, chưa có ai mà làm sao móc đưa lên được. Đó là cái
dễ dàng mà thôi.
Đối với
Thầy cái gì bây giờ, trong cuộc sống bây giờ không còn cái luật nhân quả chi
phối Thầy được. Thầy sai xử cái thân Thầy như thế nào nó làm theo như thế nấy,
cho nên Thầy dễ dàng lắm. Vậy mà Thầy tiếc rằng Thầy không trao được mấy con
những cái bí quyết thành công này, nó rất uổng cho mấy con thôi. Bởi vì nó cũng
không khó, mà Thầy đã nói ở trong những cái bài giảng để dạy cho mấy con tu tập
rồi. Nhưng mà vì sợ mấy con chưa biết mà mấy con tu tập sai thôi. Chứ còn có
Thầy mà hướng dẫn thì chắc không đến nỗi sai, có gì Thầy sửa lại thì không sai.
Đến đây
hôm nay thì mấy con đã hiểu biết hết rồi, thì mấy con còn hỏi gì Thầy không
con? Rồi lần lượt người nào thấy tu nó không yên thì mấy con cứ về. Chứ còn ở
đây thì chắc cũng không có, Thầy cũng không có dạy gì hơn hết. (49:40)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét