453- THÀNH LẬP CÁC BAN CHUYÊN TRÁCH
(00:00) Trưởng
lão: Nhân bản- làm người- chưa xong, cho nên còn đang tiếp
tục viết. Và đồng thời thì Thầy cũng báo mấy con biết là hai cái tập Đạo Đức
Làm Người được nhà xuất bản tôn giáo, chánh phủ cho phép được in. Cái bản vẫn
giữ nguyên không có cắt xén bỏ, những hình ảnh trong ấy cũng còn được giữ nguyên,
không bỏ một cái hình nào hết. Nhất là cái Đạo Đức Hiếu Sinh rất là khó, nhưng
mà nhà nước cũng chấp nhận cho thì điều đó cũng là may mắn cho chúng ta.
Cho nên ở
đây theo Thầy thiết nghĩ đó là cũng làm về cái mặt mà phép tắc, về cái đường
lối giáo pháp của Phật được nhà nước chấp nhận cho phép thì đó là một cái điều
rất là tiện lợi.
Nhưng
chúng ta khó là khó ở trong nội bộ của chúng ta, không có giữ gìn giới luật
nghiêm chỉnh. Suốt trong cái thời gian mấy tháng mà Thầy dạy mấy con, thì Thầy
thấy hầu hết là cái hạnh độc cư không có giữ trọn. Tiếp duyên, cho nên nó nhiều
chuyện nó xảy ra, nó làm cho bất an. Mà bất an nhất là Thầy, chịu đựng mọi thứ
sự bất an đó chứ không ai vô đây hết. Nhưng mà điều kiện là Thầy thấy cuộc đời
không có gì hết. Cho nên đến đi với Thầy coi như là như cái mây nổi giữa trời.
Đến rồi đi nó không bao giờ mà nó ở, cho nên nó đến rồi thì nó cũng sẽ đi, bình
yên, cũng không sao. Nhưng mà có cái khéo léo, còn không khéo léo thì nó cũng
làm rất là nhiều sự đau khổ, mà chứ không phải không.
Nhưng
Thầy mong rằng mọi việc gì đều cũng do cái duyên phước của chúng sanh. Nếu mà
có đủ phước thì nó sẽ duy trì được con đường của đạo Phật, mà không đủ phước
thì nó sẽ bị dập nát và tan tành, thì Thầy dù có muốn đi nữa cũng không dựng
lại được.
Mà không
dựng lại được thì chúng sanh chịu thiệt thòi chứ không phải có Thầy. Bởi vì
Thầy là người đã tu xong rồi, Thầy làm chủ được sự sống chết của mình. Còn các
con và đồng thời những người chưa biết Phật pháp thì rất là chịu thiệt thòi, vì
pháp của Phật rất quý. Thứ nhất là đạo đức không làm khổ mình, khổ người. Thứ
hai là những đạo lực, những sức lực để làm chủ được sự sống chết mình. Nếu mà
Thầy không triển khai thì chắc không ai tu tập có được những điều này.
(2:40) Cho nên nếu mà Tu viện mà sụp đổ, có
chuyện gì mà trở ngại. Thì như vừa rồi nếu mà không thấy trước thì để tới chừng
mà cuối cùng đến khi mà người ta giải thể mình thì chắc chắn cái Tu viện nó
cũng không còn. Cho nên Thầy đã biết trước, Thầy chặn đứng lại. Nhưng mà có cái
điều kiện nó làm cho một số người cũng rất là bất an, cho nên mình rất khó. Và
hiện giờ thì như mấy con cũng biết rằng còn lại bao nhiêu người đây. Nhưng mà
Thầy thấy rằng cũng còn tập trung nói chuyện thì Thầy thấy thiệt ra, hoá ra thì
cuối cùng thì chắc chắn là không có ai.
Bởi vì bí
quyết thành công của sự tu tập là độc cư, mà trong một Tu viện nào mà giữ gìn
được hạnh độc cư là không có ồn, không bị động. Còn giữ gìn độc cư không được
thì bị động. Bởi vì mình nói chuyện tức là nó có nhóm, có phe rồi. Mà có nhóm,
có phe thì thế nào chúng ta cũng không tránh khỏi được những cái sự bất an, làm
cho chúng ta không yên tu. Mà do đó cũng tự mấy con làm lấy thì mấy con phải
chịu lấy cái hậu quả đó.
Chứ Thầy
thì mong muốn mấy con sống, mình lo cho phận mình, mình cố gắng mình đóng cửa,
mình đừng tiếp mọi người thì chắc chắn là sẽ được yên ổn mình tu. Còn đằng này
thì tiếp nhau, nói chuyện này, chuyện kia, chuyện nọ, cuối cùng thì tự mấy con
phá sự yên lặng của mấy con. Cho nên tới ngày nay thì chúng ta thấy rằng từ cái
này nó sẽ đi đến cái khác. Cho nên cuối cùng thì chúng ta phải giải thể.
(04:20) Rồi giải thể, rồi lần lượt bây giờ còn
lại bao nhiêu người thì chúng ta lại không nỗ lực giữ gìn hạnh cho đúng. Bởi vì
đó là cái giới luật của Phật mà. Nếu mình giữ được cái hạnh, mình giữ được cái
hạnh thì nó sẽ bảo vệ cho mình. Còn mình không giữ được cái hạnh của người tu
thì nó lấy ai mà bảo vệ? Mà không lấy ai bảo vệ thì nó sẽ làm động mình rồi. Và
khi động thì mình không còn cái nơi mình yên tu được, thì buộc lòng thì mấy con
phải trở về quê hương xứ sở của mình mà thôi. Thì chắc chắn là Thầy, theo tình
trạng này, hôm nay mà Thầy thấy thì mấy con sẽ lần lượt rồi mấy con cũng sẽ đi
hết thôi. Chứ không thể nào còn tu được, bởi vì khuấy động, cứ tập trung nói
chuyện qua lại mà không lo tu tập.
Bởi vì
Thầy đưa hai cái nẻo tu rất là cụ thể rõ ràng. Là thứ nhất là mình tu tâm xả,
mình ngồi chơi, mình không ôm pháp thì do đó nó không bị căng, nó không bị ức
chế tâm. Mà có niệm gì đó thì đến thì mình dùng, mà phương pháp mình xả đó là
tu tâm xả. Còn người mà quán được thân, trên thân quán được thân, nhiếp phục
được năm phút rồi lần lượt tập lên, oai nghi đi, đứng, nằm, ngồi bốn oai nghi.
Khi mà tập nó thuần thục bốn oai nghi rồi, từ năm phút đó mà chúng ta tăng dần
lên. Chúng ta kéo dài cái thời gian ra thì nó chẳng bao lâu thì chúng ta cũng
sẽ chứng được đạo giải thoát.
Nhưng
Thầy thấy cái điều này rất khó là vì hầu hết là mấy con tu về Tứ…. Quán trên
thân quán thân đó, thì nó đều bị sai và nó lạc vào chỗ ức chế tâm hoặc là
chuyển pháp luân. Tất cả những cái sai đó nó đi đến cái không đúng cách. Và
đồng thời hiện giờ Thầy thấy mấy con còn nói chuyện, giữ gìn giới luật không
nghiêm chỉnh. Thì do đó mà tu Tứ Niệm Xứ thì nó vẫn bị ức chế tâm thôi, không
làm sao cách nào khác. Bởi vì Tứ Niệm Xứ nó có cái phương pháp để mà nhiếp tâm
và an trú tâm tức là quán thân. Mà nếu mà mình không có giữ giới luật, đức hạnh
nghiêm chỉnh thì mình bị ức chế chứ không làm sao, không còn cách nào khác.
(06:32) Còn mình tu tâm xả thì dễ hơn, hễ có
thì mình xả, mà không thì thôi. Nhưng mà mình không giữ hạnh độc cư thì mình xả
biết bao giờ cho trọn, cho hết? Bởi vì mình tiếp vô, khi mà mình nói chuyện
nhau, khi mình bàn bạc chuyện này, chuyện kia thì bao giờ những công việc ở bên
đời thì tất cả đều là nó sẽ lọt vào tai của mình hết. Mà lọt vào tai của mình
thì tâm mình nó sẽ động, không bao giờ mà nó bình an được. Cho nên sự tu tập
của mấy con cũng không bao giờ xả cho hết.
Cho nên
dù muốn dù không, dù tu Tứ Niệm Xứ hay là không tu Tứ Niệm Xứ, tu tâm xả thì
mấy con vẫn giữ giới hạnh ăn, ngủ và độc cư cho trọn vẹn thì nó mới đạt được.
Còn nếu mà giữ ba cái giới này không có đạt được thì không bao giờ mà kết quả.
Thì cũng là uổng phí một cuộc đời tu mình mà thôi.
Cho nên
người này làm động thì tức là cái người khác cũng bị động. Cho nên nó khó khăn,
nó khó khăn như vậy. Vì vậy mà Thầy mong rằng trong cái sự tu tập của mấy con
mà nếu mà còn tình trạng này thì chắc chắn là mấy con, mọi người cũng phải trở
về quê hương xứ sở của mình hết, chứ không có ở đây được nữa. Bởi vì tu như vậy
là chẳng có kết quả gì. Cho nên Thầy nói tất cả những cái sự việc mà nó tu tập
thì tu tập cho đúng. Còn nếu mà tu tập không đúng thì lần lượt rồi mấy con cũng
ở đây, cũng mất công mà thôi.
(08:01) Cho nên theo Thầy thiết nghĩ thì còn
lại bên nam là trong khi giải thể lại có một vài thầy, vừa rồi lại đi chơi. Bây
giờ giải thể rồi, đâu còn tu tập gì nữa, thôi đi chơi. Thay vì trong cái giờ tu
thì lại không tu, mà lại không giữ gìn giới. Còn ở lại đây để đi chơi vòng
vòng, đến nhà người này, đến nhà người kia. Thậm chí như đi ra cái khỏi vòng Tu
viện để mà đi đến nhà hàng xóm chơi nữa. Thế thôi, bây giờ vầy thì còn cái gì
nữa? Mà ở đây làm gì nữa?
Các con
thấy bên nam cũng vậy thì do đó thì còn cái gì nữa? Bởi vì mặc dù là bây giờ là
còn lại một ít người, khoảng ba mươi người, hơn ba mươi người. Ba mươi sáu, ba
mươi bảy người mà không có giữ gìn thì mấy con nghĩ sao? Lại là bây giờ được
giải thể nữa, lại là đi chơi đến chỗ này nói chuyện, đến chỗ kia nói chuyện
hoặc gọi điện thoại tứ tung (binh
tàn). Thì như vậy là mấy con thấy như thế nào?
Cho nên
cuối cùng thì Thầy thấy cái Tu viện này chỉ còn có đóng cửa thôi, chứ còn cách
nào khác hơn hết. Đó là những cái hiện tượng mà xảy ra, còn ít người mà như vậy
thì đông người thì làm sao? Cho nên tất cả những cái này đều là Thầy mong rằng,
chờ đợi ít hôm để rồi xây dựng một cái nơi nào đó yên ổn. Thì lúc bấy giờ mà
muốn cho cái người nào mà vào tu chắc cũng phải chọn lựa, chứ còn chọn lựa mà
cái người mà nói chuyện như vậy thì đâu có làm sao được mấy con.
Đó thì
hôm nay Thầy nói để biết rằng trong cái hoàn cảnh của Tu viện chúng ta bên
ngoài thì nó có nhiều cái điều kiện nó xảy đến cho chúng ta. Mà bên trong thì
nội bộ của mình nó lại có những sự mà không tốt. Nó có nhiều phe nhóm chia ra,
mặc dù còn ít, nhưng mà vẫn còn có những cái điều kiện đó. Cho nên Thầy không
muốn thấy cái điều kiện đó nữa.
(10:09) Và chắc có lẽ là Thầy sẽ đi lo công
việc, chứ Thầy đâu có còn ở đây nữa. Cho nên các con có tu tập thì chắc chắn là
các con cũng ở đây với cô Út mà thôi. Chứ còn đối với Thầy, thì Thầy phải đi lo
công việc của Thầy rồi. Hoặc là Thầy phải ra Hà Nội, vì chú Tuấn thì có sự yêu
cầu để Thầy ra, Thầy cố vấn trên cái vấn đề xin phép tắc, hoặc là tiến tới
trong cái vấn đề mà xây dựng cái khu ở ngoài Hà Nội. Mặc dù hiện giờ thì nó
chưa hoàn thành, nhưng mà có cái sự yêu cầu mong rằng Thầy ra hàng giờ, hàng
phút. Chắc chắn là Thầy chuẩn bị, Thầy sẽ đi ra ngoài đó, để lo cái khu vực ở
ngoài Hà Nội cho xong.
Bởi vì
người Hà Nội vào đây thì quá xa. Cho nên Thầy cũng mong rằng nếu mà điều kiện
thuận tiện thì Thầy sẽ xây dựng ở ngoài đó cho đầy đủ những cái cơ sở. Và đồng
thời ở thành phố Hồ Chí Minh, ở Long Thành, Bà Rịa, nếu mà có cái điều kiện mà
giấy tờ xong thì Thầy cũng phải đi đi, về về để mà lo những cơ sở đó. Vừa là xây
dựng, vừa là lo mọi mặt cho nó đủ và đồng thời tổ chức các ban.
Chắc các
con thấy rằng hồi hôm qua Thầy không có đưa cho mấy con xem cái bản sơ đồ của
cái ban trung tâm An Dưỡng. Cho nên thành lập các cái ban, để từ các cái hội từ
thiện gia đình cho đến hội từ thiện tập thể, để đóng góp thành một cái tài
khoản của cái trung tâm An Dưỡng. Rồi các ban để điều hành ở trên cái trung tâm
An Dưỡng. Thì mỗi ban đó đều có một cái số người để mà điều khiển. Chứ còn nếu
mà không có thì lấy ai mà điều khiển. Chứ đâu phải như cái Tu viện của mình.
Cái Tu
viện của mình thì chỉ một mình Thầy hay hoặc là cô Út là được rồi. Còn cái này
là cái trung tâm An Dưỡng, cho nên nó đòi hỏi mình phải làm việc rất nhiều. Nó
có nhiều người chứ không phải ít, cho nên hiện giờ Thầy làm việc rất nhiều. Để
do đó nó mới có bảo vệ được cái Tu viện, còn một mình Thầy và cô Út thì không
bảo vệ được.
(12:32) Cho nên do đó thì nó có cái ban kỷ
luật. Ở trong cái trung tâm An Dưỡng thì nó có cái ban kỷ luật. Mấy con mà nói
chuyện tự họ sẽ mời mấy con ra, mấy con tập hợp thì họ mời mấy con ra, ở trong
ban … Còn ở đây, bây giờ làm sao giờ? Thầy mời hay là cô Út mời? Cái chuyện đó
không được, thành ra nó khó. Mà có thí dụ như có một số người theo Thầy thì mấy
con ngại, mấy con cũng không dám mời. Còn có một số người theo cô Út thì mấy
con cũng ngại mấy con đâu dám mời. Nhưng cái ban người ta làm việc thì người ta
đâu có ngại người nào đâu.
Thầy chỉ
có bổn phận Thầy đến dạy thôi. Cho nên mấy con không có dựa lưng vào đâu được
hết. Bởi vì đó là cái ban, do cái tổ chức của cái trung tâm An Dưỡng. Cho nên
cái ban mà giám luật, thì người ta sẽ, mấy con sai là người ta sẽ mời mấy con
ra, người ta kỷ luật mấy con thôi. Đó là cái bổn phận của họ phải làm để bảo vệ
cái trường lớp thôi. Còn riêng Thầy thì chẳng có làm việc ở trong cái vấn đề đó
hết.
Còn về
đời sống thì người ta lo cho mấy con đầy đủ. Những cơm ăn, áo mặc, điện nước
đầy đủ, người ta sẽ lo. Cũng là có cái ban về đời sống, rồi đời sống về vật
chất, rồi đời sống về tinh thần. Đời sống về tinh thần thì có trường lớp để
dạy, có sách vở để đọc, về có những cái khu vui chơi để cho mình thư thả, thư
giãn. Tất cả những cái này đều là do các ban đó mà họ được điều hành. Còn chúng
ta chỉ đến đó có bổn phận là tu tập mà thôi, với cái sự kỷ luật ở trong đó.
(14:07) Còn ở đây thật sự ra thì Thầy nói với
một cái tình cảm giữa thầy trò mà nói thôi. Nhưng mà cái tình cảm thầy trò nói,
nhưng mà hầu hết là người ta coi quá thường. Chỉ có kỷ luật áp dụng thì con
người nó mới được thôi. Chứ còn cái lời nói của Thầy coi như là nó không ăn
chung gì hết. Nghĩa là nói rồi thì nó cũng đâu ra đó, người này cũng họp nhau
nói chuyện, người kia cũng họp nhau nói chuyện.
Cứ mỗi
lần đến gặp Thầy, Thầy khích lệ, Thầy khuyên lơn cố gắng sống độc cư, giữ gìn
để mình hàng ngày, hàng giờ, hàng phút, hàng giây mình nhìn lại cái tâm của
mình, coi nó có những chướng ngại gì không, mình xả. Nhưng rồi cũng đâu có ai
nghe. Hễ mà giờ tu thì tu, mà hết giờ thì tìm nhau nói chuyện này, chuyện kia,
bàn chuyện nọ, chuyện đủ thứ, nào là chuyện gì, đủ cách hết.
Cho nên
vì vậy nó thường hay đem đến những cái tai hoạ cho chúng ta rất nhiều. Chuyện
không có nhưng mà nó làm cho chúng ta rất là bất an. Nhưng mà sự thật ra chúng
ta cứ nghĩ rằng mình làm như vậy để bảo vệ, mình làm như vậy để… Sự thật ra
càng lúc thì càng tan nát, cho đến hôm nay thì chúng ta phải giải thể. Mọi
người đều có cái trách nhiệm và bổn phận. Họ đứng ở góc độ của mọi người để
mà… Người tu thì lo tu, mà người làm cái nhiệm vụ gì đó, thì đó người đó làm
cái nhiệm vụ đó thôi, thì nó sẽ bình an. Còn chúng ta không có biết cách, cho
nên vì vậy mà lớp học chúng ta càng lúc càng đi đến cái chỗ tan vỡ.
Nhưng mà
Thầy nghĩ rằng cái phước mà chúng sanh còn, thì còn có cái duyên để mà tập hợp
nơi đâu đó. Để rồi có cái lúc mà chúng ta triển khai cái nền đạo đức của Phật
giáo và Tứ Thần Túc- Bốn cái phương pháp nội lực để làm chủ sự sống chết của
chúng ta- chúng ta có thể triển khai trở lại được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét