450- OAI NGHI TẾ HẠNH CỦA MỘT TU SĨ
(35:14) Từ một con vật, mình là một loài động
vật mà, từ động vật mà trở thành con người, mà trở thành con người rồi trở
thành bậc Thánh. Một con người thật sự phải là có oai nghi tế hạnh của con người
chứ, một hành động của chúng ta giống như con thú làm sao bảo chúng ta là con
người được?!
Cho nên,
từ cái ăn, cái nói của chúng ta đâu phải là như con chó tru, mình tru tréo, rồi
bắt đầu nó tức giận tru tréo lên chửi mắng người ta lia lịa hà. Làm ồn náo lên
có phải như một con chó tru không? Các con nghĩ đi, mình là con người chứ đâu
phải là con chó mà tru tréo dữ vậy, đâu có phải chuyện đó được!
Cho nên
mình học đạo đức là mình phải sử dụng hết tất cả những cái toàn diện này, để
cho những cái oai nghi tế hạnh từ ngôn ngữ, từ mọi cái chúng ta trở thành nề
nếp của một vị tu sĩ có phạm hạnh đàng hoàng.
Nhưng mà
Thầy còn sống, chờ Thầy chết thì mấy con không tìm được đâu, không có người dạy
mấy con oai nghi tế hạnh, rồi nó sẽ áp dụng trong Một Trăm Giới Chúng Học. Từng
cái oai nghi mấy con biết là từ cái tiêu tiểu, từ cái nắm rác quăng ném, từ cái
đi đến thiền đường, từ đi đến những cái tháp, đều là những oai nghi tế hạnh,
trong giới chứng học có dạy hết mà! Chứ đâu phải mấy con khạc nhổ tùm lum tà la
được, muốn nhổ chỗ nào thì nhổ sao, đạo Phật đâu có cho phép mấy con làm cái
điều đó đâu, cho nên đạo Phật rất là vệ sinh.
Cho nên
từ cái chỗ mà khạc nước miếng nè, nhổ nè, này kia mấy con đều là phạm giới hết
đó, mấy con nhổ bậy, nhổ bạ phạm giới hết đó. Cho nên phải học hết chứ, đâu có
phải muốn khạc đại hà, nhiều khi ngồi chỗ này muốn phun ra chỗ đó cũng phun
nữa.
Các con
thấy, như vậy là cái oai nghi tế hạnh của người tu sĩ ở đâu, các con có học
không? Đâu có phải mà một chuyện mà mấy con phải rèn luyện, phải tập luyện, các
con đọc lại Một Trăm Giới Chúng Học xem thử coi phải không, có phải đức Phật
dạy những cái điều đó không?
Rồi, mấy
con thí dụ như một tu sĩ vậy cái ở truồng, ở trần vậy, mặc cái quần đùi trèo
lên cái cây, trời đất! Ôm cái cây mà trèo tút ở trên kia, trời ơi! Chặt mấy cái
nhánh xuống, thấy nói: hết sức rồi! Kêu là loài khỉ, vượn nó lại hiện ra mấy
con mất rồi!
(37:25) Cho nên người tu sĩ mấy con biết ăn mặc
hoàn toàn, dù là trời nóng nực chúng ta vẫn mặc áo kín thân, không được để hở
da, hở thịt mấy con. Đó là cái người nam chúng ta phải cẩn thận, đâu cũng phải
kín đáo đàng hoàng. Chúng ta chấp nhận tất cả những sự nóng nảy, những sự bực
dọc trong người, chúng ta đều biết cách thức để mà chúng ta giữ gìn những cái
oai nghi tế hạnh.
Có nhiều
người, ở đây thì mặc áo đồ vậy, vô trong thất mình là lột hết ra, còn để trần
mặc cái quần đùi, trời nó khỏe quá! Ngồi thiền giống như mấy ông võ sĩ vậy, ôi
thôi! Vai u, mà ngực nở đồ, ngồi trời đất ơi, giống mấy ông yoga ghê gớm!
Mấy con
tu tập theo đạo Phật mà cái tướng phước điền ở chỗ nào? Đâu phải là mấy cái ông
lực sĩ, mấy ông điền kinh sao mà làm cái chuyện đó, mà khoe khoang bắp thịt của
mình? Chỉ còn có nước mặc cái quần xì líp thôi, để cho mấy cái bắp thịt này nó
nổi lên, gồng lên cong tay vầy cho nó gồng lên cho thiên hạ coi. Nó đâu có đẹp
đẽ gì cái thứ đó đâu mấy con!
(38:35) Cho nên ở đây, tất cả những cái lớp học
đó nó sẽ dạy mấy con, những cái sai, cái đúng nó sẽ nhắc nhở mấy con đó. Chừng
đó mình mới hiểu, mình mới có thấu suốt được những cái điều mình học, để rồi
mình mới giữ được cái oai nghi tế hạnh.
Thầy còn
nhiều cái điều để mà giảng dạy lắm mấy con, chớ không phải. Mà thực tế, cụ thể
để giúp cho chúng ta chấn chỉnh lại Phật giáo hẳn hòi, hoàng toàn, người tu sĩ
có phạm hạnh tốt Phật giáo mới sống được. Cho nên đức Phật nói: “Giới luật còn là Phật giáo còn, giới
luật mất là Phật giáo mất”. Giới luật là ai mấy con? Là tu sĩ chứ
ai, nếu mà tu sĩ không giới luật thì Phật giáo mất rồi.
Thôi, bây
giờ mấy con nghỉ, không còn thì giờ nữa, bây giờ gần năm giờ rồi, mà lại còn
hỏi riêng Thầy.
Rồi mấy
con, người nào mà còn cần sách này thì lên đây Thầy phát cho hay hoặc là ai cần
Thầy phát cho con.
Tu sinh
6: Thôi con về, con chào Thầy, chào các sư.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét