441- BẢY LỚP HỌC GẠN LỌC TÂM
(36:25) Phước Tồn
sẽ xin gặp riêng Thầy và Thiện Tâm xin gặp Thầy sau buổi này. Rồi mấy con có gặp
riêng Thầy thì cứ gặp. Rồi. Còn về cái phần mà nói chuyện như nãy giờ để mà nói
cho biết về cái vấn đề mà tu học của Phật giáo nó thiết thực lắm mấy con. Không
phải học để rồi mà còn phải tu tập nhiều nữa. Chúng ta học là chúng ta đã xả được
phân nửa rồi mấy con. Cái hiểu chúng ta đã xả được phân nửa, rồi chúng ta còn
áp dụng vào cái lớp Chánh Tư Duy nữa.
Nghĩa là cái phần thô
nó giúp chúng ta xả, xả nhiều, xả được phân nửa. Rồi tới cái phần tế, cái phần
tế là chúng ta phải ở trên lớp Chánh Tư Duy để từ đó chúng ta sẽ xả từng cái
tâm niệm chúng. Tuy rằng chúng ta biết như vậy, chứ cái tâm tham ăn chúng ta
còn, chứ chưa phải hết. Nó biết, nhưng mà nó cũng còn, chứ chưa phải hết. Vì vậy
mà chúng ta tiếp tục cái lớp Chánh Tư Duy, chúng ta xả thêm một mớ nữa, chứ
chưa phải hẳn hết đâu.
Cho nên tới cái lớp
Chánh Niệm, thì chúng ta trên thân quán thân nó mới nhiếp phục tham ưu hết,
toàn bộ tất cả. Cho nên chúng ta tới cái lớp đó, chúng ta mới thanh tịnh hoàn
toàn mới có đủ Tứ Thần Túc. Các con thấy bảy cái lớp mà để tới cái lớp Chánh Niệm
để mà gạn lọc, rất là thanh tịnh. Cũng như cái lượt đầu tiên con đặt ba cái củ
mài hay củ bình tinh, củ gì mà để mà lọc cái tinh bột đó. Cái lượt thứ nhất,
con lượt thứ nhất thôi, thì nó còn có chút ít xác chứ gì? Qua tới lượt thứ nhì
thì tinh bột không phải không? Nhưng ở đây nó lượt tới bảy lần.
Ghê gớm, đạo Phật nó
lượt cái tâm mình tới bảy lần lận. Bảy lớp của người ta mà. Mà cho đến lớp thứ
bảy là sáu cái lớp lượt của nó rồi. Cho nên tới cái lớp thứ bảy. Cho nên mình
nhiếp tâm là nó nhiếp phục, mình an trú mình quán thân của mình là nó nhiếp phục
tâm mình liền tức khắc, nó không còn chướng ngại nữa rồi. Các con thấy chưa? Nó
qua bao nhiêu cái lần lượt của nó, chứ đâu phải một lượt lần mà nó hết tham,
sân, si đâu.
Cho nên bảy cái lớp đầu
tiên là bảy cái lớp lượt, ly dục ly ác pháp đó, nó ly dục ly ác pháp. Lớp thứ
nhất nó ly được một mớ rồi, lớp thứ hai nó ly mớ nữa, lớp thứ ba ly nữa. Cũng
như một cái ly nó đục, nó cặn mà chúng ta lượt lần thứ nhất, lượt lần thứ hai,
thứ ba, bảy lần thì nó phải trong chứ. Tâm chúng ta sẽ được trong ở lớp thứ bảy.
Cho nên như vậy mới nói bảy ngày, bảy tháng, bảy năm nó mới thành chứng đạo.
(38:47) Tức là
tâm mình thanh tịnh, hoàn toàn trong sạch. Trong sạch như nước hồ thu, nhìn tận
đáy thấy sỏi thấy đá dưới mà. Đức Phật nói rõ, cái câu đó đức Phật có ví dụ ở
trong kinh rồi. Khi mà tâm chúng ta thanh tịnh thì chúng ta nhìn xuống thấy tận
đáy với sỏi, rùa, trạch, cá gì ở dưới đáy hồ, chúng ta đều thấy hết, nước trong
như vậy.
Tức là cái lớp thứ bảy
này nó trong như vậy. Vậy mà chúng ta nhào lên lớp thứ bảy để nước trong, mà
bây giờ cái nước chúng ta ít như là nước vo cơm rồi còn thấy cái gì? Nó đục như
vậy mà chúng ta muốn lên cái lớp thứ bảy này mà ngồi tu, tu sao được? Nó cứ nhảy
ra nhảy vô, con thấy không? Mấy con hiểu được như vậy là mình phải qua bảy cái
lớp của người ta để mà nó lọc cái tâm của chúng ta, nó đến thanh tịnh như vậy
đó.
(39:27) Phật tử: Bạch
Thầy, là Thầy cho ra đề tài tu tập Tứ Niệm Xứ, chứ người ta mới tập. Chứ bây giờ
Thầy cho tập Chánh Tư Duy thì người ta tư duy từng niệm cái đã. Bởi vì Chánh Kiến
lên Chánh Tư Duy thì nó ngay cái đề bài của, ngay cái giáo trình của tư duy đã.
Chứ bây giờ Thầy đưa ngay xen vô cái, ngay ngang cái lớp bảy cái, thì còn có mười
hai tiếng đồng hồ nữa là nhập định rồi. Thế mà đến cái lớp này thì cái lớp
Chánh Định nữa không tính.
Trưởng lão: Lớp
Chánh Định thì nó dễ rồi.
Phật tử: Dạ,
có Nhất Dạ Hiền mà, thế thì lớp thứ bảy này là đã đến đây rồi, con nghĩ là đang
học trên Chánh Kiến đưa cái Tứ Niệm Xứ quán thân trên thân để khắc phục thế
nào?
Trưởng lão: Để
làm gì mấy con biết không? Để trắc nghiệm cái số đệ tử của mình cho nó rớt xuống
chứ nó ham lên cao quá. Con chưa vô học được cái lớp Chánh Kiến cũng nhảy vô tu
lớp Tứ Niệm Xứ liền. Có đúng không? Thầy biết cái tâm tham của mấy con mà. Để
cái lớp Tứ Niệm Xứ nó gạt xuống, nó rớt xuống cho biết, khỏi cần nói. Cái trình
độ chưa tới mà muốn nhảy lên cao thì ai lại không muốn. Tâm tham của mấy con
ghê lắm, cho nên Thầy cho vô liền.
Cho vô liền thì bắt đầu
rơi xuống liền, không làm sao, mấy con. Thầy đã biết trước hết, chứ không phải
là không biết. Chứ cứ để mà bây giờ lên lớp Chánh Tư Duy mấy con cũng thấy là
trên từng lớp, từng lớp vậy, Thầy cho từng bài chứ gì? Bắt đầu bây giờ vô lớp
Chánh Tư Duy tuần lễ này Thầy cho các con cái bài cái niệm của con. Thí dụ như
bây giờ cho cái niệm kiết sử đi, ái kiết sử đi, hay là thân kiết sử đi, thì bắt
đầu bây giờ mấy con học được những cái bài vở của lớp Chánh Kiến rồi gì? Áp dụng
vô đây để xả cái niệm này cho Thầy. Thì bắt đầu mấy con làm bài nữa, rồi Thầy
ngồi lụm cụm chấm bài nữa. Cái ông già mà ngồi chấm bài riết chắc hai con mắt
này chắc mù luôn. Cho nên để gạn lọc, để tìm lấy một người hai người, lỡ mà Thầy
có ra đi gấp thì nó còn có người, chứ mà dạy từng lớp từng lớp này…
Phật tử: Thì
lâu quá.
Trưởng lão: Nó
lâu.
Phật tử: Thầy
cho như vậy là đúng kỳ một trăm.
Trưởng lão: Chứ
Thầy mà, nếu mà không tâm lý chắc chắn Thầy đứng ở lớp này, chắc Thầy dạy chắc
chết.
Phật tử: Thêm
cái lớp Chánh Tư Duy nữa mất mười một, bảy năm rồi, bảy năm là tính ra một lớp
là phải ôn một năm. Riêng lớp Chánh Kiến, Chánh Tư Duy là hai cái lớp này phải
mất ba năm vì nó dài hơn lớp Chánh Nghiệp, Chánh Mạng. Bởi vì anh đã độc cư rồi
thì Chánh Nghiệp, Chánh Mạng, Chánh Ngữ thì độc cư rồi còn cái gì nữa. Phải
không Thầy?
Trưởng lão: Thì
con nhớ rằng nếu mà cái lớp mà Chánh Kiến mà còn được học thì mấy con phải làm
cái bài “Dục Lậu Là Gì?”, rồi “Hữu Lậu Là Gì?”, rồi “Vô Minh Lậu” nữa. Rồi còn
nhiều cái đề tài mà cho mấy con học để mà thông suốt, để mà cần cho mấy con
thông suốt. Như bây giờ Ái kiết sử mấy con hiểu gì nè? Chưa học là mình hiểu
chung chung chứ gì. Rồi Thân kiết sử nè, rồi Giới chấp thủ nè.
Thì tất cả những cái
thập thất kiết sử này phải cho học hết, cho làm bài hết, tức là mấy con phải
thông suốt những cái điều này chớ. Nhưng mà Thầy tóm lược lại để nó mười sáu
cái đề tài nó đủ để xả tâm thôi. Còn mấy kia để học, để hiểu thêm, để cũng xả
tâm chứ gì? Bởi vậy Thầy nói một năm mà Thầy dạy lớp Chánh Kiến mấy con đầy đủ
hết, không thiếu bài vở. Bởi vì ở trong kinh sách Phật nó đã cho biết rằng cái
giáo trình mà tu học của lớp Chánh Kiến là trên kinh Thập Thượng. Cái bài kinh
nó đủ đó con, Thập Tượng mà. Nó trở thành những cái bài mà vô đầu để mà triển
khai được tri kiến.
(42:48) Tại sao
Thầy biết những cái bài đó là cái bài nó thuộc về lớp Chánh Kiến? Bởi vì cái
đôi mắt của Thầy là chỗ nào đức Phật giấu Thầy cũng không được hết đâu. Ông muốn
dạy học trò ông, đầu tiên ông dạy gì thì ông đã lộ ra cái tướng của nó rồi. Ông
để đó, mà bây giờ cái người kết tập, họ không biết cái bài này nó ở cái lớp nào
thôi. Chứ còn giấu Thầy không có được. Cho nên Thầy biết cái bài đó là cái bài
để dạy cho cái lớp Chánh Kiến. Mà đem hết những cái bài đó mà dạy thì mấy con đầy
đủ những cái kiến thức của mấy con về Phật pháp, thông suốt. Các con hiểu chưa?
Thầy nói thật sự Thầy
biết hết à. Nhưng mà điều kiện là Thầy viết tóm lược lại, bởi vì tuổi mình già.
Chứ còn cỡ Thầy chừng bốn mươi lăm tuổi thì Thầy mở lớp từng lớp, từng lớp, từng
lớp dạy đàng hoàng. Nhưng mà khó lắm, chứ không phải dễ. Cho Thầy đứng yên cũng
khó lắm, chứ không phải dễ đâu. Đối với Thầy mà dạy mà để dựng lại Phật giáo
thì người ta không cho Thầy đứng yên đâu, nhất là Thầy trẻ. Còn bây giờ Thầy
già, họ lại nể Thầy một chút. Họ nể cái ông già, thôi mai mốt cũng chết rồi, giờ
mình đâu có lo ông đâu. Ít bữa ông cũng chết queo rồi, chứ có gì đâu mà sợ.
(43:59) Ông giờ
tám mươi cũng không bao lâu nữa đâu, cao lắm vài năm nữa chứ gì? Mà cho ông dạy
cái lớp này là ông mau chết, hộc máu ông chết luôn chứ đừng nói. Mấy cái ông Đại
thừa, ổng không ưa Thầy ông sẽ nói vậy đó. Cao lắm thấy cái bộ tịch ông ốm nhom
ốm nhách, nhỏ con nè, chết sớm chứ gì đâu. Thật sự mà, Thầy nói thật sự, mấy
con đừng tưởng. Thật sự mà nếu mà Thầy cứ đứng lớp mà Thầy dạy vậy Thầy cũng chết
sớm nữa, chứ đừng nói chuyện.
Bởi vậy người ta nói
những cái ông thầy giáo mà đứng lớp dạy là họ bán cháo phổi. Họ sẽ bị đau phổi,
bị nói đó, nó hao lắm con. Dạy rồi chấm bài, phải thức đêm thức khuya thì cái sức
khoẻ nó kém dần xuống. Cho nên mấy con nỗ lực tu tập là hơn. Bây giờ đã hiểu biết
rồi, đã biết cách rồi, thì Thầy chỉ mong sao còn những năm tháng mà còn lại, Thầy
sẽ cố gắng. Bởi vì ngoài Thầy ra thì cái giáo trình mà tu tập của đạo Phật ở lớp
Chánh Kiến phải học bài nào và cái bài kinh nào học cho cái lớp Chánh Kiến? Bài
kinh nào học lớp Chánh Tư Duy? Chỉ có Thầy làm công việc này mới được thôi.
Bây giờ đưa Trung bộ,
Trường bộ, Trung bộ, Tăng Chi rồi Tiểu bộ rồi Tương Ưng cho mấy con lựa ra. Mấy
con biết cái bài nào lựa ra cái lớp Chánh Kiến, Chánh Tư Duy hết không? Chắc
chưa ai biết đâu. Mà nếu không có Thầy thì không ai làm cái này cho? Cho nên
cái giáo trình của tám lớp này mà nếu không có Thầy, chưa ai làm được cái giáo
trình. Nó trở thành mà cái bộ giáo dục để mà soạn thảo những sách giáo khoa cho
từng lớp, thì mấy con thấy. Bây giờ còn soạn thảo cái bộ Giới Luật, rồi còn soạn
thảo cái bộ Đạo Đức Làm Người, rồi soạn thảo cái giáo trình từng lớp.
Trong cái kinh sách của
Nguyên Thuỷ, những cái bài kinh đức Phật dạy, cái bài này sẽ học lớp nào, bài
này… Như cái Tứ Niệm Xứ thì phải học lớp Chánh Niệm chứ sao. Rồi pháp Thân
Hành Niệm phải học ở cái lớp nào, chứ đâu phải muốn học lớp nào học đâu. Thì,
cho nên Thầy còn làm việc nhiều lắm. Bộ quốc gia giáo dục là Thầy chứ còn ai vô
đây.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét