440- HIỂU VỀ BẤT TỊNH ĐỂ TỪ BỎ TÂM THAM
(28:03) Phật tử: Nó
viết rất hay, anh làm một cái bài về nhân quả thảo mộc hay là tất cả các bài.
Anh viết anh nghĩ thế nào cũng được. Bây giờ một người chưa từng tu, người ta học
nhà giáo, nhà văn người ta viết hay lắm chứ, người ta còn viết giùm cho mình
luôn ấy chứ. Thế nhưng mà, như thế thì học không đi đôi với hành. Anh viết được
là để mà anh làm sao anh có một cái tri kiến để nó đẩy lùi cái chướng ngại
pháp.
Trưởng lão: Thôi
bây giờ Thầy nói vậy nè, bây giờ cho cái ông thầy giáo đó, ông không tu gì hết
đâu. Bây giờ cho ông viết cái bài Thực Phẩm Bất Tịnh, hướng dẫn cho ông. Bây giờ
ông viết cái bài Thực Phẩm. Đọc ai cũng thấy ghê quá, hết thấy muốn ăn rồi. Trời
ơi! Thấy nghe giòi tửa đồ không, thấy gớm quá trời, giống như là mũi dãi của
mình khạc nhổ. Hỏi ông thầy giáo: “Ông viết như vậy, ông có gớm không
ông?” Hay là tới bữa ăn, ông nhớ cái bài viết ông, coi ông ăn được
không? Rồi chắc ông đó cũng gớm lắm đó chớ.
Ông không tu gì hết,
nhưng mà ông cần hiểu, hiểu đúng, hiểu như vậy. Ông biết được như vậy, ông có gớm
không? Ông còn thích ăn nữa không? Chắc chắn ông hết thích rồi. Không tu đó, chỉ
cần hiểu thôi. Cho nên đức Phật nói: “Cái gì thông hiểu cần thông hiểu”.
Thông hiểu thì xả tâm rồi. Chứ đâu phải ông thầy giáo, ông phải học rồi, ông phải
tu nữa đâu.
Chỉ ở trên cái lớp
Chánh Tri Kiến là nó đã xả tâm rồi. Khi mình hiểu rồi thì không bao giờ mình
thèm cái đó nữa đâu. Cũng chẳng hạn nào như Thầy nói bây giờ, Thầy nghe nói, Thầy
nghe cái cô Mỹ Liên, cô ở bên Mỹ, cô viết cái bài mà nói về cái nhân quả của vạn
vật như loài chim này kia gì. Thì cô thấy, cô nói, cô thuật lại người ta bắt lấy
cái ổ chim yến để làm cái yến mà cho người ta ăn, mắc tiền lắm, bổ lắm.
Rồi cô nói đến cái chỗ
mà nó khạc ra. Cho đến khi mà người ta lấy cái ổ yến nó đầu tiên rồi đó, lấy
cái ổ nó, rồi bây giờ nó tới nó sắp đẻ rồi mà nó không có cái ổ. Buộc lòng nó
phải khạc cái máu trong nước miếng nó, nó khạc ra để nó làm cái ổ yến cho cái
con chim yến nó đẻ trứng nó trên cái ổ đó. Bởi vì đầu tiên nó làm cái ổ đó, nó
khạc vừa với cái nước miếng của nó, nó vừa, nó không có đến đỗi mà nó vét tới
máu nó đâu.
(30:17) Nhưng mà
cuối cùng cái ổ nó bây giờ người ta lấy rồi. Bây giờ cái sức, mà cái nước miếng
của nó, nó không còn đủ nữa, nó phải khác cái máu nó để mà nó làm cái ổ cho con
nó ở, con hiểu không? Do đó người ta lại thấy cái ổ yến lại có màu đỏ đỏ, người
ta còn mê dữ nữa, nó còn bổ nữa, họ lại còn lấy. Cho nên tới cuối cùng con chim
yến nó phải chết con.
Trời đất ơi! Nghe tới
đó Thầy nói bây giờ có bổ cách gì đi nữa chắc mình không có nỡ mình ăn uống cái
thứ này nổi, có phải không? Nghe đến đỗi mà nó làm cái tổ để nó đẻ con nó, rồi
mình lấy tổ đầu tiên. Tới cái tổ cuối cùng, nó vét hết máu nó để mà nó ổ ra, để
nó làm tổ, để cho nó đẻ nuôi con nó. Thế rồi mình lại nói cái ổ nữa, mình lại lấy
nữa.
(30:56) Phật tử: Bạch
Thầy, ví dụ như có một bác sĩ là có trình độ cao, cũng có trình độ rất cao bởi
vì học cái ngành bác sĩ là tới bảy năm, nên mà có trí thức rất cao, giả dụ một
người không cẩn thận là chết. Thế mà ngày ngày ông ấy mổ xẻ, ông ấy đỡ đẻ rồi
nhầy nhụa, rồi mổ xẻ nhe nhác như thế thì thấy nhiều có cái thân bất tịnh, ngày
nào ông cũng phải đụng vô những cái thứ đó.
Trưởng lão: Nhưng
mà ông có học bất tịnh không? Ông chưa có học bất tịnh, cho nên ông đâu có thấy
bất tịnh. Ông thấy cái chuyện đó ông làm thôi, cho nên ông không có ớn. Con hiểu
chưa? Nhưng bây giờ Thầy nói cái thân bất tịnh. Trời đất ơi! Mấy ông bác sĩ này
ông cầm dao ông hay ghê thiệt, có đúng không? Bởi vì không có nói thì ông chưa
hiểu đâu, ông bình thường. Ông thấy cái thân người ta nó lọc nó lược, nó còn sạch
sẽ nữa. Chứ cỡ mà không sạch sẽ chắc là vi trùng nó ăn sạch, có phải không? Ông
còn nghĩ nó là sạch lắm đó chứ.
Nhưng mà ông Phật nói
nó bất tịnh, bắt đầu ông mới suy ngẫm. Đúng vậy! Trời đất ơi! Trên tay mình thấy
gớm thiệt chứ đâu phải chơi đâu. Rạch cái bao tử nó ra nó thúi ghê gớm thiệt,
có phải không? Nếu mà có nó u bướu gì trên bao tử nó mà rạch ra, để mổ để vá lại
đó, hay ruột của nó coi, đâu có thơm thiết gì, cho nên ông bịt mũi ông hít. Có
mấy cái ông mà bác sĩ giải phẫu, mà thấy ông nào cũng khẩu trang hết, không có
ông nào mà để cái miệng không mà hít thở đâu.
Cho nên do cái sự truyền
nhiễm thôi, chứ không phải là ông ta nghĩ là bất tịnh. Nhưng mà nếu mà cái ông
bác sĩ đó được học bất tịnh và được quán bất tịnh thì ông ta trực tiếp được ở
trên thây ma và trực tiếp trên cái thân con người ông ta mổ, thì ông ta thấy.
Đúng là người này tu dễ dàng hơn chúng ta nhiều, đi nhanh. Người ta xả niệm người
ta biết, người ta không còn tham dục nữa đâu mấy con. Còn ông bác sĩ này ông mổ,
chứ ông thấy cái thân này còn thanh tịnh lắm. Còn lọc sạch vì trùng, vi khuẩn
không có vô ăn được, cho nên ông thấy phụ nữ ông còn ưa.
Chắc chắn là ông bác
sĩ còn ưa phụ nữ chứ chưa, mặc dù ông mổ xẻ hằng ngày. Nhưng mà ông có thấy bất
tịnh đâu, mấy con thấy không? Chỉ có đạo Phật mới dám nói thẳng nói thật điều
như thật, chứ còn bác sĩ nó chỉ là cái khoa y khoa nó mổ xẻ, chứ nó chưa có thấy
bất tịnh thật sự. Cho nên ở trong cái tu tập của chúng ta, cái đức Phật nói ra
là mục đích để đối trị cái tâm gì của chúng ta, cho nên phải nói cái đó ra rõ
ràng.
Cho nên từ cái chỗ mà
ông thầy giáo, cho ông làm cái bài quán Thực Phẩm Bất Tịnh đi. Bắt đầu bây giờ
chúng ta nói ông viết cái bài, viết rất hay, ông thầy giáo này giỏi chứ đâu phải
dở. Chẳng hạn làm ông dạy văn mà ông tiến sĩ nữa, vì dạy văn nữa thì ông còn giỏi
viết cái bài đó. Thiệt chứ, ông luận ai luận bằng ông phải không? Nói hết, cái
bắt đầu ông tư duy suy nghĩ từ cái cục phân cho đến ra cái trái hay là cọng
rau, hay hoặc là tới cái thịt con bò, con heo con dê gì đủ thứ cái loại cứt nó
ra đó hết.
Bắt đầu bây giờ đó hỏi
ông thử coi, nếu mà thực phẩm mà nhai cái sự mà bất tịnh như vậy đó, ông nghĩ
như vậy, ông chỉ cần ăn qua cái thịt, chứ không phải là ăn nhai cái miếng phân
đó, nhưng mà có miếng phân đó không? Hỏi ông coi, thì ông nói không phải đâu,
nó lọc qua rồi. Nhưng mà với cái hiểu biết của Phật giáo đó, ông nói có lọc qua
đi nữa, sự thật nó bất tịnh thật mấy ông. Cái miếng thịt mà mấy ông nói nó lọc
qua từ cái thân của con người mà nó tiêu ra con chó ăn rồi đó, bây giờ nó thành
ra cái thịt của con chó, phải không?
Ông nói nó lọc qua nó
sạch rồi, nó không còn có dơ cái ở trong đống phân nữa. Nhưng mà ông thử để miếng
thịt ba bữa ông ăn đi. Ông giùm làm ơn, ông nuốt giùm tôi đi. Nếu nó không bất
tịnh, rồi sao nó phải sạch, nó để lưu hoài chứ, sao nó lại hôi thúi vậy? Mà nó
hôi thúi rồi ông ăn đi, thử coi ông ăn được không? Sự thật nó là bất tịnh, bất
tịnh từ cái đống phân mà ra thành cái thịt nó. Rồi từ cái thịt nó, để nó trở
thành cái hôi thúi nó, ông thấy chưa?
Có chắc đúng là sự thật
không? Hay là đức Phật nói, đây là nói gạt chúng ta để chúng ta đối trị cái tâm
không tham ăn chúng ta? Sự thật ra chúng ta huân cái bất tịnh mà. Rồi thử hỏi
ông nhai cái miếng thịt đó vô trong bụng ông rồi, rồi bây giờ ông đi cầu ra đó,
ông lượm miếng thịt đó lên đi.
Không! Ông thấy nó bất
tịnh thiệt mà, ông có dám bốc nó không? Đó, thì thấy như vậy, để cho ông thấy rằng
trên cái vấn đề mà nuôi dưỡng thân toàn là cái sự bất tịnh. Từ chỗ gốc của nó
đi đến cái chỗ mà ông bỏ ra, ông bài tiết ra, toàn là bất tịnh. Thậm chí như đầu
tiên ông bốc, ông bỏ vô miệng ông ăn, ông dám bốc. Nhưng mà ông bài tiết ra,
ông bốc đi. Gớm liền chớ.
Cho nên đối với đạo Phật,
thấy như thật, học như thật để làm gì? Để ngăn chặn cái lòng tham muốn của
chúng ta. Do ăn uống mà chúng ta phải tranh giành giết chóc nhau. Mà bây giờ
mình thấy mình đâu còn tham ăn nữa thì tranh giành để làm gì đây? Các con thấy
không? Để làm gì? Có ăn uống gì được đâu, toàn là đồ bất tịnh không mà tranh
giành làm gì. Thôi ai làm nhiều ăn nhiều, ai làm ít ăn ít. Tôi nhất định là tôi
không có cầu cái thứ đó nữa.
Cho nên đạo Phật chúng
ta ăn một ngày một bữa mà chúng ta không bị ức chế, là tại vì chúng ta hiểu thực
phẩm bất tịnh. Ngao ngán quá, đừng có ham nó. Ba cái này mà vô bụng rồi thì chiều
ra mà xổ ra thì chắc chắn là tránh né chứ không ai dám đi gần nữa. Thật sự ra nếu
mà ngày xưa chúng ta không có cầu tiêu dội, thì người ta đi cầu ở ngoài đất đó
mà nghe cái mùi chỗ đó, thì chúng ta hết dám lại ngay cái vùng đó. Chúng ta đã
sợ, hoảng rồi. Có phải đi tránh chứ không dám đi ngay cái chỗ vùng mà họ đi cầu
đâu. Thì như vậy rõ ràng là những cái thực phẩm mà chúng ta gọi là ngon đều là
bất tịnh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét