442- KINH PHẬT GỐC CŨNG BỊ THÊM THẮT
(45:54) Phật tử: Bạch
Thầy cho con hỏi cái chuyện ngoài lề một tí. Thí dụ như trong các kinh, kinh
Pháp Cú đức Phật có dạy có một số những câu kệ, con nghĩ không biết có phải
không? Bây giờ ví dụ như là có hai vị Tỳ kheo trẻ này mà đi xuất gia vẫn còn
ham mê sắc dục, rồi đức Phật thiện xảo là hoá thân thành người này để dẫn cái
anh này đến cái nhà thổ, nhà điếm để tận biết được là cái đàn bà đến chín mười
giờ trưa nó hóng đực quá, mà theo kinh Pháp cú đó, nó hư thối như thế, thì cái
anh Tỳ kheo trẻ này ảnh bảo đúng rồi đấy, đừng có ham, thôi về đi tu thôi.
Thế lại về, đức Phật lại
biến thành cái anh này thiện xảo sang đón anh kia. Như vậy ngài đã dùng thần
thông để làm cho đệ tử mình và rất nhiều các đệ tử nữa. Ví dụ như ở trong núi
Linh Thứu, rất nhiều vị A La Hán ra đời thời đó, mà trong khi đức Phật đi tu xuất
gia vậy là đi tu mười tám tuổi, hai mươi sáu hoặc hai bảy thì Ngài thành đạo.
Thì lúc khi đó năm anh em Kiều Trần Như làm sao mà Ngài về độ cái là được liền
năm vị A La Hán được? Mà tại sao Ngài lại dùng thần thông liên tục để độ các đệ
tử mình, để cho họ có một cái niềm tin tu đúng?
(46:58) Trưởng
lão: Con sẽ thấy con đọc đó là kinh Pháp Cú Ví Dụ. Còn kinh Pháp Cú mà
đức Phật dạy riêng của nó là trong Tiểu Bộ kinh thì không có ví dụ đâu. Ví dụ
đó Đại thừa. Thôi mấy con đừng có đọc kinh Pháp Cú Ví Dụ, nó thuộc về Đại thừa.
Mấy Tổ sư mình khôn lắm. Cũng là kinh Pháp Cú mà là kinh Pháp Cú Ví Dụ. Nó có
những cái câu chuyện, mẩu chuyện ở trong đó thêm, dĩ nhiên cũng hay lắm. Thôi đừng
có nghe cái kiểu mấy Tổ sư, đừng có nghe cái chuyện lưỡi lừa của các Tổ.
Phật tử: Bạch
Thầy, đấy là kinh Pháp Cú thì con nghĩ là có sự bài kệ đó là nó nằm trong các
cái bộ kinh rồi, với lại sao mà Ngài lại mới có hai mươi sáu tuổi như thế chứng
đạo, nếu mà vậy độ được nhiều người chứng A-La-Hán đến thế. Con nghĩ là hay là
cái thời đấy lúc duyên nó như thế nào hay…
Trưởng lão: Nó
không phải. Nói chứ nó không phải là A-La-Hán dễ đâu. Còn bây giờ nếu mà nó dễ
thì ở trong cái những người ngồi trước mặt đây nó A-La-Hán hết rồi. Nó không dễ,
thì đời đức Phật nó cũng vậy thôi, chứ không có gì đâu mấy con. Những người nào
mà người ta đã khổ hạnh, người ta cực khổ, người ta xả ly quá nhiều rồi. Chừng
đó người ta nghe, người ta nhận ra được đúng, bây giờ nó đúng rồi, đó là “pháp
nhãn thanh tịnh” của họ thôi.
Như năm anh em Kiều Trần
Như nghe đức Phật dạy thì pháp nhãn thanh tịnh liền, tức là hiểu, ngộ ra được.
Trong cái thời gian ngộ rồi bắt đầu bây giờ sống ly dục ly ác pháp. Thời gian,
bởi vì có bảy ngày, bảy tháng, bảy năm mà, đâu có lâu. Đã ngộ đúng rồi, không
còn sai nữa rồi, mà đúng con đường đi rồi thì nó không lâu. Cũng như bây giờ mấy
con đã hiểu rồi, bắt đầu từ đây thì mấy con tu sẽ không còn bị lạc lầm nữa. Mà
nếu mà nó không có được sự hướng dẫn của đức Phật trực tiếp, chắc chắn gì mấy vị
đó chứng đạo A-La-Hán.
Phật tử: Dạ,
Bạch Thầy, mà mấy thầy có viết trong cuốn kinh nào đó, có một ngoại đạo hỏi Phật
thì Phật nói chúng tôi có chín mươi người chứng Tam Minh, mà chín mươi người chứng
về giới luật. Thì chứng về giới luật, người ta cũng giải thoát rồi.
Trưởng lão: Giải
thoát chứ sao. Ly dục ly ác pháp.
Phật tử: Thế
nhưng mà vậy thì một trăm tám chục vị ở trong một cái thiền viện, một cái tịnh
xá như này, tới một trăm tám mươi vị A-La-Hán như vậy, gần như là một trăm tám
mươi vị thì chứng được thiền định rồi chứng giới luật thì khác gì, cũng là vì
trí tuệ cũng là giới luật rồi. Mà sao nó nhiều thế mà bây giờ…
Trưởng lão: Nó
nhiều thế. Bây giờ nội cái độc cư không mà mấy con có độc cư được không? Nhiều
thế? Có cái giới độc cư mà còn nói chuyện quá trời thì hỏi giới khác làm sao
bây giờ đây, phải không? Mà bây giờ ở đây nó ít, chứ còn cỡ mà năm trăm hay là
một trăm tám chục người thì nó còn đông hơn nữa, còn nói chuyện nhiều hơn nữa,
chứ ở đó. Đức Phật có một lần mà đuổi chúng Tỳ kheo mà đệ tử của ông Xá Lợi Phất,
ông Mục Kiền Liên: “Đi ra, ở đây mà nói chuyện ồn náo, khua bát khua đồ
đạc gì mà làm rần rần như thế này? Cái chỗ này không phải chỗ đó”.
Đuổi đệ tử của hai ông
này ra hết, không cho ở khu vực này, là vô đây mà làm ồn náo. Rõ ràng là họ
cũng ồn náo lắm chớ đâu phải không. Bằng chứng cụ thể đó. Chứ không phải là lúc
nào cũng thanh tịnh đâu, nhưng mà nhờ cái kỷ luật như vậy. Còn ở đây thì Thầy
cũng dung dưỡng đó, chứ sự thật ra mà nếu mà chóp mấy con nói chuyện lại thảy
ra bỏ ra hàng rào liền, không có cho vô đây nữa, đóng cửa lại. Mặc sức mà quải
gói đi ra chứ ở đó, phải không?
Làm như Phật như vậy
đó thì nó mới bảo vệ cho một số người ở đây tu tập được. Bây giờ mấy con hỏi thầy
Chơn Thành đi, mấy người nói chuyện sao thầy Chơn Thành thấy biết hết, phải
không? Thầy Chơn Thành ngồi tu, mấy người làm sao chạy khỏi cái cửa, cửa của ông.
Ông thấy biết hết. Không có người nào mà nói chuyện với người nào mà ông không
biết đâu. Thấy biết hết, rõ ràng biết hết.
Mấy người đi đến đâu
chỗ nào, chỗ nào ông đều biết hết. Ông mới nói với Thầy làm sao mà tu chứng được.
Như vậy là hai mươi người chứng sao nổi, sáu mươi mấy người này chứng sao nổi.
Còn bên nữ, trời! Còn ồn náo hơn nữa, còn hơn cái chợ, cái chợ Trảng Bàng!
Phật tử: Bạch
Thầy, tối hôm qua con mới nghĩ hay là do cái thời mạt pháp hiện đại quá rồi?
Hôm qua con cứ nghĩ hay là nó hiện đại quá rồi đâm ra người ta hưởng cái dục lạc
quá, đâm quên cả cái giờ tu, nó mới không tu được như thời đức Phật.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét