438- CHUYỆN
NGÀI CA DIẾP ÔM BÌNH BÁT CHỜ TRAO NGÀI DI LẶC KHÔNG THẬT
(16:57) Phật tử: Kính
bạch Thầy, tại thời gian còn dư sớm, con xin hỏi một câu hỏi cũng hơi ngoài lề
là trong kinh nói Ngài Ca Diếp vào núi khi nhập định có ôm cái bình bát của thầy.
Rồi mới nhớ trong kinh có nói là Ngài Ca Diếp ôm bình bát vào lúc trước khi nhập
định, rồi đến lúc này là Ngài đã ra chưa, kính bạch Thầy?
Trưởng lão: Sự
thật đó là cái huyền thoại con, cái huyền thoại. Sự thật nó không có. Ngài Ca
Diếp đã tịch lâu rồi, chớ còn không có ôm bình bát. Vậy thì cái bình bát nào mà
ôm vào núi Kê Túc? Mà cái bình bát nào mà Lục Tổ Huệ Năng - truyền cho Lục Tổ
Huệ Năng - mà Thượng toạ Huệ Minh săn? Sao mà có tới hai cái bình bát dữ vậy?
Ông Phật này chắc bữa để dành cái bình bát giống như Thầy. Để lỡ bể rồi ôm bình
bát khác cũng được. Sự thật ra nó không có con.
Cái đó, cái huyền thoại.
Nói khi mà Tổ Ca Diếp, Ngài sẽ vào núi Kê Túc, Ngài nhập Diệt Thọ Tưởng Định.
Diệt Thọ Tưởng Định trong đó chờ khi Ngài mà, là Phật Di Lặc mà ra đời thì Ngài
sẽ trao cái bình bát và cái y đó cho Ngài Di Lặc. Nhưng mà làm gì có cái ngày
Di Lặc mà được, nhất là cái ông bụng phệ đó mà làm sao mà ông vấn y được. Người
ta đã tưởng tượng ra ổng kiểu đó rồi, ổng làm sao ông vấn y của Phật nổi? Mà ổng
mặc cái y cái kiểu của ổng, ổng bành cái bụng ổng ra rồi. Làm sao mà có cái
chuyện đó được? Bởi vậy cái huyền thoại, nó là huyền thoại, sự thật ra nó không
có con.
Trước tiên khi mà Thầy
có cái sức Tam Minh, Thầy cũng dùng cái Thiên nhãn minh mà Thầy nhìn Thầy quan
sát, và cái Túc mạng minh, Thầy quan sát những cái vấn đề mà huyền thoại đó có
hay không. Tức là Thầy đã thực hiện được cái điều đó để mà nhìn thấy, mấy con,
để coi nó có không. Cho nên sau này Thầy rất mạnh miệng Thầy nói. Chứ nếu mà cỡ
không thấy, không dám mạnh miệng đâu. Cho nên cái ông nào mà không có là nói
không có, chứ còn mấy ông đừng có nói bậy.
Tui, tui thấy rõ ràng
chứ không phải là tui muốn nói đại đâu. Tui không phải phỉ báng ông bằng cách
là không thực tế đâu. Tui muốn nói cái điều đó là tui phải chính bằng cái trí
tuệ tui đàng hoàng, cái trí tuệ Tam Minh đàng hoàng. Tui phải vào Tứ Thánh Định,
tui phải tịnh chỉ hơi thở hoàn toàn, con người tui như chết hoàn toàn, tui mới
đánh thức được cái Thức uẩn của tui. Tui mới dùng nó mà để tui quan sát được
cái vấn đề của mấy ông nói có hay không đây. Tui mới xác định được con đường của
Phật giáo. Chứ còn không khéo, rồi tui cũng sẽ đi con đường của mấy ông thôi,
chứ không khác gì khác hơn hết đâu.
Cho nên mấy con thấy
không? Thầy nói, nói thẳng nói thật, nói hoàn toàn, nói rõ ràng. Chứ không có
nói mà nói kêu là nói còn nhân nhượng đâu, nói mà còn sợ hãi đâu, không có. Thầy
không có sợ hãi ông nào đâu. Mấy người tu đúng là đúng, mấy người tu sai là
sai. Nói ông Ca Diếp mà ôm bát vô trong núi Kê Túc, mà giờ chờ mà Di lặc ra đời
mà trao bình bát thì mấy ông chết với tui.
Tui đào cái núi đó ra
tui coi ông ngồi chỗ nào, chứ đừng nói chuyện. Sự thật ra nó không có con. Quan
sát hết rồi không có cái điều đó. Tổ Ca Diếp đã tịch lâu rồi. Ngài cũng như mọi
người, cũng như thời đức Phật, cũng như ông A Nan tịch, hoàn toàn cũng chết
bình thường mà tự tại. Vì cái có được cái Tứ Thiền, người ta tự tại trong sự chết
thôi, chứ không có gì. Mấy người đó đều là có Tứ Thiền hết, người ta tịnh chỉ
được hơi thở.
Cho nên trong cái thời
đức Phật, là đệ tử của đức Phật đều là tịnh chỉ được. Như cô Huệ Ân, các con thấy
cô có Tam Minh chưa? Nhưng mà cô tịnh chỉ được mười phút rồi mấy con. Mười phút
hơi thở không thở, thì mấy con thấy cái sức của cô Huệ Ân mà nín thở mười phút
cô tiêu đời cổ, chứ ở đó mà cô sống được sao? Mà cô còn chống gậy. Hồi sáng này
cô còn ngồi được. Hôm đó cô có năm phút à con, mà bây giờ tập dần tập dần, nó tịnh
chỉ được mười phút. Bây giờ cô muốn chết thì cô tịnh chỉ mười phút là được rồi.
Bà con, tui nín thở mười phút đem chôn đi, để rồi nó thở lại làm sao.
Cứ lần lượt tập đi, lần
lượt tập rồi sẽ tịnh chỉ được hơi thở mấy con. Tự nó, nó ngưng chứ không phải
là mình nín thở đâu mấy con. Tự nó ngưng, tự nó ngưng. Bởi vì cái pháp Như Lý
Tác Ý, tâm mình thanh tịnh, cái tâm mình nó có xả ly. Nó ly dục ly ác pháp, nó
có thanh tịnh, nó tự làm được, nó có cái lực.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét