Thứ Bảy, 6 tháng 5, 2023

437- DỰNG LẠI NỀN ĐẠO ĐỨC CHO CON NGƯỜI

 

437- DỰNG LẠI NỀN ĐẠO ĐỨC CHO CON NGƯỜI

(07:52) Phật tử: Bạch Thầy là bao nhiêu lớp, Thầy mở cái Tu viện Chơn Như này. Lúc đầu, khoá đầu tiên, nhưng mà nó mới có học như vậy..

Trưởng lão: Nó bắt đầu đây. Nó bắt đầu khởi thử.

Phật tử: Sắp tới đây cái khoá thứ hai rồi khoá thứ ba, cho đến khoá thứ năm, thứ bảy này phải đến mấy nghìn người, có khi không đếm…​ Có khi nào đến đấy thì cả tu sĩ với cư sĩ là nó mấy nghìn người đấy.

Trưởng lão: Đông chớ, bởi vì con biết, mình phải nói cái tâm tha thiết mà cầu giải thoát, đông lắm à con. Khi mà người ta biết mình đã có người tu chứng rồi, người ta bỏ hết cuộc đời. Người ta đem hết tài sản người ta làm từ lâu tới giờ để mà người ta gởi vào cho cái sự công ích chung, để cho mọi người được hưởng cái sự giải thoát này. Họ không có tiếc đâu mấy con. Thầy nói thật sự với những người mà nhà giàu họ không tiếc chút nào đâu. Họ biết được con đường mình đi đúng và cái nền Đạo Đức sẽ dựng lại cho loài người là họ tha thiết họ bỏ vào. Bởi vì đây là sự thật mà.

(8:42) Những cái lời giảng, những cái băng giảng, những cái đĩa mà người ta sẽ nghe và những cái kinh sách mà Thầy xin phép, Thầy đưa ra, nó là cái bằng chứng sự thật. Và cái bằng chứng sự thật là cụ thể hơn nữa đó là những người ở đây tu chứng. Thì nó là một cái ánh đuốc sáng rực cho, một cái ánh hào quang khắp cái hành tinh của chúng ta, chứ còn cái chỗ nào nữa? Chỉ bây giờ chúng ta còn có lo mở lớp mà thôi.

Cho nên mấy con yên tâm. Với vấn đề mà Thầy làm, trong cái giai đoạn mà xã hội chúng ta với cái tri thức của con người, cái sự hiểu biết của con người bây giờ nó cao, chứ nó không phải thấp. Cái dân trí bây giờ nó lên cao lắm mấy con, chứ không phải là như ngày xưa đâu, cho nên nó dễ. Và cái chương trình mà thông tin nó liên lạc, nó nhanh chóng lắm. Ngồi đây mà nói chuyện bên Mỹ được, thì mấy con thấy hồi thời đức Phật đâu có làm cái chuyện đó được đâu. Ông tu, dù Ông có Thiên nhãn minh đi nữa, ông cũng chỉ mình ông thôi, chứ ông đâu có nói chuyện với ai được.

Còn bây giờ đó, sự thật ra nó có những cái phương tiện mà chúng ta thông tin. Ngồi đây mà những cái lớp học của chúng ta mà ở ngoại quốc, người ta đã tham dự được cái tiếng nói của Thầy. Mà người ta nghe được cái dĩa cái lời của Thầy giảng rồi, thì các con thấy nó đâu có phải là còn hạn hẹp đâu, nó khắp cái hành tinh của chúng ta rồi. Cho nên cái đúng thì nó sẽ lan nhanh, rất nhanh, mà cái sai nó cũng lan nhanh, rất nhanh. Nhưng mà nó sẽ đổ vỡ. Những cái sai nó sẽ bị đổ vỡ.

Ở đây cái đúng sẽ dựng lại và nó đem lại cái lợi ích lớn cho cái loài người của chúng ta thì cái chương trình giáo dục đào tạo đạo đức. Cho nên cái bộ sách Đạo Đức hai mươi bốn cuốn nó phải ra đời kịp thời, kịp thời cho cái lớp Chánh Kiến của chúng ta học về đạo đức. Cho nên mấy con mà những người nào mà có khả năng, thì Thầy kêu gọi mấy con chuẩn bị cho cái lớp Chánh Kiến, là mấy con viết cái bộ Đạo Đức Làm Người mà Thầy đã cho mỗi người có cái đề tài để làm.

Mấy con viết hay lắm, có nhiều bài mấy con viết rất hay. Và mấy con cũng sẽ trở thành những người đứng lớp dạy đó, chứ không phải không. Cho nên mấy con thấy, bỏ cái nhỏ mà làm việc cái lớn lợi ích cho mọi người, mấy con hãy cố gắng. cố gắng, không có gì. Cái lớp của mấy con Thầy thấy rằng sẽ đạt được, chứ không có gì.

(09:59) Thầy tin tưởng, rất tin tưởng ở cái lòng mà tha thiết tu hành của mấy con. Nhưng vì cái hoàn cảnh của chúng ta nó có nhiều cái nó không yên, nó còn động. Cho nên từ cái chỗ mà động chúng ta đi tìm cách thức để mà chúng ta giải quyết cho nó đừng động nữa, nó bất động, để chúng ta tu tập cho đạt được. Chứ nó cứ động hoài thì tu khó lắm. Nay thì chuyện này mai chuyện khác, rồi chúng ta tu không được mấy con, rất là khó. Chúng ta làm sao cho nó được yên lặng, tu tập cho nó…​ Chỉ còn duy nhất, mình yên tâm mà tu thôi.

Chứ nay thì chuyện này, mai chuyện khác, dù mấy con là gan đồng xương sắt đi nữa mấy con cũng bị động. Chứ đừng nói chi mà thứ bằng xương bằng thịt này thì nó vẫn bị động như thường. Có chuyện gì thì mấy con rất động. Bởi vì mấy con thấy nè, trong cái lớp học của chúng ta hôm nay tuy rằng cái lớp Chánh Kiến của chúng ta xong rồi, mà chúng ta thấy lần lượt những người khăn gói, nào bị, rương rồi lên đường xe chở đi, chúng ta thấy cũng nao nao chứ mấy con; làm người mà.

Trong một cái lớp học đương đông đảo như thế này, bỗng dưng tuyên bố đi về. Rồi từng người, từng đợt người, đợt người rồi khăn gói, túi, bị đồ, lên đường. Xe tới xe đưa, mình cũng thấy nghe nó cũng thấy, nghe nó buồn buồn, một cái nỗi buồn gì đó chớ. Trong khi đó may là cái lớp của chúng ta mà nó đã qua rồi, chứ còn cỡ mà nó chưa, nó còn nửa lớp bỏ thì chúng ta còn nuối tiếc chứ đâu. Bởi vì thí dụ như bây giờ lớp Chánh Kiến mà mới có được có hai tháng à, thì trong khi còn bao nhiêu cái bài vở chúng ta mà chúng ta phải đi về thì chúng ta thấy buồn, càng buồn hơn nữa.

Còn hôm nay vì cái, chúng ta đã học qua được cái lớp này, mới có để mà tốt nghiệp để mà lên những cái lớp tu thôi. Để mà chúng ta, để biết người nào ở lớp nào thôi. Thì sau cái lớp mà hai tuần lễ rồi thì để trắc nghiệm qua cái sức của mấy con, thì bắt đầu mấy con tự biết được cái lớp của mình rồi. Cho nên bây giờ người thì cứ tu xuống để mà xả tâm, người thì ở trên Tứ Niệm Xứ. Có vậy thôi. Do đó mấy con biết được cái trình độ của mình hết rồi. Mà mình không có ham cao đâu, mà mình ham để kết quả tốt. Cho nên cũng không ai còn cái gì hết. Nhưng mà đùng cái là chúng ta giải thể, thì chúng ta thấy mọi người đều khăn gói lên đường.

Nhìn lại cái số học trò của mình ra đi, thì mình thấy cái lớp học của mình chưa đào tạo họ hoàn tất. Rồi một ngày nào đây, khi mà trở về gia đình biết họ còn có đủ duyên để mà trở lại không? Biết bao nhiêu là cái Ái kiết sử. Một thời gian ba, bốn tháng vắng mặt: “Bây giờ kỳ này mẹ về, con không cho mẹ đi nữa. Trời đất ơi! Mẹ đi bốn tháng con muốn chết”, thì làm sao mà bỏ con mà đi được, phải không?

Cho nên nó ràn rịt rồi, thì lại mất đi một người học trò siêng năng của mình. Dù là một bà già bảy, tám mươi tuổi, nhưng mà vẫn khăn gói đến đây học, làm một học trò giỏi của Thầy đâu có gì. Các con thấy lòng người mà, đâu có gì đâu. Cho nên vì vậy Thầy rất thản nhiên, nhưng mà dù sao đi nữa mình là con người chứ không phải cây đá. Trước cái đám học trò mình khăn gói mà lên đường, bước lên xe đi thì mình cũng thấy nao nao trong lòng mình chứ. Là con người mà, rất thương tội.

Phải chi được cái lớp bình an đừng có gì hết, thì những người này sẽ chăm chú, đâu còn bị gián đoạn như thế này, cho nên cuối cùng thì sẽ đạt được. Lúc bấy giờ mà trở về thăm quê, mà cũng như là học sinh mà có cấp bằng cử nhân hay tiến sĩ. Đi về nhà rồi, mà mang cái giấy chứng nhận mình đã đậu rồi, thì trời đất ơi! Về mặt mũi sáng rỡ, hãnh diện với bà con mình, “Tôi đậu rồi, tôi đậu cử nhân rồi”. Về đó mà khoe khoang dữ tợn. Còn bây giờ về hỏi tu hành, hôm rày tu làm sao? Nói sao bây giờ đây, thiệt cũng khó nói.

(14:35) Nói bị đuổi cũng không được, mà nói bị giải thể cũng không được, mà nói học xong thì cũng chưa được. Không biết trả lời sao với con cái của mình. Mẹ khăn gói, cha khăn gói đi tu mà tới giờ hỏi không biết cái gì hết. Mà biết gì đâu mà trả lời, con thấy không? Nó là cái nỗi khổ chứ, Thầy hiểu biết chứ. Cho nên có nhiều người thành thật hỏi Thầy: “Bây giờ con về, con trả lời làm sao”? Thì nói mình học xong lớp Chánh Kiến, mình nghỉ xả hơi. Nghỉ hè chứ có làm sao đâu.

Có vậy thôi. Nghỉ hè rồi vô học lại, chứ có gì. Người ta về thăm con cháu chút. Thấy học cũng tiến bộ khá lắm, nhưng mà nghỉ hè. Thì nói cho qua vậy thôi, để cho mình yên ổn, mình tiếp tục mình tu tập. Thôi bây giờ mấy con chuẩn bị, người nào cũng lo mình có thể mình yên ổn mình về, chứ không có gì đâu, đừng có lo. Cái chuyện mà mấy con sẽ trở lại tu tập thì càng lúc thì nó sẽ còn yên ổn hơn, không có gì. Mấy con còn hỏi Thầy gì thêm không con? Còn không, còn gì, hết rồi hả con?

Thanh Trí: Thưa Thầy, quý thầy mà đi về, xin quý thầy giùm con một cái hình được không Thầy?

Trưởng lão: À cái hình nó, Thầy đem cái máy mà Thầy in đó con. Nó, một cái máy nó in, nó đỏ chạch à, cái hình người nào cũng đỏ như máu. Còn một cái máy nữa, Thầy cũng đem qua Thầy in mà nó vàng khè. Hình nó không ra hình, nó cũng giống, nó cũng cái dáng nó cũng giống nó tương tự, nhưng mà nó vàng khè.

(16:05). Màu xanh cây nó cũng vàng, áo nó cũng vàng, nó không có thành cái áo nâu mà thành áo nâu, còn một cái thì nó đỏ hết. Thì kỳ này cái máy nó mới độc chứ. Mọi lần nó xanh nó ra xanh, đỏ ra đỏ mà hôm nay chắc chắn nó không muốn trao hình đó cho mấy con, cho nên vậy mà nó vàng nó ra vàng, mà đỏ nó ra đỏ, nó không còn ra cái gì hết. Nhìn hình nào nó cũng giống, nó có cái dáng tương tự giống, nhưng mà nó không có ra cảnh tượng gì hết.

Những cái màu của nó vàng, nó vàng khè, mà nó đỏ, nó đỏ chạch. Thầy in hai cái hình rồi. Thầy nói cha! Cái kiểu này chắc là duyên của chúng chưa đủ. Chứ nếu không, hồi hôm này Thầy cho cỡ khoảng một trăm tấm. Sáng ra cho mấy cô đồ cũng được, nhưng mà đâu dám đưa. Đưa gì mà hình đỏ chạch! Thôi, mấy con hỏi Thầy gì thêm không?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...