424- TẬP CẢM NHẬN TOÀN THÂN
(09:55) Tu sinh: Con xin
bạch Thầy là lúc tập con để hai cánh tay lên, rồi con đi, rồi con ngồi thở, thì
thưa Thầy là con mới cảm nhận là con… Cho nên Thầy nói rất đúng là, thì con
thấy con tập xong như thế thì con tập con đứng, con nằm thì thưa Thầy là khi
con đứng thì con cảm nhận là đúng là con cảm thấy cái chân con nó chạy đến đầu,
đi đến đầu tức là người của mình cảm nhận được cái phần… Con thở ra thì con
cảm giác từ cái đầu con lại chạy xuống (…) vì cái cảm giác của thân nó đi lên.
Trưởng
lão: Nó đi ngược đó.
Tu sinh: Vâng,
nó cứ đi lên đi xuống như là cái pít tông nó cứ đi lên xuống Thầy. Cho Thầy nói
là đúng cho như thế, chứ còn cứ…
Trưởng
lão: Nó cảm nhận mà, nhưng mà điều kiện là hít vô.
Tu sinh: Dạ,
khi con nằm ấy thì là, khi con hít vào thì cái chiều hướng con hẵng từ chân,
tức là mình đứng thì nó đi thẳng lên, mà mình nằm từ chân lên, mình cảm giác
nhưng mà nó lại theo chiều đứng của như vô người mình này, nó cũng lên, cũng
xuống, cũng ngang. Thầy, con cảm nhận như thế thì con bạch Thầy là cái oai nghi
đứng này, cái oai nghi đi cũng như ngồi, thì con bạch Thầy thế thì con cảm giác
là như thế thì bây giờ con mới qua quá trình con tu thì con mới thấy như thế là
dẹp. Trước, thí dụ như con bị hôn trầm mà con đi tỉnh thức, đi tỉnh giác, con
tác ý thì nó vẫn cứ hôn trầm.
(11:12) Nhưng mà khi con đi cái Tứ Niệm Xứ này
xong thì, con bạch Thầy, con chẳng phải tác ý, mà tự nhiên cái hôn trầm nó mất.
Thế là con cứ chú ý vào cái đi kia thì, bây giờ cái hôn trầm của con là hoàn
toàn, tỉnh thức hoàn toàn. Mà con thấy cái tỉnh thức này nó khác như là, như là
khi mà nói là nằm là nó buồn ngủ nhưng con thấy lúc này là nó sáng tức là cái
mắt con nó quang. Trước kia con cứ cảm giác như có một cái hòn đá nó cứ dí vào
đây, nó cứ bưng, muốn kéo cái mi mắt xuống đó Thầy, nhưng bây giờ cái mắt này
nó quang đãng.
Thứ hai
nữa cái đầu con, trước kia con hay bị hôn trầm lắm, thì con cảm giác như trong
đầu con nó có một cái cục bùn hoặc là cái cục bã đậu, nặng nặng cái đầu lúc nào
nó cảm giác nó nặng nặng. Nhưng bây giờ nó tỉnh thức thì con thấy cái đầu con
nó rất là nhẹ nhàng, cái thân con cũng thế. Thế thưa Thầy là đấy là khi con tu
Tứ Niệm Xứ. Cái thứ hai nữa là bây giờ mà con không đi tức là con không tập,
con không tập trong cái tu Tứ Niệm Xứ, mà thí dụ con đi lấy cơm này hoặc là con
đi đâu, bữa nay cái tâm của con nó cũng cảm giác là cái đấy.
Dạ, cái
ảnh hưởng của cái… Tức là cái mình quyết tâm thì bây giờ mình đi mạnh thì cảm
giác nó mạnh, đi nhanh cảm giác nhanh, mà đi chậm nó cảm giác nó mạnh, con cảm
nhận được cái đấy. Thì thưa Thầy là con hiểu đấy là con đã tỉnh thức.
Trưởng
lão: Được con, cái đó được, ý thức của mình mà. Được rồi, đúng
rồi, cảm nhận được rồi.
Tu sinh: Thì
tức là mình không chú ý đến mà nó vẫn cứ biết, tức là trong cái hành động mà
ngồi cũng vậy.
Trưởng
lão: Tức là nó quay vô, nó cảm nhận cho được cái thân của nó
tức là tâm không phóng dật.
Tu sinh: Thứ
hai nữa con bạch Thầy là trước nay con hay có cái niệm là, thì con vẫn trình
lên Thầy là cái tai con làm sao nó cứ quay ra, con cứ nghe nó, thì bây giờ tự
nhiên xem nó thành ra này con thấy bây giờ ví dụ như này. Mặc dù con vẫn nghe
như trước, con nghe, con cứ hay phóng dật rồi lại còn phân tích. Nhưng bây giờ
con nghe con tự nhiên con chẳng có để ý gì đến, mặc dù con vẫn nghe nhưng con
không biết là họ…
(12:49) Trưởng
lão: Tức là nó quay vô, nó quay vô, nó không có lưu ý bên
ngoài.
Tu sinh: Vâng,
nghe tiếng động nhưng mà không biết là họ nói cái gì, mình không để ý hoặc là
mình không có cái sự phân tích. Đấy, con thấy đấy là cái tâm con nó lại định
tĩnh nhưng mà con bạch Thầy là bây giờ ví dụ như con tập độ khoảng được năm
phút thì nó bình thường. Nhưng mà con tập khoảng hai mươi nhăm phút, ba mươi
phút thì bắt đầu con cảm giác cái thọ. Tức là lúc đấy cái thọ là bắt đầu thì
mình thấy là cái niệm thọ đến rồi. Thì theo Thầy, con mới xin Thầy là bây giờ
con chỉ tu trong mười phút một thôi. Mọi khi xa Thầy thì tu mười phút.
Cái thứ
hai nữa là con kết hợp với oai nghi thì con trình Thầy như thế, các cái oai
nghi thì con trình Thầy này xem có đúng? Bây giờ ví dụ con đang đứng, con đi
thẳng, đứng thì con chậm chậm, đứng là nó dễ. Nhưng khi con, tự con đứng, con
ngồi xuống thì con bạch Thầy là khi con ngồi con cảm giác toàn thân con nó nhẹ
nhẹ đi xuống. Thế sau khi con ngồi thì, con bây giờ trình Thầy thế này này, bây
giờ ví dụ con ngồi xuống thì cái chân con đưa ra thế này, con cảm giác như là
nó đưa ra đây, con gác cái chân lên đây rồi con lại đưa ra. Nó cứ đu đưa thế
này, từng cái chân một hoặc như con xả ra con vẫn cảm nhận được thân hành đấy.
Trưởng
lão: Tức là mình cảm nhận được cái thân của mình, tức là tu Tứ
Niệm Xứ.
Tu sinh: Như
thế là đúng chứ ạ?
Trưởng
lão: Ừ, đúng con. Rồi bắt đầu mình về, bây giờ con kết hợp bốn
oai nghi của con tu tập. Thì như vậy trong cái khoảng thời gian ngắn hay nhiều
con lấy mười phút, là mười phút một oai nghi, rồi thay đổi thì nó không bị cảm
thọ. Cho nên nó mới kéo dài được cái thời gian thanh thản, bất động để quán
trên thân con thì nó dễ dàng, nó sẽ tiến tới, nó không có khó đâu. Rồi, tu vậy
được rồi con.
Tu sinh: Con
trình Thầy thêm là chỗ này, tức là con, mỗi một thời của con là bây giờ bốn
tiếng. Tại con tu bốn tiếng hay ba tiếng, ví dụ như là cái buổi chiều là từ hai
giờ cho đến sáu giờ tối. Thế mà còn buổi tối thì bảy giờ cho đến mười một giờ,
đến buổi khuya là con tu từ một giờ cho đến năm giờ sáng, thế là mỗi một thời
của con là bây giờ là bốn tiếng. Thế thì bốn tiếng thì con chia thế này Thầy
xem con tu có được không, bây giờ con về nhà con mới chia chứ bây giờ con ở đây
với Thầy.
Con cứ tu
là cứ mười phút một là con lại nghỉ hai mươi phút thì con bắt đầu con xả ra
đấy, trong cái xả đấy thì bây giờ con xin Thầy là khi con về, con xa Thầy. Mà
thứ hai là cái môi trường nó không được yên ổn như thế này, thì cái bốn thời đó
thì con xin Thầy con tập tu hai tiếng là Tứ Niệm Xứ còn hai tiếng là con ngồi
chơi, xả, xả tâm.
(15:03) Trưởng
lão: Cũng được con, được, đâu có gì đâu.
Tu sinh: Con
tập như thế được không ạ?
Trưởng
lão: Được chứ, không có gì đâu. Nó tiện lợi, nó không bị quá
phí sức nhiều. Vì xả, nó ngồi chơi, nó coi như nó phục hồi lại.
Tu sinh: Dạ,
con cứ hai tiếng tu Tứ Niệm Xứ, còn hai tiếng nữa con xả.
Trưởng
lão: Được rồi, không có gì, tu biết thiện xảo như vậy là tốt,
không có gì hết.
Tu sinh: Thế
cái thứ hai nữa là con mới xin Thầy như thế này, bây giờ con về là con muốn
trình Thầy là bây giờ cái pháp của Thầy ở đây là rõ, rất rõ ràng rồi. Và con
trình Thầy nữa như thế con cứ thế con ôm Pháp, con trình Thầy trước nay thì
Thầy nói thế là cứ độ vài hôm mà vì con vẫn còn kính nể nang, cho nên là con cứ
hay, cứ tìm được các cái này khác thì nó bị động.
Bây giờ
con xuống làng thì con muốn trình Thầy là con về chùa con không có tiếp xúc với
ai. Thế thì con muốn xin Thầy là nếu như mà ở Hà Nội chưa có cái trung tâm mà
trong này có trung tâm sớm, thì con xin Thầy thì trên cái bảng là đăng ký là
con có cái điện thoại của con đấy rồi. Con xin Thầy là Thầy lưu ý, Thầy có thì
Thầy cho con biết, còn nếu con ở nhà con chẳng biết tình hình gì. Con không…
Trưởng
lão: Đúng rồi. Được rồi.
Tu sinh: Thì
con sợ là cái…
Trưởng
lão: Có, phải có số điện thoại, Thầy gọi cho, không có gì đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét