423- TẬP QUÁN OAI NGHI ĐI TRƯỚC
(02:56) Tu sinh: Con xin
Thầy dạy cho chúng con thêm về cái cách quán Tứ Niệm Xứ rồi cách ngồi như thế
nào để cho đúng pháp ạ.
Trưởng
lão: Quán Tứ Niệm Xứ hả con? Quán Tứ Niệm Xứ thì khi nào con
thuần thục được ở trên cái bước đi của con rồi, thì nó có đủ cái sức tỉnh thức.
Rồi nó có đủ cái sức định tĩnh, thì bắt đầu mà con quán cái ngồi nó rất dễ. Còn
bây giờ Thầy nói chắc con chưa hiểu nổi. Bây giờ mà ngồi cảm nhận toàn thân của
con: “Hít vô tôi biết
tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, đó là đầu tiên để
chúng ta biết: “Cảm
giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”.
Về rồi
con ngồi, rồi con cảm nhận làm sao mà cái sự rung động từ ở trên đầu tới dưới
chân con. Mặc dù con ngồi xếp bằng, con vẫn thấy nó sẽ rung động nó tới cái bàn
chân của con. Rồi từ đó con thở ra, con sẽ thấy nó từ cái bàn chân con nó đi
lên trên đầu, nó có sự rung động nhẹ. Cái cảm giác toàn thân của con được vậy
là con sẽ ngồi tu là tốt nhất. Bởi vì ngồi, con ngồi thấy hai cái chân của con
nó yên lặng, chứ nó không có rung đâu. Nhưng mà khi mình hít vô thì mình thấy
nó rung tới dưới ngón chân của mình. Mà mình thở ra thì mình cũng thấy rằng nó
sẽ từ ngón chân đó nó sẽ đi dần, nó rung động dần lên tới trên đầu nó ra, y như
cái hơi thở.
(04:12) Nhưng mà điều kiện con phải có đủ sức
tỉnh giác, tỉnh thức đó. Và đồng thời nếu mà có định tĩnh nữa thì cái rung động
đó nó dễ dàng, ngồi nó dễ dàng cảm nhận lắm. Còn bây giờ thì cái sức tỉnh thức
con chưa có, con mới tập quán thôi. Quán mà đi ngã tới, ngã lui vậy mới thấy,
chứ cỡ mà đi không ngã tới, ngã lui, chắc cũng không thấy.
Đi mà như
Từ Quang đi bữa đó thì chắc khó thấy. Nhưng mà đi theo kiểu Thầy nghiêng qua,
nghiêng lại, ngã tới, ngã lui, ôi thật thấy rõ ràng cái thân mình nó xiên xẹo,
qua lại đủ thứ. Cái đó nó dễ, đây là mình tập quán mà chứ chưa … Rồi sau đó nó
định tĩnh rồi đó, mình mới đi nhẹ nhàng trở lại, thì mình thấy cái thân của
mình nó có rung động. Rồi bắt đầu đó mình đi chậm nhẹ nữa thì mình thấy rung
động. Đó là sức tỉnh thức nó lần nó cao lên đó mấy con. Các con hiểu chưa?
Mình tập
là nó lần lượt nó cao lên mình thấy rõ mà. Đó là cách thức tập. Thì Thầy nói
như vậy là mấy con hiểu rồi phải không? Cho nên mấy con cứ tập dần đi rồi mấy
con sẽ thấy khi định tĩnh, khi mà tâm nó định tĩnh rồi, con ngồi coi, con sẽ
thấy rõ lắm chứ.
Còn bây
giờ mà con ngồi đó con thấy, ráng thấy, không thấy thì ráng tưởng. Mà tưởng thì
phải chạy, thì chạy nó phải trật. Rồi bây giờ nó chạy từ trên đầu tới dưới chân
mình, thì coi như hơi thở chạy mà, do đó thì mấy con coi chừng bị tưởng mất.
Cho nên ráng tu cái đi cái đã, rồi từ từ. Không lẽ đâu chừng tháng, nửa tháng
cái bắt đầu đi ngồi được sao? Các con tu sáu tháng sau quán cũng chưa chắc đã
ngồi được nữa, chứ ở đó.
Tu sinh: Thưa
Thầy, vậy bây giờ con xin nói về cái pháp tu tâm xả, để Thầy nghe xem liệu có
đúng không, bởi Tứ Niệm Xứ con tu không được, con sang tâm xả Thầy ạ. Thế thì
con đã có cái hướng vậy Tứ Niệm Xứ con không tu được thì con tu tâm xả. Thì
thưa Thầy, khi mà con ngồi chờ, ngồi chơi thì con, đầu tiên ngồi con thấy hơi
thở, đến khi gặp niệm thì con xả niệm, sau đó con xả niệm rồi thì tâm quay về
hơi thở phải không Thầy? Vậy về hơi thở nhưng mà theo như Thầy dạy quay về hơi
thở nhưng mà không trụ hơi thở. Vậy thì lại quán ở trên thân, quán trên thân
thì nó giống quán Tứ Niệm Xứ phải không?
(06:12) Trưởng
lão: Đâu có gì, bây giờ nó trở về hơi thở, thì nó thấy hơi
thở nó. Mà nó thấy được cái thân nó thì cũng tốt, mà nó không thấy được thân
nó, nó cứ ở hơi thở con. Nhưng mà mình không trụ hơi thở thôi. Tức là mình xả
được thì khi nó thanh thản, an lạc, vô sự, thì nó sẽ biết hơi thở nó đầu tiên,
vì nó biết cái rung động của hơi thở. Rồi bắt đầu bây giờ nó có thấy được cái
thân nó thì trông cũng tốt, mà nó không thấy cũng tốt, nó chỉ thấy hơi thở là
đủ rồi.
Nhưng mà
nó, bởi vì như Mật Hạnh nó nói nó thấy hơi thở mà nó thấy thân nó, là tại vì
lúc bấy giờ nó tỉnh thức, con hiểu không? Còn nó chưa tỉnh thức thì nó cứ bám
hơi thở nó thấy. Mà nếu mà đừng cho nó bám, nó chặt vô thì nó bị nhiếp trong
hơi thở. Cho nên vì vậy mình để tự nhiên thôi, lần lượt cái tự nhiên đó nó tỉnh
cao lên thì nó thấy được cái thân nó. Tức là bây giờ tự nó quán, chứ còn mình
không có quán gì hết, con hiểu chỗ đó chưa?
Cho nên
tu thì con tu vậy là đúng, nhưng mà lưu ý. Chứ không khéo, rồi cứ mình trụ
trong hơi thở không thì nó không đúng. Nhưng mà đầu tiên, mới đầu nó chưa tỉnh
thức, nó thấy hơi thở không à, nó không có thấy cái thân con đâu, con hiểu
chưa? Nó thấy hơi thở một thời gian sau là nó tỉnh thức, nó tăng lên, bắt đầu
nó thấy. Mình xả thời gian sau cái mình thấy được cái thân liền. Chứ mới xả rồi
thấy có hơi thở thôi, xả rồi yên cái thấy hơi thở. Rồi mấy con còn hỏi Thầy gì
không con?
Vừa rồi
thì cô Diệu Minh có gởi Thầy một cái số danh sách con, Thầy có làm những cái
điệp phái để gởi cho con. Rồi bây giờ cái tập sách này ai còn thiếu, mấy con,
thì Thầy sẽ cho mấy con, bởi vì đây rất căn bản trên cái sự tu tập.
Tu sinh: Thưa
Thầy! Con muốn xin Thầy mỗi cuốn thêm.
Trưởng
lão: Ờ! Thêm hả? Đây con. Rồi, Thầy sẽ gởi cho mấy con thêm.
Tu sinh
1: Thưa Thầy! Cho con xin cuốn Tứ Niệm Xứ.
Trưởng
lão: Tứ Niệm Xứ hả con? Đây Tứ Niệm Xứ đây.
Tu sinh
2: Thầy cho con xin số 8 ạ.
(08:10) Trưởng
lão: Số 8, khoan con, rồi từ từ, rồi con nè. Tứ Niệm Xứ có
rồi hả con? Nè. Phát như phát quân lương con.
Nguyên
Thanh: Cho con xin gặp Thầy.
Trưởng
lão: Rồi con, được con.
Trưởng
lão: Như vậy còn cái phần này là phần của Thầy. Thầy cũng phải
tu chứ, cũng phải đọc tu, chứ không lẽ không tu. Cho nên còn sót là (của) Thầy.
Tu sinh
3: Bạch Thầy, con xin Thầy cho cái tổ Nam Định chúng con có
một bản.
Trưởng
lão: Cho hai cái cuốn này phải không? Thôi vậy thì Thầy nhường,
thôi Thầy nghỉ tu. Thôi rồi hén mấy con. Còn gì nữa không? Còn người nào hỏi
riêng Thầy thì ở lại để hỏi. Rồi mấy con về. Thầy mong mấy con về thăm gia
đình, được gặp may mắn hơn, khoẻ mạnh hơn. Rồi ít hôm, rồi có dịp trở lại tu
tập tốt. Người nào kỳ này mà trở lại, là người nào cũng A La Hán hết, chứ mà
không A La Hán thì dở lắm à nhe. Rồi, bây giờ mấy con về mấy con.
Tu sinh: Xin
Thầy con còn thiếu hai câu hỏi. Thưa Thầy, Thầy dạy là chưa đuổi, chỉ khi nào
tỉnh thức mới tác ý đuổi bệnh. Với lại ví dụ như bây giờ thì con phát hiện có
bệnh …
Trưởng
lão: Đuổi chứ con. Đó là cái chướng ngại của con rồi cho nên tu
tâm xả là phải đuổi, đuổi tật bệnh. Nó còn bệnh thì mình cứ đuổi. Tứ Niệm Xứ
thì khoan đã. Bây giờ nó còn cái chướng ngại của con là cái bệnh, là con phải tu
tâm xả để mà xả cho hết bệnh. Chừng nào mà xả hết rồi thì nó bình an, thì nó vô
Tứ Niệm Xứ rồi, rồi cái gì nó cũng xả.
Tu sinh: Thưa
Thầy thì cứ tác ý xả nên là nó… là được.
Trưởng
lão: Tác ý xả, nó xả. Cứ hễ chướng ngại chỗ nào là mình tác ý,
mình xả thôi. Có vậy thôi, không gì.
Rồi con
còn gì không con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét