413- CÁCH THỨC TU TÂM XẢ CỦA ĐẠO PHẬT
(16:20) Hôm nay
thì mấy con đã hiểu rồi vậy thì yên tâm, người nào cứ về quê thăm ba mẹ này kia
cho nó thỏa mãn cái tình thương nhớ đi, rồi sẽ vào tu nó sẽ yên ổn hơn. Tất cả
các ái kiết sử của mình nó sẽ cởi mở đi. Cũng như khi Thầy tu hành mà Thầy nhớ
mẹ Thầy, Thầy về Thầy ở gần bên mẹ Thầy, lấy gì Thầy nhớ nữa?! Chứ còn ở Hòn
Sơn nó phải nhớ chứ sao, xa quá nó phải nhớ. Cho nên Thầy khôn hơn, Thầy về núp
dưới cánh mẹ, cũng như gà con núp dưới cánh mẹ làm sao nó nhớ mẹ được?! Cho nên
cuối cùng Thầy tu tới nơi tới chốn. Đâu còn nhớ nữa, phải không? Mình ở gần quá
đâu còn nhớ nữa, cho nên cuối cùng mình sẽ được thành công.
Chớ mình đừng có
nói: "Bây giờ tui tu như vậy tui không có được thương nữa, không
được, bỏ, cắt đứt đi! Không được thương nữa!". Mình nói được không?
Mình nói nó nghe không? Hay gọi là mình ngồi đó mà nó cứ thỉnh thoảng nó nhớ bà
già: "Không biết bây giờ bả ra làm sao đây? Không biết bây giờ bả
đói khổ, hay bả bệnh đau gì đây? Mà mình ở đây mình không biết. Mà sao nghe nó
nóng ruột quá đây?". Đó thì mấy con ngồi tu mà cứ trong ruột như vậy
thì mấy con tu làm sao? Thôi chạy về thăm cái cho rồi. Mà thăm cái nó hết, về
thấy bà mạnh khỏe đàng hoàng, thì nó đâu còn nữa phải không mấy con? Cái này phải
xả mau không?
Còn cái kia cứ tác
ý: “Xả đi! Ái kiết sử, buông đi! Nhân quả, buông đi!”, rồi nó buông
được không? Con người chứ đâu phải đá, cây sao mà buông dễ dàng lắm sao!? Cho
nên cuối cùng thì chúng ta thành công là chúng ta chỉ có mấy ngàn bạc, về cái xả
liền. Các con thấy cái nào dễ?
(17:52) Cũng như
bây giờ mấy con ngồi mấy con tê chân, mà mấy con cứ cố gắng ngồi, tác ý: “Bảo
hết, bảo hết!”, tốt hơn đứng một cái nó hết chứ gì! Cái nào mau, mà cái nào
sướng? Cái nào khôn, mà cái nào dại? Phải không, mấy con thấy người tu là phải
trí tuệ chứ, đâu có ngu gì mà ngồi đây tê chân mà cứ ráng ngồi?!
Có đúng không? Chỉ cần
đứng dậy, đi cái là hết liền rồi, vậy mà ngồi đó mà tác ý chi cho nó lâu?! Dù mấy
con có tác ý cho hết đi nữa nó cũng mất thì giờ của mấy con hơn là Thầy đứng dậy,
rồi Thầy cũng nhiếp tâm, cũng tu tập, cũng vẫn tốt như thường. Có phải hạnh
phúc không? Đó là cách thức tu theo đạo Phật mà, làm chủ chứ ai mà cố chấp cái
gì đâu để cho nó khổ.
Cho nên nhớ mẹ mình chạy
về, thấy mẹ cái rồi thì hết nhớ, thì bắt đầu lo tu, có phải yên ổn không? Khi
mà tu được thì tự nó, các con thấy bài pháp Tứ Niệm Xứ không? "Trên
thân quán thân để nhiếp phục tham ưu". Nếu mấy con quán được, mấy con
tỉnh thức được, mấy con định tỉnh được trên đó rồi, thì nó nhiếp phục tham ưu
bây giờ nó còn có nhớ mẹ được không? Bị nó nhiếp phục rồi. Có phải không?
Còn bây giờ mình chưa
nhiếp phục được, nó nhớ mẹ thì phải cho nó nhớ chứ sao lại không cho?! Pháp người
ta nó có pháp chứ. Khi mà mình nhiếp phục được, mình quán được thân mình thì tự
cái nhiếp đó nó sẽ nhiếp phục. Còn bây giờ nó chưa có nhiếp phục, mình chưa có
tỉnh thức, còn lúc thấy cái đầu, thấy cái ngực, có lúc thấy cái chân, mà lúc
chưa thấy toàn diện cho nên quán chưa được, đang tập quán, mà bây giờ nó nhớ
thì cứ để cho nhớ, ai biểu mà nhắc làm chi cho nó khổ! Có phải không?
Các con hiểu cái chỗ mà
Thầy nói, từ cái chỗ tu sai mà mình vạch ra được cái đường lối mình thấy rằng
mình sai chỗ nào và mình biết đúng chỗ nào. Cho nên ở đây đâu cần diệt cái đó mấy
con. Mình thương cha thương mẹ là tốt chứ, là hiếu hạnh chứ tại sao bảo đừng
thương? Như vậy bộ mình điên sao? Cha mẹ mình sinh ra nuôi mình cực khổ, thế mà
bây giờ nhớ cha mẹ một chút cũng không được nữa à? Hỏi ông Phật coi: ông nghĩ
sao mà tôi nhớ cha mẹ tôi một chút cũng không được, bảo xả đi, ngăn đi, sao được?!
(20:04) Chừng nào
mà tôi tu tới pháp Tứ Niệm Xứ, tự cái pháp đó nó tự nó nhiếp phục những tham ưu
đó, thì nó tự hết chứ. Còn bây giờ, tôi còn biết như thế này, tôi còn nhớ được
ba tôi, mẹ tôi mà ông bảo rằng đừng có cho nhớ thì sao được? Tôi là con người
mà, ai sinh tôi ra, tôi biết đi, biết đứng, biết nghĩ, biết này, nhờ ai mà tôi
biết? Tại sao ông nói không nhớ, không thương. Không thương sao ông tu chứng đạo
rồi ông cũng về ông thăm? Thôi, ông ở nước khác đi, về làm chi?
Đó, thì mấy con thấy
như vậy nó rõ ràng là con đường tu chúng ta hoàn toàn từ đầu chí cuối hiếu hạnh
vẫn hiếu hạnh. Nhưng mà cái pháp nó nhiếp phục để mà chúng ta đi vào trong một
cái trạng thái Bất Động cuối cùng để mà chúng ta có đủ Tứ Thần Túc, chứ đâu phải
diệt con người chúng ta trở thành cây đá mà không thương cha mẹ. Các con hiểu?
Bởi vậy mình tu đúng
thì mình là con người vẫn là con người chứ, vẫn là biết thương cha mẹ hẳn hòi.
Nhưng mà lúc mình tu chưa xong, mình thương cha mẹ mình nó có sự bi lụy, nó làm
cho mình khổ. Nhưng mà lúc mà mình tu xong rồi, mình thương cha mẹ mình, mình
giúp cha mẹ mình nó có cái khác, các con thấy chưa? Nó thay đổi liền, nhưng mà
nó đâu mất tình thương cha mẹ đâu. Nó đâu phải là người vong ân, không biết ơn
nghĩa của cha mẹ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét