414- TRÊN THÂN QUÁN THÂN
(21:39) Phật tử
viết thư hỏi: Con xin trình sự tu tập của con. Ba ngày qua, cảm giác toàn
thân trên bước đi con có cảm nhận, từ khi chân nhấc lên đặt gót xuống, đặt bàn
chân các ngón hơi mạnh một chút để dễ cảm nhận. Cái mát ở bàn chân, độ rền cả
người và trọng lực của người dồn nghiêng bên chân bước. Các ngón bàn chân, cổ
chân gồng chịu. Người đưa tới và cảm nhận tiếp hai cảm giác trên.
Con đi trong cóc hai
vòng thì một phút, mắt nhìn phía trước nhưng tâm quay vô cảm nhận sự rung động
của thân. Lúc nào có ồn náo hay buồn ngủ thì con nhịp các ngón chân hơi mạnh
cho nó gây sự chú ý nhắc tâm quay vô, cảm nhận liên tục không phân tán có được
không?
(22:40) Trưởng
lão: Được, đó là cái thiện xảo của con thôi. Còn cái sự tu tập cảm nhận ở
chỗ, nó có cái chỗ này để Thầy nhắc lại:
Cái mát của bàn chân
mình đặt nó xuống nền gạch thì mình cảm giác “cái mát” đó được. “Độ
rền của người và trọng lực của người dồn nghiêng bên chân bước”, đó là sự
rung động của toàn thân, cái đó là quan trọng lắm đó. Tức là mình bước, mình
nghiêng qua nghiêng lại cả thân của mình nó đều bị dao động đó, thì mình chú ý
vào cái sự dao động đó để gọi là quán thân đó, thì cái đó là cái cần thiết.
Còn tất cả những cái
kia thì đều là nó có cảm nhận như vậy nhưng mà nó không quan trọng bằng cái độ
rung động của cái thân của chúng ta, đưa tới, nghiêng qua, nghiêng lại theo cái
bước đi của mình. Cái thân của mình nó toàn diện, mình cứ nhận thấy nó nghiêng
tới nè, nó nghiêng qua, nó nghiêng lại theo cái bước đi của mình nó nghiêng tới,
nghiêng qua thì cái đó đúng.
Ráng cố gắng mà tập
tu. Bây giờ, thì cái sức tỉnh của mấy con nó chưa có tỉnh thức ở đó đâu, nhưng
nó đang tập quán, tập cho mình nhận ra được cái sự nghiêng qua, nghiêng lại,
nghiêng tới, nghiêng lui đi, đó là tập quán. Cho nên trong khi tập thì cố gắng
để mà xem xét cái sự rung động của thân của mình sau khi bước đi. Cũng như hít
thở, sự rung động của cơ thể như đức Phật đã dạy: "Cảm giác toàn
thân, tôi biết tôi hít vô; cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra" hay
là "Cảm giác thân hành, tôi biết tôi bước đi", nghĩa
là tôi bước đi thì thân tôi rung động như thế nào thì tôi biết như thế nấy. Đó
thì mấy con tập, đó là tập quán chứ chưa tỉnh thức.
Một thời gian sau nó
thuần thục rồi thì nó mới gọi là tỉnh thức. Một thời gian tỉnh thức được rồi
thì bắt đầu nó mới định tỉnh. Nó có thời gian, cho nên vì vậy Thầy bảo mấy con
tu một cái oai nghi thôi, mà cái oai nghi đó cho đạt được hết rồi thì mình mới
tới oai nghi khác.
(24:43) Thì các
con nghe đức Phật dạy bốn oai nghi: Thì đi, trước phải không? Rồi đứng, rồi nằm,
rồi ngồi, chứ đâu có ngồi trước, ngồi là sau cùng. Bởi vì ngồi là lúc bấy giờ
chúng ta định tỉnh rồi, có phải không? Định tỉnh mới ngồi chứ, mà đi mà chưa có
tỉnh thức thì làm sao gọi là định tỉnh được? Đi để tập quán, cho cái thân nó
rung động nó dễ cảm nhận được toàn thân.
Sau khi đi một thời
gian thì nó mới tỉnh thức được trên thân của nó. Mà khi mà nó tỉnh thức rồi thì
nó mới có định tỉnh, tập một thời gian sau nữa định tỉnh tức là nó bám chặt
trên thân nó. Sau đó, chúng ta thay đổi cái oai nghi khác. Thì lúc bấy giờ, đi
được rồi thì bắt đầu thay vô cái oai nghi đứng thì nó cũng dễ dàng vô cùng. Rồi
bắt đầu nằm thì chúng ta cũng thấy dễ dàng. Bắt đầu ngồi thì các con vô định,
nhập định rồi. Có phải không? Tới ngồi là mình nhập định rồi.
Cho nên đi, đứng,
nằm, ngồi, cái ngồi là cái oai nghi cuối cùng. Cho nên oai nghi cuối cùng
bây giờ nhập định mình ngồi đâu có sao đâu mà sợ. Đó thì mấy con phải theo những
cái thứ tự sắp xếp của nó.
Còn đằng này, chúng ta
không có theo thứ tự, mà chúng ta lại tu theo ý của mình, cho nên vì vậy mà vào
cái là lo ngồi. Thay vì cái ngồi nó phải sau cùng, thế mà hầu hết là chúng ta
ngồi rồi chúng ta mới đi, rồi chúng ta mới đứng, nằm. Thì chúng ta làm lộn xộn,
không đúng!
(26:24) Phật tử
viết thư hỏi: Bốn phút nghỉ, ba mươi phút nghỉ và thời gian còn lại
con dành cho việc xả từng tâm niệm. Sau mỗi lần đuổi, xử lý một niệm con nhắc
tâm luôn thanh thản, an lạc, vô sự, không được phóng dật nữa. Hầu như niệm nào
cũng được con kiểm duyệt và xử lý, niệm cũng lưa thưa thôi.
Trưởng lão: Thì
được rồi, khi mà cái thời gian nghỉ đó thì mình dùng cái tâm xả mình ngồi chơi,
nhắc tâm thanh thản - an lạc - vô sự, rồi mình ngồi chơi. Do đó, khi mà ngồi
chơi có cái chướng ngại, có cái niệm gì đó thì mình dùng các cái pháp mình xả
nó. Con tu như vậy đúng chứ không sai.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét