412- CÁCH TỔ CHỨC KHU TRUNG TÂM AN DƯỠNG
(8:40) Thầy cố gắng
Thầy bảo vệ mấy con cho tận cùng, để cho mấy con có cái nơi yên ổn tu tập. Thầy
mong rằng, Phật tử họ sẽ sẵn sàng giúp đỡ những trung tâm. Họ lo lắng hết, Thầy
chỉ đến giảng, mấy con đến ở tu, rồi họ lo lắng cho đời sống. Bị vì hầu hết Thầy
thấy một số Phật tử, họ đang tổ chức những ban bệ để bảo vệ trung tâm an dưỡng,
để nó được tốt đẹp hơn. Chúng ta chỉ có biết tu, còn Thầy chỉ biết dạy, còn cái
vấn đề lo lắng đời sống chúng ta về tinh thần cũng như về vật chất, bệnh đau
thì người cư sĩ, những ban bộ người ta, người ta lo cho mình.
Bởi vì cái gì cũng phải
có tổ chức mấy con. bởi vì nó rộng lớn mà. Nó không phải là năm người mười người
nữa, mà nó cả trăm, cả ngàn người thì các con nghĩ cả trăm, cả ngàn người thì
phải có sự tổ chức chứ. Rồi có ban, cái ban làm cái gì? Cái ban này là ban gì,
cái ban kia là ban gì? Cái ban kế hoạch là phải có những kế hoạch để mà chỉ đạo
cho các ban phải làm. Như vậy rõ ràng chúng ta sẽ được bình an hơn.
Chứ còn bây giờ mà đứng
trong vị trí một người nào mà điều khiển thì chúng ta sẽ không được bình an. Bởi
vì nó khó, cho nên vì vậy mấy con thấy cả một cái đất nước thì người ta phải có
các bộ: Nào là bộ Công an, nào là bộ Kinh tế, bộ Tài chính, bộ đủ thứ, người ta
mới điều khiển cả nước. Còn mình thành lập một cái Trung tâm An dưỡng thì mình
cũng phải có những cái ban, để họ điều khiển cái trung tâm chứ, một người làm
sao điều khiển?
(10:16) Thí dụ
Ban Giáo dục đào tạo thì ban đó chỉ lo về vấn đề như là in kinh sách, hay hoặc
là xin phép, xin tắc. Cái ban đó nó lo mà, Thầy nằm trong cái ban đó là Thầy chỉ
có giáo dục thôi. Còn những phần khác của Giáo dục thì họ phải lo cái phần
khác.
Chứ bây giờ, Thầy vừa
lo phải là: thu băng, rồi đĩa, rồi viết sách, rồi in ấn có một mình Thầy, ban
gì mà có một người vậy? Đây là chắc ban bằng!
Cho nên vì vậy mà Thầy
thấy rằng phải có tổ chức mấy con. Cho nên một cái ban đó nó có nhiều người làm
những cái việc ở trong đó. Đó là Thầy nói vấn đề mà ví dụ như giáo dục, thì nó
phải có những người làm công việc khác, còn Thầy ở trong ban đó thì Thầy chỉ có
phần giáo dục mà thôi. Nó thì như vậy nó mới tiện lợi, nó mới có nhiều thì giờ
làm công việc nó mới chạy, nó mới tốt đẹp hơn.
Còn những cái ban mà
lo về đời sống, thì phải lo về ăn uống, nhà ở, tất cả mọi cái đều là đời sống.
Chứ bây giờ cái ban Giáo dục mà nhảy qua lo cái ban này, trời đất! Làm gì mà đủ
thứ vậy? Các con hiểu?
Cho nên tất cả những
cái này đều là phải có tổ chức mấy con. Nó phải rõ ràng, nghĩa là mình nhìn vào
bản đồ của các ban thì mình thấy từ cái ban nào, từ chỉ đạo cấp trên tới dưới,
từ dưới đi lên như thế nào nó rõ ràng, cái sự tổ chức của chúng ta, phải có tổ
chức đàng hoàng. Bởi vì chúng ta thấy không phải là còn cái Tu viện 5, 10 người
nữa, hay hoặc là 20 người nữa. Mà là cả ngàn người thì chúng ta phải tổ chức
như vậy.
(11:54) Cho nên
hôm nay, lần lượt thì cố gắng mà khắc phục, nhưng mà cái duyên chúng ta cũng thấy
chúng sanh cũng có phước, là vì có một số Phật tử người ta lo. Cho nên hôm nay
Thầy báo cáo tình hình như vậy để cho mấy con yên tâm. Khi mà về quê thăm nhà,
thăm gia đình của mình, anh chị em để mà yên tâm rồi lần lượt mình sẽ được vào
cái vị trí tu tập tốt hơn.
Đó như vậy là bây giờ
mấy con yên tâm sắp xếp để rồi những cái khóa tới, nó có những cái khóa học tới
thì nó lại càng tốt hơn. Nhớ chưa?
Cho nên bây giờ thì mấy
con người nào về thăm nhà được thì về, đi hôm đó tới nay ba bốn tháng trời rồi.
Về thăm chút có sao đâu, cũng như là về tâm tình gia đình của mình một chút,
xin một ít kinh sách về biếu tặng, những cái quà tặng trong mấy tháng có gì
đâu. Nó lại càng thấm tình thêm chứ có gì.
Tu đâu phải là một
ngày, hai ngày mà chứng đạo, đâu phải bảy ngày chứng, nó còn lâu kia mà, không
lẽ bữa nay rồi ngày mai mình chết sao?! Phải không? Chưa đâu, mình chưa chết
đâu, còn sống mà, còn đi được mà, chứ phải nằm liệt sao mà sợ chết! Cho nên đừng
vội vàng.
Phước mình có, duyên
mình đủ thì nó sẵn sàng. Cũng như vừa rồi, thì Thầy đã nghe được tin, và được
hiểu biết thì chúng ta sẽ sắp bị động, cho nên Thầy cho mấy con về. Thì hôm nay
lại được tin có người lo cho mình được giấy tờ, thì đúng là phước mình đến rồi
chứ gì. Họa nó sắp tới mà mình chuẩn bị để họa nó không đến, có phải không?
Nghĩa là mình là người biết trước chứ phải là người biết sau sao. Đợi họa rồi tới
chừng đó, nhân quả mà, có quả rồi mới nhảy thì khổ quá. Tốt hơn quả nó chưa có
mà nhân đã thấy rồi thì mình chuyển biến nó chứ đâu có ai mà dại gì để, phải
không? Cho nên đâu có ai ngu như ông Mục Kiền Liên mà để cho người ta đập chết,
Thầy đâu có ngu đâu để! Cho nên khi mà người ta tới đập thì người ta đập cục đá
chứ đâu có đập được mình đâu, cho nên cuối cùng thì mình thoát ra rồi.
(13:56) Nhưng mà
không ngờ cái phước mình lại có, cho nên có người họ lo cho mình được rồi, vì vậy
mình có giấy phép, thì do đó thì mình yên ổn mình tu. Và sách vở, kinh sách Thầy
viết có giấy phép Nhà nước, mình dạy đúng. Nghĩa là băng đĩa của Thầy được giảng
thì sẽ xin phép Ban tôn giáo, Nhà xuất bản Tôn giáo, ban Tôn giáo Chính phủ,
người ta chấp nhận. Lúc bây giờ người ta nghe băng đĩa của mình dạy đúng là Đạo
Đức có gì đâu, các con thấy người ta chấp nhận. Trong lúc đó thì những băng đĩa
của mình phổ biến một cách rất đàng hoàng, chính thức Nhà nước chấp nhận. Cho
nên vì vậy tất cả không ai làm gì mình được hết. Các con thấy chưa? Vấn đề này
thì mình sẽ làm, mình chấp hành.
Và cái Bộ sách Đạo Đức
của Thầy, hai tập cũng được Nhà xuất bản tôn giáo và Ban Chính phủ Trung ương
Nhà nước cũng cho phép mình rồi. Thì ít hôm thì sách sẽ đưa về Tu viện, mình sẽ
chồng tiền cho người ta thì sách của mình thì nó chính thức rồi. Thì trên con
đường mà hướng dẫn đạo đức thì sách Đạo Đức mình có rồi, Nhà nước chấp nhận rồi
thì mình mặc sức mình dạy, có ai rầy mình? Bây giờ, không có ai mà đến nói ờ
bây giờ sai được, cho nên mình rất là bình an, thì mình yên ổn mình tu tập,
không còn lo ai nữa hết.
(15:25) Rồi lần
lượt đây Giáo hội họ sẽ thấy hay quá, họ cũng về học Đạo Đức với mình, thì lần
lượt Giáo hội Đại thừa này kia bắt đầu đi vào Nguyên Thủy hết, nó có gì đâu. Tại
vì mình làm tốt thì xã hội sẽ tốt thôi. Thầy nói, thì mình phấn khởi ít ít thôi
chứ phấn khởi nhiều thì không được. Bởi vì sóng gió nó còn chứ chưa phải hết.
Có phải không mấy con? Mình phải cẩn thận, dè dặt, kỹ!
Tuy vậy chứ nó cũng có
những cái vui, cũng có những cái buồn, nhưng có điều kiện là mình mong sao cho
cái lớp học của mình nó luôn luôn nó được bình an để mình tiến tu, bởi vì cái
trận chiến nội tâm của mình rất khó mấy con, chứ không phải dễ! Đức Phật từng
đã nói: “Thắng trăm trận không bằng thắng chính mình một trận” mà
mấy con. Ghê lắm! Cho nên vì vậy mà mong cho được có cái điều kiện
thuận tiện để chúng ta tu tập cho nó được an ổn tới nơi tới chốn, mà không phí
cái cuộc đời của con người chúng ta khi được sanh ra làm người.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét