411- THẦY ĐỘNG VIÊN TU SINH TRƯỚC NHỮNG KHÓ KHĂN,
SÓNG GIÓ
(0:00) Khi đó có
trung tâm, thì bây giờ chúng ta có chỗ mà chúng ta về an ổn mà tu tập. Cho nên
bây giờ mấy con cũng yên tâm, hiện bây giờ ai có dịp thì về quê thăm. Sau một
thời gian, mấy con trở lại, mấy con có nhiều chỗ ở. Tu viện Chơn Như sóng gió rồi
nó cũng sẽ bình an. Rồi người nào hợp ở chỗ nào thì Thầy đưa về chỗ nấy mà tu tập
yên ổn không có gì đâu mà lo!
Cho nên, Thầy báo cho
mấy con biết là tại vì có giấy phép rồi thì mình mới yên, là vì Đại thừa không
phá mình được. Còn nếu không có giấy phép thì Đại thừa kết hợp thì mình ở không
yên đâu. Bởi vì đối với Nhà nước thì phải có luật đàng hoàng, phải xin phép, phải
này kia. Dù là cái lớp học Hạ 3 tháng thôi, nhưng mà phải xin phép, mà xin phép
thì phải qua giáo hội hoặc là phải qua Ban Tuyên giáo Mặt trận, nhiều cái cấp của
nó. Cho nên, mình đây bây giờ mình đứng ra xin phép chắc không được đâu.
(01:13) Cho nên,
hôm nay thì mình thấy có cái duyên là Phật tử Thành phố họ cũng tích cực, họ
cũng xin phép được và họ cũng cúng dường mình một cái khu đất cũng rộng rãi lắm.
Thầy sẽ chia làm hai khu, một khu nữ và một khu nam. Xây dựng, thì ở bên khu nữ,
khu đất như thế này mà xung quanh là đường, cho nên nó có một cửa cổng vô khu nữ,
thì bên nam nó cũng có cửa cổng vô. Thầy có đến thăm khu đất đó rồi. Nhưng mà
Thầy sẽ vẽ đồ án, rồi theo đồ án đó mà xây dựng cái Trung tâm An dưỡng đó.
Ở đây, thì coi như là
Giáo hội của Đồng Nai đó, chính cái cô này cô đi xin đó, thì cô đưa những băng
mà Thầy giảng cái lớp Chánh Kiến đó cho Giáo hội. Khi ở giáo hội Đồng Nai nghe
tên Thầy thì cũng biết Thầy rồi, và đồng thời khi nghe những băng Thầy thì họ
chấp nhận cho nên vì vậy mà Nhà nước đồng ý, là vì Giáo hội đã chấp nhận. Chứ nếu
mà Giáo hội mà không chấp nhận thì chắc cũng không có, nhưng mà cái khéo léo của
người xin phép. Cho nên đây cũng là cái nhân duyên.
(02:30) Còn về
cái phần ở Hà Nội, thì chú Tuấn cũng đang lo, nhưng không biết có được hay
không?
Còn về phần ở Phước Hải
thì chú Chơn Tâm, chú cũng đang lo, xin được. Thì Thầy thấy Phước Hải xa, nhưng
mà nó liền biển. Còn ở thành phố thì, Long Thành, Bà Rịa thì đây nó gần. Đây,
thành phố xuống đó thì cũng chừng khoảng bốn năm chục cây số chứ không có nhiều,
nó gần hơn là từ thành phố lên Trảng Bàng.
(03:00) Cho nên nếu
mà đủ duyên nó được nhiều nơi như vậy thì mình khắc phục nó dễ. Và đồng thời
thì mấy con thấy rằng cái lớp học này thì nó chỉ có sáu mươi mấy người thôi,
nhưng mà qua cái khóa thứ hai thì nó nhiều hơn, nhiều hơn thì phải có nhiều cơ
sở. Vì vậy mà hiện giờ chúng ta cố gắng vượt qua những khó khăn.
Hôm nay, thì mấy con
có đủ duyên, mấy con về quê thăm gia đình vài hôm, rồi có cái duyên thì mấy con
trở lại thì dưới sự hướng dẫn của Thầy, Thầy tin rằng lần lượt mấy con sẽ tu tập
đúng hết không có sai, mà đúng thì nó sẽ đi đến được. Bằng chứng là Thầy hướng
dẫn cho mấy con những cái sai Thầy lần lượt là Thầy vạch ra hết.
Cho nên từ cái nhiếp
tâm, từ cái tu tập của mấy con đó, tự tu chung chung đó. Nhưng mà lần lượt hướng
dẫn rồi thì mấy con thấy cái sai của mấy con lần lượt mấy con vén lên mấy con
thấy rõ, thấy rõ những cái sai của mình. Cho nên sự tu tập chúng ta không còn
khó nữa. Và nếu mà được mở tám lớp này, thì chúng ta thấy mình sẽ có một số người
thành tựu trên con đường để xác chứng rằng con đường của đạo Phật có người tu
chứng chứ không phải là không.
(04:14) Thầy nói
bây giờ nội trong chúng của chúng ta thôi, chỉ một người tu chứng thôi, chỉ một
người ở trong huynh đệ chúng ta tu chứng thôi, cũng đủ làm tiếng vang rất lớn
chứ chưa nói gì mà năm, ba người. Các con hiểu điều đó, cho nên đó là cái giá
trị rất lớn của những cái lớp đào tạo này!
Mà nếu mà chỉ có một
người tuyên bố rằng: “tôi đã chứng, tôi đã làm chủ được sống chết tôi như vậy,
cũng không thua gì Thầy Thông Lạc!” thì người ta sẽ theo con đường Nguyên Thủy
này người ta tu nhiều lắm mấy con. Bởi vì đời khổ quá! Bốn cái sự đau khổ, mà
còn tranh chấp hơn thua nữa, còn vì danh vì lợi mà chà đạp lên nhau, mặc dù là
hệ phái này, hệ phái kia, chùa này đến chùa kia đều có sự tranh chấp nhau trong
đó, chứ chưa phải là sự đoàn kết nhau hết.
Nhưng mà khi đã có cái
ánh đuốc tu chứng, người ta buông xuống hết mấy con, danh lợi để làm gì? Nhưng
bây giờ không có chỗ mà tu để chứng đó, thì không danh lợi làm sao người ta sống.
Vì vậy mà người ta còn bám đó thôi, chứ còn sự thật mình đã tu chứng là một ngọn
đuốc sáng soi đường cho người ta đi, thì sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu mấy con.
(05:21) Hôm nay,
mấy con gặp Thầy thì có hỏi những điều gì để mà đồng nghe sự báo cáo của Thầy.
Mặc dù Thầy biết còn nhiều khó khăn chứ không phải là nói như vậy là nó được êm
luôn đâu, nhưng mà cái khó khăn chúng ta sẽ vượt qua mà. Từng ngày, từng giờ, từng
phút chúng ta đều vượt qua những khó khăn, để bảo vệ sự tu tập của mấy con
trong mấy tháng nay, thì mấy con đủ biết rằng Thầy phải vượt qua biết bao nhiêu
sự khó khăn, chứ đâu phải là bình an được như một lớp học của Nhà nước, người
ta tổ chức bây giờ mình vô cái lớp học, cái trường học nó bình an được đâu. Nó
không phải, ở đây nó khác mấy con, nó không bình an như vậy.
(06:04) Do sự bảo
vệ rất là tận tình của Thầy thì mấy con mới yên tâm tu. Nhưng mà nhiều khi Thầy
thấy tâm hồn của mấy con cũng bị dao động nhiều chứ không phải không dao động
đâu. Thầy muốn làm sao mấy con được bình an rất là bình an, nó không có một sự
việc gì nó xảy ra, để cho mấy con yên ổn mà tu tập nó mới nhanh. Còn khi mình
đang tu yên ổn chút nó chao động, bị cái sự việc gì đó nó làm mình chao động,
mà nó chao động mấy con biết rằng để lấy lại sự bình thường nó cũng là mất một
thời gian chứ không phải là dễ đâu!
Cho nên Thầy mong rằng,
những lớp học chúng ta sau này nó sẽ được bình an như những cái lớp học của Nhà
nước tổ chức, thì con đường tu chúng ta sẽ càng lúc nó càng dễ dàng hơn. Chứ cứ
ít bữa chao động, ít bữa chao động, ít bữa có điều này, ít bữa có điều khác thì
cái sự tu tập của chúng ta rất khó mấy con! Thầy biết con đường đó là khó. Cho
nên vì vậy mà ngày xưa, người ta phải vào trong rừng, trong núi người ta ẩn,
người ta tu, chứ còn không khéo ở ngoài nó bị động người ta tu sâu không được.
(07:01) Còn hôm
nay, chúng ta tổ chức lại, chúng ta phải tạo làm sao cho cái hoàn cảnh thuận tiện
để cho cái người tu sĩ đó, cái người tu sinh không bị động chút nào hết để người
ta lần lượt, người ta đi sâu vô được. Còn mình cứ bữa nay động, mai động, mốt động
thì không làm sao Thầy dẫn dắt mấy con tới nơi!
Hai mươi mấy năm trời
nay là lúc nào nó cũng có sự bị động, cho nên cuối cùng thì không có người nào
như vậy. Chứ nếu mà tạo được hoàn cảnh thuận tiện, êm ấm luôn, không có gì hết
thì chắc chắn chúng ta sẽ có người, chứ sao không có người.
Nhưng vì luôn luôn bị
động, đến giờ phút này mấy con tham dự cái lớp này mấy con vẫn thấy bị động phải
không, rõ ràng là chứng minh trong sự nghe thấy hiểu biết của mấy con, làm sao
như gốc cây, cục đá được? Mấy con là con người mà, tai phải nghe, mắt phải thấy
mà, nhưng tai nghe, mắt thấy tâm mấy con làm sao yên? Mấy con bị động.
Thì Thầy mong rằng
chúng ta tai nghe, mắt thấy nhưng mà lúc nào cũng được bình an thì sự tu tập của
chúng ta sẽ được tiến bộ.
Cho nên mấy con bền chí.
Người nào về để thăm gia đình của mình này kia nọ, để chờ Thầy xây dựng được những
cơ sở tốt hơn để chúng ta yên ổn tu, còn người nào yên ổn ở đây thì mấy con cứ
yên. Còn người nào có hoàn cảnh khó khăn thì, bị vì về chùa mình cũng được, thì
thôi tạm thời mình ở đây. Còn người nào có điều kiện thì chúng ta cứ về nhà
mình sống năm ba ngày, 10 ngày, 1 tháng, nửa tháng, 3 tháng, 2 tháng rồi nó có
những cái cơ sở mới phù hợp thì chúng ta sẽ, bây giờ chúng ta tu tập tốt hơn,
có gì đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét