408- ĐẠO ĐỨC NHÂN BẢN - NHÂN QUẢ
(32:13) Tu
sinh 6: Bạch Thầy ạ, xin Thầy cho con hỏi một câu. Bạch
Thầy chúng con thường xuyên đến khu vực học cái lớp Chánh Kiến. Trong cái ngôn
từ mà Thầy dùng Nhân Quả thì từ trước tới nay tất cả các sách thế gian đều dùng
hai từ Nhân Quả. Nhưng mà Thầy thì con thấy Thầy nêu thêm hai tiếng nữa là Nhân
bản - Nhân quả. Vậy thì cái “Nhân Bản" đây Thầy muốn nhấn mạnh đó là cái
bản chất, cái gốc của Đạo Phật, hay còn có ý nghĩa gì trong đó? Xin Thầy từ bi
chỉ dạy.
Trưởng
lão: Thầy muốn nói Nhân bản đó là cái gốc của con người con,
chứ không phải của Đạo Phật. Bởi vì cái con người nó là cái gốc của con người
là Đạo Đức Nhân bản-Nhân quả. Cho nên Đạo Phật không có cái gì của Đạo Phật
hết, mà Đạo Phật khai triển của con người đã có sẵn. Cái con người có sẵn, Đức
Phật mới lấy cái của con người có sẵn mà nói ra, thành ra nó là cái Chơn lý, là
cái sự thật của con người. Chứ nếu mà con người chưa có mà Đạo Phật lại vẽ ra cái
này, rồi bắt buộc con người phải tập theo cái này để làm thì cái này nó không
phải gọi là Chơn lý.
Các con
hiểu điều Thầy muốn nói không? Cái này là con người đã có sẵn. Cho nên ông Phật
tu chứng rồi, ổng thấy con người có sẵn cái này. Cho nên ổng mới lấy của con
người ra mà gọi là Tứ Diệu Đế. Bốn cái Đế đó, là bốn cái sự thật của loài
người. Và cái Đạo Đức Nhân bản-Nhân quả là cái Đạo Đức gốc của con người. Chứ
không phải cái Đạo Đức này là của cái loài động vật nào khác, hay hoặc là của
chư Thiên được, hay hoặc là của cõi Phật được. Mà cái này là của con người, chỉ
có con người mới có cái Đạo Đức này.
Mà đem
lên với cái xứ Phật đó, như đem lên cõi Phật Di Đà đó. Mà đem cái Đạo Đức Nhân
bản-Nhân quả này, Ông Phật Di Đà ổng nói: “Tôi đâu có phải con người đâu mà Nhân bản”. Có
phải không? Ổng nói: “Tui
đâu phải con người, tui là Phật, là Bồ Tát không à, cho nên vì vậy ở đây không
có Đạo Đức Nhân bản-Nhân quả”. Đạo Đức Nhân bản-Nhân quả là Đạo Đức
của những con người ở trên hành tinh này. Nó mới là cái gốc của con người mà.
Nhân bản,
bản là gốc, nhân là người, gốc của con người. Cho nên nó là cái Chơn lý sự thật
của con người. Mấy con phải hiểu được cái chỗ này, cho nên vì vậy nó không phải
là cái xa vời. Mà không phải cái này của Đạo Phật đâu, mà cái này là của con
người. Đã ông Phật ổng lôi ra của con người. Cũng như bây giờ Thầy nói cái gì
nó có sẵn, chứ Thầy không thêm bớt một cái gì hết. Nghĩa là ông Phật nói sao,
Thầy nói vậy. Nó có sẵn, cho nên Thầy không có cái gì mới của Thầy. Còn ông
Phật, ổng cũng không có cái gì mới của ổng hết, mà cái gì của con người có là
ổng lấy ra ổng nói.
(34:38) Cũng như bây giờ cái Diệt Đế là cái tâm
thanh thản, an lạc, vô sự, con người nào cũng có mà, cho nên đâu có gì của ông
Phật đâu. Cho nên ổng nói hồi nào tới giờ mình có thanh thản, an lạc, vô sự
nhưng mà không ai nói, cho nên mình không biết. Cho nên bây giờ có ông Phật ổng
nói: “À! Như vậy là đúng”.
Đó là cái chân lý rồi chứ gì?
Bây giờ
nói khổ, thì ông Phật nói ai cũng khổ hết, thì do tham sân si mà khổ. Nhìn lại
người nào có tham sân si thì mới khổ chứ. Bây giờ nhìn lại người nào cũng có
hết thì tức là ông Phật nói đúng rồi.
Tại vì
con người có tham sân si, có sẵn hết rồi, phải không? Do đó cho nên nó khổ. Do
đó Đức Phật mới nói cái nguyên nhân mà sanh ra đau khổ thì nói lòng ham muốn.
Nhìn lại người nào cũng ham muốn hết. Đúng rồi! Tại vì con người có ham muốn
mới khổ chứ. Đức Phật nói cái - chứ phải chi mà con người mình có người có ham
muốn, mà có người không có ham muốn - thì Đức Phật nói trật. Còn đằng này người
nào cũng vậy hết, cho nên Đức Phật nói đúng. Cho nên bốn Chơn lý đâu có làm sao
sai được? Và nói con đường Đạo Đế là nói tám cái lớp học này, thì Chánh Kiến,
Chánh Tư Duy, Chánh, Chánh không. Chúng ta thấy một loạt Chánh thì làm sao có
tà? Mà Chánh thì làm sao có khổ? Thì như vậy Đạo Đức chớ sao. Con hiểu không?
Rõ ràng!
Cho nên
vì vậy mà nó hoàn toàn nó đưa đến cái nền Đạo Đức của con người rõ ràng là bốn
cái chân lý này. Thực tế là nó chỉ cho chúng ta thấy quá rõ ràng là của người
chớ không phải của ai, cho nên nó Nhân Bản. Cho nên vì vậy mà Thầy nói Đạo Đức
Nhân bản-Nhân quả. Mà nhân quả rõ ràng là con người hành động, nói, rồi suy
nghĩ, ba cái hành động này là nhân quả chứ gì? Thiện với ác trong đó, chứ có gì
khác hơn hết đâu. Cho nên nó làm sao mà chạy khỏi được cái nhân quả? Mấy con
thấy không? Mà cái gốc của con người, nhân bản là gốc của con người, sống không
làm khổ mình khổ người, xác định. Nghĩa là cái người sống Đạo Đức Nhân bản-Nhân
quả là không làm khổ mình khổ người, có đúng không?
Cho nên
Thầy kết hợp tất cả các danh từ đó lại, làm chúng ta đọc thấy Đạo Phật rõ ràng
quá, không có mơ hồ, không có gì hết. Tu theo Đạo Phật là tu sống Đạo Đức không
làm khổ mình khổ người, chứ có làm gì đâu. Đâu phải đi tìm Tam Minh, đi tìm
thiền định gì đâu. Cho nên chổng khu nhau mà ngồi thiền, trời đất ơi! Bộ mấy
người ngu sao đó? Làm chi cho cực thân của mình thức khuya dậy sớm mà ngồi
chong ngóc đó như cóc vậy làm gì?
Ở đây ta
sống bất động không sướng sao? Ngồi chơi chống tay vậy, coi nó có động gì
không. Coi cái thằng này, coi nó muốn cái gì đây? Mày muốn thì đâu có được. Như
vậy mình tu khỏe quá, đâu có gì mà phải gò bó nó. Còn mấy con ngồi xếp chân xếp
bằng đồ này kia, trời đất ơi! Làm Phật làm chi cho cực? Như cái ông này, ông
ngồi cực gần chết, chứ bộ sướng không? Các con thấy sướng sao mà ngồi khép chân
như vậy, có đi được như Thầy không? Tối ngày ngồi một đống ở chỗ đó, có phải
sướng chỗ nào đâu? Còn khổ thêm nữa. Cho nên ốm nhom ốm nhách vậy mà cũng đáng
cái đời Thầy.
Đi như
Thầy, ốm cũng khỏe. Khỏe là mình thư thái, chứ không phải sướng sao? Nhưng mà
ai chửi mắng mình được ha? Mình có giận đâu, cái nào sướng hơn? Cho nên cái tâm
hồn của chúng ta, cái tinh thần của chúng ta nó thoải mái, nó dễ chịu, không ai
làm động tâm mình được. Tu vậy có phải sướng không? Làm cái gì mà phải gò bó
đồ, cực khổ? Làm Phật chi cho cực, cái kiểu này cực quá. Con làm Phật kiểu này
cho sướng, ngồi chơi, xả tâm, không đau khổ, có sướng không?!
Các con
cứ nghĩ đi, bây giờ Thầy nói, làm chi mà ngồi tréo chân, tréo giò chi cho nó
cực? Ngồi như Thầy chơi sướng. Chống tay, coi cái thằng tâm này coi mày có muốn
cái gì đây? Đâu có được. Cái giờ này đâu phải giờ mày ăn, giờ này đâu phải giờ
mày muốn. Mày muốn cái này không được đâu, tao không chịu đâu. À rồi, nó không
chịu thôi, nó đi. Nó sai mình được không?
(38:12) Người ta chửi mình: “Cái ông này ổng
ngồi đó, ì hoài đó không biết làm ăn gì hết”. Kệ! nói nói chứ, ăn thua gì mình
tức giận. Cho nên mình ngồi ì hoài tu, người ta nói gì nói. Nói mình lười
biếng, nói gì cũng kệ họ, lười biếng ai khôn ai dại? Siêng năng thì ra đó mà
làm đi, coi người nào cực. Có phải không? Rốt cuộc rồi mình là người sung sướng
nhất, mình là người vô sự nhất. Có phải sướng không, mấy con thấy?
Trưa có
người đem cơm cho mình ăn, vậy mà còn chê dở chê ngon nữa. Trời đất ơi! Vô đó
mình xin rau cô Út ăn đi cho nó mập, mai mốt mà chê cô Út rửa rau không sạch.
Thật sự mấy con biết cái miệng của mấy con mà Thầy biết quá chừng. Cô Út cho ăn
không, không có ai hết, chê cô Út rửa rau không sạch. Còn có người khác cho ăn,
chê người khác nấu không ngon.
Sự thật
ra Thầy nói thiệt, đúng là con người không có biết tùy thuận, không có biết
nhẫn nhục chút nào hết. Miễn làm sao ta có cơm ăn là đủ rồi, sướng quá trời
rồi, ngồi đây mà giải thoát. Phải không? Mình có phước quá rồi, ngồi mà giải
thoát. Vậy mà còn chê cái này, chê cái kia, rồi còn nói mập nói béo nữa. Trời
đất ơi! Ở tu đây mà mập béo. Thầy nói không có cần cái thứ này đâu. Không cần.
Mập béo không có cần, tao tu không có cần nữa. Bây giờ chỉ cần làm sao bất động
tâm đây thôi. Cái mục đích của mình là như vậy mà.
Chớ mấy
con nghĩ đi, mấy con bỏ hết cái của cải tài sản, bỏ hết những sự nghiệp. Thậm
chí cái thân này bỏ, đến đây xin cái chòi tranh vách là bằng tầm vông trúc tre
này có đáng giá bao nhiêu không? Mình vô đó ngồi chong ngóc đó làm cái gì đây?
Có phải không? Thì ngồi đây thì ngồi chơi không phải sướng sao? Còn đòi ăn, đòi
uống đòi này kia đủ thứ chi? Điên gì? Các con ngồi chơi đi, mà không gặp Phật
ngay chỗ đó thì không có chỗ nào nữa hết. Ông Phật ông sống cũng cỡ mức độ đó
thôi, chứ ổng còn hơn cái chỗ nào. Thầy nói không hơn cái chỗ nào hết.
Nhưng mà
mấy con ngồi mà thanh thản bất động như vậy đó, thì mấy con muốn chết hồi nào
chết, muốn sống hồi nào sống. Nó đơn giản như vậy! Sợ mấy con ngồi mà không bất
động được mà nó cứ động hoài đó, thì cho nên vì vậy mà không làm chủ được cái
sự sống chết của mấy con. Cho nên ngồi đây, hằng ngày ngồi đây để rèn luyện
mình được bất động. đó là cái chính của chúng ta tu tập. Đi thì chúng ta cứ đi,
đứng thì chúng ta cứ đứng, ngồi thì chúng ta cứ ngồi. Muốn nằm muốn đứng, muốn
đi.
(40:29) Các con nghe cái bài Đại Không của Đức
Phật dạy không, giải thích rất rõ mà. Nó muốn đi thì cứ đi, nó muốn nằm thì
nằm, nó hướng tâm cái gì thì làm theo cái nấy. Nó muốn đi, nó không được. Nó ngồi
đây, nó mỏi gần chết, nó cũng ráng. Nó ngồi đây, hai chân nó tê gần chết, nó
cũng biểu ráng. Nó ngồi đây, nó đau nhức, nó cũng ráng. Ráng như vậy làm cái
gì? Làm cho nó khổ thôi chứ làm cái gì? Cho nên hổng có ráng cái gì hết. Mày
muốn đi thì tao cho mày đi, mày muốn ngồi tao cho mày ngồi. Mày ngồi kiểu nào
cũng được, thoải mái thì thôi. Đừng có ngồi gò bó cho mày khổ thì không được.
Bởi vì ở đây không phải giới cấm thủ đâu, không có làm khổ mày đâu.
Nhưng mà
có cái điều kiện là ăn ngày một bữa, không ăn phi thời. Đừng có nghĩ rằng “đói
ăn khát uống mệt ngủ”, không có điều này nữa. Tao làm chủ nè, không có muốn ăn,
muốn uống cái gì mà phi thời được. Đó cuối cùng thì mình giải thoát. Có vậy
thôi, bởi vì đó là tu Tâm Xả chứ không có gì. Thầy muốn nói đó là những cái
hiện tượng tu Tâm Xả thôi. Mà xả tới rốt ráo rồi mấy con thấy, ăn ngày một bữa,
mà ngồi chơi, mai mốt cái mặt nó mập vầy nè. Bởi vì mình có làm gì? Còn mấy con
ốm nhom ốm nhách là tại vì trời đất ơi! Nó đi kinh hành sáng đêm, nó hao năng
lực, nó chẳng ốm. Rồi không dám ngủ nữa.
Đó bây
giờ mấy con hiểu hết rồi phải không? Bây giờ những cái lúc mà xa Thầy, nó không
có bao giờ mấy con sai được những cái điều này đâu.
Về gia
đình của mình nói: “Thôi!
Ông làm ơn ông ở phòng dưới, ông tiếp khách đi. Tôi bây giờ, tôi thích ở cái
phòng nhất ở trên kia, đừng có ai lên, ông cũng đừng có léng phéng. Lên mà động
tui, tui tu không được”. Phải không? “Bây giờ ông cứ ở dưới đi. Khi nào mà
đúng giờ trưa, ông làm ơn ông làm cái mâm cơm đi. Ông không bưng lên nổi thì
tui xuống tui bưng lên. Chứ tui đi khất thực một đoạn đường, chứ không sao đâu.
Còn ông bưng lên mà ông nói cái này kia nó làm động tôi. Thôi! Ông cứ nấu cơm
dọn sẵn để đó đi. Tôi trở xuống, tôi bưng cơm lên tôi ăn thôi. Tôi chỉ chịu khó
bưng thôi. Nhưng mà ông có nấu được ngon thì tôi ăn ngon mà dở ăn dở. Mà bữa đó
ông có lười biếng, ông làm ơn cho tui chai muối ớt, với một tô cơm đủ rồi. Tôi
không cần đòi hỏi cái sự cực khổ ông đâu”.
Cứ vậy
mấy con sẽ sống. Muối tiêu, muối ớt, muối sả gì cũng được. Miễn có cơm tui ăn
thôi, cơm bổ hết mấy con. Đầy đủ chất bổ ở trong cơm đó. Cho nên giống dân mà ở
Á Châu chúng ta lấy cơm làm gốc, không có bao giờ phải ăn bánh mì sống đâu, mà
ăn cơm sống. Như Thầy bây giờ ăn bánh mì thì bắt nóng thôi. Cho nên bánh mì
Thầy không thèm. Con?
(42:57) Tu
sinh 6: Bạch Thầy cho con hỏi, nếu mà trong cái trường hợp
không có người nấu cơm cho mình thì tự mình đi mình nấu có được không?
Trưởng
lão: À được, tự đi nấu. Còn không thì ra rừng hái mớ lá cây vô
nhai nuốt. Giống như Thầy, mình làm biếng chừng nào tốt chừng nấy con. Nếu mà
có người nấu cơm được thì mình ăn cơm, mà siêng thì mình đi nấu cũng không sao.
Mà lười biếng thì ra ngoài rừng coi cái lá nhãn chài, nhãn rác, lá trường, lá
mít non non hái được, cứ hái vô, làm một bụng no thôi, rồi ngồi chơi.
Tu sinh
6: Bạch Thầy, có nhiều người căn cơ nó chưa đủ sức được như
Thầy, thế cho nên mới làm Thầy, chứ còn chúng con thì còn phải nấu ăn, nấu ăn
thì phải đi mua rau, mua rau thì phải dùng lấy tiền.
Trưởng
lão: Bây giờ lá cây ở rừng thiếu gì, khỏi cần. Khỏi cần mua cho tốn
tiền, mất công. Mình đi hái, bước đầu thì ăn nó ít ít, nó ăn chưa nhiều. Sau đó
ăn quen rồi ăn nhiều lên. Chứ có gì đâu khó.
Tu sinh
6: Bạch Thầy, cơm áo gạo tiền muối mắm các thứ đồ nó đều phải
dùng đến phương tiện là đồng tiền.
Trưởng
lão: Mà bây giờ không có tiền thì lá rừng đó, sử dụng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét