409- TU SINH THƯA HỎI PHÁP TU
Sư Thanh Quang: Kính
bạch Thầy, tập quán thân thì vừa qua Thầy Thực Thầy có dạy chúng con hai trên
bốn oai nghi, thế là trong đó thì oai nghi đi thì nó dễ quán, dễ tập hơn cái
ngồi nhiều. Và trong sách Thầy cũng dạy như vậy. Thế nhưng mà vừa qua thì Thầy
dạy hai tuần ngồi trước, sau đó vừa rồi mới là đi. Thì ở chỗ đấy ý là thế nào
con chưa rõ, xin Thầy chỉ dạy.
Trưởng
lão: Bởi vậy ý của Thầy là muốn dạy con là nương vào cái chỗ
hơi thở, con hiểu không? Cho nên Thầy nói hai tuần, để mà nhiếp vào hơi thở.
Tức là cái câu mà Phật dạy đó trong hơi thở: “Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân
tôi biết tôi thở ra”. Nhưng mà sau khi dạy các con cảm giác
toàn thân thì mấy con luồn ở trong đó quá trời quá đất. Buộc lòng Thầy phải cho
mấy con đi kinh hành, chứ bây giờ làm sao hơn. Cho nên Thầy mới cho mấy con đi
kinh hành đó.
Chứ lẽ ra
mấy con đừng có luồn ở trong đó thì chắc chắn là Thầy khỏi cần phải cho đi kinh
hành. Con hiểu chỗ này không? Chính mấy con làm sai mà buộc lòng Thầy phải cho
đi kinh hành, chứ đúng là Thầy dạy đúng cái tiêu chuẩn của Phật. Phật dạy
mình “Cảm giác toàn thân
tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân…”, chứ Đức Phật có dạy
mình đi kinh hành kiểu mà để quán thân này chưa? Chưa. Có phải đúng không? Cho
nên mình hơi thở thì mình phải ngồi chứ. Chứ bao giờ mà có đi mà hơi thở bao
giờ. Cho nên vì vậy mà trong khi đó Thầy thấy mấy con tu không được rồi. Cho
nên Thầy mới chuyển qua cái thân hành để cho mấy con nhận ra cho được rõ ràng,
cái hành động rõ ràng.
Chớ vì mà
có người quán có tới bụng hà, còn hai chân này bị khoanh chân vầy, họ có biết
đâu đâu, rồi họ tưởng. Rồi có nhiều người lại hít thở, luồn hơi thở trong thân
đi. Trời đất ơi! Cho nên nhiều cái nó sai. Cho nên buộc lòng Thầy cho đi qua
cái kinh hành, thân nó nghiêng qua ngửa ngã tới, ngã lui. “À bây giờ mấy con nhận được rồi!”.
Thì nhận được rồi, thì từng đó cái thô được rồi, thì cái vi tế tới cái hơi thở
thì nó sẽ được. Con thấy, đó là cái khéo léo thiện xảo của Thầy thôi.
(45:55) Sư
Thanh Quang: Bạch Thầy trên cái nền ấy bây giờ con nghĩ
là, vậy thì trong bốn oai nghi có thể có đặc tướng của mỗi người. Họ chọn một
oai nghi nào hợp nhất với họ. Họ cảm thấy họ quán thân dễ nhất họ tập trước
liệu có được không ạ?
Trưởng
lão: Được, đó là đặc tướng rồi con. Đặc tướng.
Sư Thanh
Quang: Bạch Thầy một điều nữa con thưa là, thế nếu hai oai nghi
trong bốn oai nghi mà người ta thấy tập đều thuận với nhau cả thì trong một
buổi tập có thể tập xen kẽ hai oai nghi ở cùng thời gian được không ạ?
Trưởng
lão: Được. Không có sao hết.
Trưởng
lão: Rồi bây giờ hết rồi hả con, còn hỏi gì thêm không. Con?
Tu sinh
8: Con kính bạch Thầy, là hai tuần trước thì Thầy cho con oai
nghi tập: con tập đi là năm phút lên mười phút bốn oai nghi. Thì con cứ tập
được oai nghi này thì nó rất là an trú. Con thì con tập an trú là mười phút,
tức là nhiếp tâm và an trú trong mười phút, trong quá trình con ngồi con tu tập
như vậy nói chung là trong bốn oai nghi đó thì con tập rất là an trú mà nó
không có một cái gì chướng ngại hoặc là không có một cái gì đau tê chân cả. Thế
thì con có viết thư trình Thầy, thì Thầy nói là được.
Thì tức
là con từ đó thì về con tập, tức là cái lần thứ hai này con tập đúng oai nghi
thì con đứng lên được. Có mỗi ngày, tức là một ngày thì hôm qua thì con kết hợp
bốn oai nghi lại thì con tu tập thì con chưa xong Thầy ạ. Thế nhưng con vẫn cứ
tập, cứ làm như vậy thì con cứ thế con tập, mà nó không bị gì thì con cứ thế
con tập hay là con chưa kết hợp được thưa Thầy?
Trưởng
lão: Ờ thì con cứ thế con tập thôi, chưa kết hợp được đâu con.
Cứ tập như vậy đi. Bởi vì nó chưa có tỉnh thức ở trên đó sâu. Mà nó chưa định
tỉnh được thì cứ tập thôi, chứ chưa kết hợp được. Cứ tập như vậy.
Tu sinh
8: Thưa Thầy con tập như vậy là ví dụ như đêm…
Trưởng
lão: Đừng có tăng lên.
Tu sinh
8: Là mười phút về oai nghi nằm, nhưng mà nó không đủ mà nó
cũng không làm sao cả.
(48:11) Trưởng
lão: Ừ thì cứ hễ nó hết mười phút là đứng dậy thôi. (Vâng). Rồi tập cái
khác, có vậy thôi. Hoặc là nghỉ để tập trở lại, có vậy thôi con. Chứ khoan! Để
cho nó được định tỉnh trên những cái oai nghi đó rồi, mới kết hợp nó lại được.
Chứ còn không khéo, bây giờ mà kết hợp qua cái sự kết hợp mà trật, nó cũng
không quán được trên thân nó, thì nó có kẽ hở thì không tốt. Rồi con ngồi xuống
đi con.
Trưởng
lão: Rồi bây giờ hết rồi phải không mấy con? Bây giờ chuẩn bị
hết. Không có gì mà lo lắng lâu đâu. Chỉ có còn mà mấy con ở đây bây giờ thì
không có sướt mướt gì hết. Nghĩa là mình là người tu rồi, A-La-Hán hết rồi mà
còn khóc sao, phải không? Mình sẽ coi như là cái sự chia tay của mình là cái sự
gần gũi nhau để mà tu tập, chứ không có gì. Không có phải như người thế gian
đâu. Trong cái dịp này đó, mình về gia đình của mình một thời gian. Rồi sau đó
có những cái trung tâm nó sẽ thành hình thì mình sẽ đến tu tập tiếp tục.
Cho nên
con đường còn xa, chứ không phải là trong một ngày hai ngày mà xong. Nói để
Thầy sách tấn cho mấy con nghe nó ham, chớ thiệt ra nó đâu phải vậy, nó không
phải vậy đâu. Cho nên cố gắng mà thực hiện, thì nó lần lượt, nó sẽ đạt được
những kết quả tốt. Còn cái duyên của mình nó đến đây thì coi như lớp học của
mình đến đây, thì mình sẽ tạm dừng lại một cái thời gian. Mà tạm dừng, nhưng mà
ở đây dừng không có nghĩa là không tu. Mà dừng ở đây là nắm các pháp mấy con
rành rẽ rồi, thì mấy con về mà thực hiện những cái gì cần tu phải tu tập. Thì ở
đây thì coi như là mấy con phải tu tập, cần tu phải tu tập đó.
Nhưng mà
không có ở trong cái vòng này nữa để cho nó được bình an. Rồi một thời gian
chúng ta sẽ có đủ điều kiện thì chúng ta sẽ họp lại. Và sau cái thời gian mà
họp lại một tháng, hai tháng, hay năm tháng, ba tháng, rồi chúng ta sẽ gặp lại.
Thì Thầy sẽ kiểm tra lại những cái điều, coi mấy con tu tập Tứ Niệm Xứ hay là
xả tâm đến cái chỗ nào, rồi mới hướng dẫn các con tiếp tới nữa. Chớ không có
mất phần đâu mà sợ, nó không có lạc đi đường nào hết đâu.
Có gì
không con?
(50:16) Tu
sinh 9: Con kính bạch Thầy, con được Thầy dạy cho con
nhưng con cũng là kém duyên, phước duyên của con kém nên con cũng không được
theo cái lớp Chánh Kiến vừa rồi. Con hôm nay cũng là một cái duyên lớn mà con
vào để mà xin được nghe lấy một buổi dự thính thôi, nhưng hôm nay cũng thật là
quá phước cho con tranh thủ con vào thì nay con cũng được nghe.
Theo các
đàn anh, đàn chị học thì con chưa có được nhưng mà bây giờ thì mừng cũng có
nhưng mà buồn cũng có ạ. Nói buồn thì người tu mà buồn thì nó cũng không ấy…
Con muốn ở lại để được nghe dự thính một thời gian, thế nhưng bây giờ thì lại
được nghe tin là coi như là được về. Thế thì cái này chúng con cũng được tí
chút nghe thôi. Thế bây giờ con muốn trình Thầy là, chúng con thì chưa có duyên
để mà được tới học, nhưng mà bây giờ chúng con cũng phải về. Như ở ngoài bây
giờ chúng con vẫn tu như trước kia Thầy dạy những cái môn chúng con tu đó. Thế
nhưng con xin trình Thầy để Thầy dạy dỗ cho con để Thầy sách tấn cho con để con
cũng về con biết đường lối để về con tu tập. Vì cái lớp này còn chưa được vào
tu thì chắc là sau này con chưa dám nghĩ đến Thầy.
Thì bây
giờ là coi như, khi Thầy cho con pháp tu Tứ Niệm Xứ thì bây giờ con nghe Tứ
Niệm Xứ khó quá như vậy, riêng con thì vẫn về theo cách Thầy dạy cho con là
ngồi thanh thản an lạc. Thế thì con vẫn ngồi, trong khi đấy con ngồi thì con
cũng biết con ngồi, từng hành động một nhỏ nhẹ, hoặc là con đứng con biết con
đứng, con đi con biết con đi, con nằm con biết con nằm. Nhưng mà con biết thì
con vẫn biết, nhưng mà thường xuyên hơi thở nó vẫn là con biết hơi vào hơi ra,
con ít suy nghĩ lắm ạ, mỗi khi mà có điều gì nhá vào con thôi thì con sẽ tác ý
là “Tâm đừng có suy nghĩ
lung tung”.
Thế thì
con lại ngồi, hoặc là con đứng con vẫn đứng con ngồi vẫn ngồi nhẹ nhàng như
vậy. Thì xin Thầy sách tấn cho con cách tu hành như thế nào. Hơi thở nó vẫn cứ
như thế, con không cố ý gì hết. Hay kể cả ngồi như thế này học, thì con biết
con nghe nhưng con vẫn biết hơi thở vào hơi thở ra. Con trình Thầy, xin Thầy
sách tấn cho con để cho con được biết đường lối con tu hành. Sau khi con có
điều kiện thì xin Thầy, Thầy cũng bố thí cho con để con cũng được vào học một
lớp nào đó. Nghe như thế này thì đến chiều hoặc mai con cũng phải về rồi Thầy.
Xin Thầy, Thầy dạy cho con.
(52:55) Trưởng
lão: Đúng rồi! Bây giờ con cứ tu y như vầy là được rồi,
khỏi cần mà phải dạy gì khác hơn hết. Bởi vì đó là con tu thọ Bát Quan Trai
theo các pháp đã dạy rồi, con cứ tu như vậy thôi. Sau khi mà có cái dịp mở được
cái lớp Chánh Kiến thì con vào, con dự tu cái lớp Chánh Kiến. Mà cần phải sắp
xếp gia đình cho ổn thì mới vào tu được, chứ mà không khéo nó cũng lỡ dở. Cho
nên đó là cái điều kiện mà con trình bày cái sự tu tập về hơi thở, về tỉnh thức
được ở trên những cái hành động của con, đi đứng nằm ngồi đều rõ biết hết thì
tốt rồi, đâu có gì đâu. Bây giờ tiếp tục để mà tu tập, để cái sự tỉnh thức đó
nó tăng lên, nó cao hơn. Nó luôn luôn lúc nào nó cũng được ở trong cái vị trí
tỉnh thức của nó thì rất là tốt, phải cố gắng tập nữa con.
(53:37) Tu
sinh 9: Con trình Thầy thêm là như mọi khi Thầy nói là năm
giờ thì quán, quán xem là từ cái lúc bắt đầu mình ngủ dậy cho đến năm giờ thì
những hành động mình làm cái gì. Thế rồi từ ngày hôm đó đến tối nữa thì từ hôm
đó thì nó như thế nào, thì con lắm lúc con quán có chệch giờ Thầy, cũng có lúc
thì bốn giờ con quán đến năm giờ, cũng có lúc là con lại để đến tối con mới
quán Thầy. Ví dụ như tối con mới ngồi con quán cái giờ đó chệch đi thì có thế
nào không Thầy?
Trưởng
lão: Ờ không sao hết con.
Tu sinh
9: Tức là con quán mà con nhớ rõ lắm Thầy, tức là sau khi
quán đó thì con nhớ rõ từng hành động trước khi dậy nó như thế nào, hoặc là
tiếng đồng hồ reo thế nào, thế rồi mình dậy sắp chăn màn ra làm sao rồi bước
đi, con nhớ được hết ạ. Đó, nhưng cái mà Thầy dạy thì con.. Như vậy thì xin
Thầy sách tấn cho con như thế nào nữa ạ.
Trưởng
lão: Vậy được rồi, khỏi có lo gì đâu, không có gì. Đó là đúng
thôi, không có gì đâu.
Tu sinh
9: Con cứ quán hai lần đến ba lần, con sợ có quên gì con lại
nhớ lại, nhớ lại từng cái một, để sau khi nhớ là con chắc xem mình còn quên
những gì, hoặc là ban ngày mình nói những gì. Con con xem cái nào sai cái nào
đúng, con lại ngồi quán lại. Một ngày con lại có một cái thời quán như thế. Có
hôm thì quán từ bốn rưỡi đến năm giờ, có hôm thì bốn giờ con quán là xong thì
con thanh thản, an lạc, vô sự. Con cứ như vậy, nếu không thì tầm tối, ngay tầm
bảy giờ ngồi vào được hoặc là tám giờ có giờ quán, chứ không bỏ quán trong một
ngày.
Trưởng
lão: Được con. Vậy là được rồi. Cứ lo tu vậy được rồi. Không có
gì đâu. Có quán như vậy là tốt rồi, không có gì. Con tu vậy đều đều vậy thôi. Ở
trong cái giai đoạn cư sĩ của các con mà tu được vậy là quý lắm rồi. Sợ nó tu
không được, chứ tu được là tốt. Cứ ráng tu con.
Hết rồi
mấy con? Mấy con nghỉ mấy con. Còn hỏi Thầy gì không con?
Tu sinh
10: Bạch Thầy! Cho con xin một cuốn, con chưa có Thầy.
Trưởng
lão: Cuốn này hả con? Hai cuốn nè con. Hai loại.
Phật tử: Bà
vợ con chưa có Thầy.
Chú Thanh
Trí: Thầy! Thầy! Xin chụp tấm hình của lớp Thầy, đầy đủ rồi.
Trưởng
lão: Rồi xong rồi con. Giờ ra chụp hình đi con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét