407- PHÁP TU XẢ TÂM VÀ TỨ NIỆM XỨ
(18:45) Chuẩn
bị đi, rồi bây giờ ăn thua là chỗ cái pháp tu mấy con. Mình làm sao mình tu cho
được nè, để cứu mình ra khỏi những cái đau khổ, mấy con. Cuộc đời mình khổ lắm,
mấy con! Thầy chỉ mong làm sao, mặc dù là mấy con học cái lớp Chánh Kiến, nhưng
mà cái lớp Chánh Kiến mấy con cũng chưa đủ. Có một số người thì chưa đủ. Chúng
ta phải trở về, chúng ta lặp đi lặp lại những cái điều mà chúng ta đã học để nó
thông suốt cái lý nó. Chứ đừng có nói rằng cái lớp tui đã như vậy là xong, chưa
đâu mấy con.
Cho nên
có nhiều người viết nộp cho Thầy những cái bài mà sau này viết, nó có nhiều cái
ý rất hay. Do đó mấy người đó là họ đã chịu khó tập cho cái tri kiến của mình
thông suốt những cái điều mà Đức Phật đã dạy, “Những gì thông suốt cần thông suốt” đó
mấy con. Cho nên cứ cố gắng để mà cái lớp đó là lớp căn bản nhất là lớp Chánh
Kiến. Tự nó, nó đã xả tâm rồi. Cho nên tới những cái lớp tu, bây giờ cái lớp tu
từ cái lớp Chánh Tư Duy cho đến cái Chánh Niệm đều là những cái lớp tu. Cho
nên “Những gì cần tu tập
phải tu tập” đó. Còn cái lớp Chánh Kiến, “Những gì cần thông hiểu phải thông
hiểu” là ở lớp Chánh Kiến.
Cho nên ở
đây thì mấy con hiểu rồi, đúng là những cái lời Đức Phật đã căn dặn chúng ta
rồi. Chúng ta phải nỗ lực để mà thông hiểu tất cả những cái sự thông hiểu của
nó. Còn cái vấn đề tu tập thì mấy con phải tu tập ở trong cái tâm xả, Xả Vô
Lượng Tâm và Tứ Niệm Xứ.
(20:11) Thì trong Tứ Niệm Xứ thì nó khó hơn mấy
con. Cho nên vì vậy mà mấy con thấy khả năng của mình tập được thì trong năm
phút mình tập, mà tập không được thì mình nên tập cái Tâm Xả. Xả xong rồi thì
khi thấy cái tâm của mình ở trên thân của nó. Thì mình thấy nó được cái thời
gian dài rồi, thì mới trở về Tứ Niệm Xứ mình tập trở lại, thì nó không có muộn
màng gì đâu. Nó sẽ tốt thôi. Chứ còn nếu mà mình thấy chưa được, mà mình cứ cố
gắng, mình tập ức chế tâm thì không tốt. Nhớ những lời Thầy dạy.
Cứ tập xả
là chắc ăn hết. Rồi xả lần lượt rồi, cái tâm của mấy con nó sẽ quay lên, nó
định trên thân của mấy con thôi. Mà nó định trên thân của mấy con, tức là nó
quán thân chứ không gì hết. Bởi vì nó định đâu có nghĩa là nó không biết. Nó
biết cái thân của nó rất rõ ràng, cho nên nó là quán thân. Cho nên nó trở về Tứ
Niệm Xứ. Mà khi thấy nó trở về được Tứ Niệm Xứ rồi thì bắt đầu mấy con trên thân quán thân một
cách rất tự nhiên, không bị ức chế nữa rồi. Do đó mấy con nối liền được bốn oai
nghi của mấy con thì bắt đầu xông trận mà giải phóng quê hương, có vậy là mấy
con xong chuyện.
Có gì
không con? Con hỏi đi.
(21:13) Tu
sinh 3: Dạ bạch Thầy cho con hỏi, tu Tâm Xả thì thường xả
liên tục hay là xả có nghỉ không Thầy?
Trưởng
lão: Coi như là xả liên tục chứ con. Nào xả trồng kiểng nào xả
Tứ rồi Tầm hết. Xả hết không có chừa cái gì.
Tu sinh
3: Xả nửa tiếng rồi nghỉ hay là bao nhiêu?
Trưởng
lão: Coi như là con tu tâm xả là giờ nào cũng xả hết. Nó có làm
cái gì đâu mà phải nghỉ? Nghĩa là luôn, nói tu Tâm Xả là con thấy ngồi chơi
cũng xả nè, đi cũng xả, ăn cơm cũng xả, cái gì có chướng ngại trên thân tâm con
là xả hết. Nghĩa là xả hoàn toàn, xả không còn một cái chút gì để hết, như vậy
mới gọi là Xả Vô Lượng Tâm con. Chứ không phải xả theo Tứ Chánh Cần - ngăn ác
diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện - vì xả Tứ Chánh Cần nó có phương pháp,
cho nên mình tập, mình xả nó rồi đó, mình nghỉ, phải không? Còn cái này Xả Vô
Lượng Tâm mà, giờ nào cũng xả, phút nào cũng xả, bởi vì tôi là người ngồi chơi,
tôi vô sự. Cho nên có cái chuyện gì tôi xả, còn không có thôi. Cho nên tôi đâu
có tu, tui đâu có nhọc nhằn gì đâu?
Tu sinh
3: Thầy, con xả liên tục lúc con hỏi Thầy.
Trưởng
lão: Ừ xả liên tục con, xả liên tục lúc nào cũng xả, cho nên nó
không có tu mà nó chơi. Mà thí dụ như bây giờ nó thích đi trồng kiểng đồ vậy,
con thì Thầy biết rồi. Thời gian nếu mà con ở đây, chắc chắn nó thành cái vành
kiểng, vành kiểng Thường Chiếu, chứ ở đó. Cái bản chất của con là thích kiểng,
nhưng mà con không có suy nghĩ. Khi mà nhét một cái cây nó vào ở trong một cái
chậu, thì như con chim mà nhốt ở trong cái lồng, đau khổ lắm con. Cho nên Thầy
thấy mấy cái chậu kiểng đằng trước mà Thầy chưa giải phóng được. Mà bây giờ Thầy
thấy con ở sau này, con nhốt quá trời nhiều chim như vậy. Cho nên vừa cực khổ
cho con, phải đi tưới nước nó, phải không?
Cho nên
vì vậy mà con có lòng từ, con thấy cái chậu cây nào héo thì con lại con tưới
nước cho nó thôi, đủ rồi. Đó là con tu Tâm Từ. Mà Tâm Từ tức là nó tỉnh thức,
mà tỉnh thức tức là Tâm Xả phải sáng suốt. Cho nên theo Thầy thiết nghĩ tu gì
tu, không bằng mình ngồi chơi thôi, cứ xả. Cho nên vì vậy đừng có làm gì hết,
không có thèm làm gì hết là xả, mà làm thì là không xả. Con hiểu không? Làm thì
không xả. Hễ tu Tâm Xả là phải vậy. Tối mà buồn ngủ thì xả ngủ à, chứ không có
được mà nói tui xả, tui đi ngủ thì không được. Nghĩa là buồn ngủ là phải xả
ngủ, xả ngủ là không có ngủ, biết không. Cho nên mình xả hết cái giờ nào đó
thôi, chứ còn xả luôn thì chắc chắn tiêu mình luôn. Để nó còn ngủ chút ít, chứ
còn không cho nó ngủ nhiều, đó là mình xả.
Con?
(23:50) Tu
sinh 4: Kính bạch Thầy, thỉnh thoảng con nghe một ông Phật
mất đi sẽ sinh ra nhiều ông ạ?
Trưởng
lão: Con không biết hả con? Một ông Phật mất đi có nhiều ông
Phật phải không?
Tại vì
ông Phật mất đi, ổng để lại cái đường lối quá rõ ràng cụ thể rồi, cho nên vì
vậy: Trời! Ổng mất đi thì mình ráng mình tu, như ổng chớ, để mình thua ổng sao?
Ổng cũng như mình, mình như ổng, chứ có khác gì đâu? Ổng cũng ăn cơm, ổng cũng
trưa ổng cũng đi khất thực, ổng cũng ôm bát, rồi ổng cũng làm rớt bát bể cái
bụp chớ bộ không à? Có phải không? Cơm cũng đổ tùm lum, chứ ổng có thần thông,
ông hốt được sao? Có phải không? Rồi ông cũng đi xin cơm khác ổng ăn, chứ đâu
có gì đâu. Bình thường như mọi người. Cho nên vì vậy ổng làm cái gì cũng được,
ổng cũng rớt bát bể, mình cũng vậy. Cho nên chắc chắn là mình cũng sẽ làm được,
vì vậy mà ổng để cái giáo pháp này mình tu mình xả, chắc chắn là mình cũng làm
Phật được.
Cho nên
một ông Phật mà tịch thì phải có nhiều ông Phật tu chứng. Bởi vì nó có khác xa
nhau đâu mà không tu chứng? Nó chỉ có khác có chút là bây giờ tâm mình bị động,
hở chút là mình động. Còn tâm ổng bất động, ai làm gì làm, ông cười ông vui vẻ,
chớ ổng không buồn phiền ai hết, ông không trách cứ ai hết, không có nói. Không
bao giờ ông nói xấu, một cái người nào làm gì làm, ổng luôn luôn lúc nào cũng
nói tốt người đó, chớ không bao giờ nói xấu. Đó là cái Tâm Bất Động của người
ta.
Cho nên
mình làm theo ổng đi, thì như vậy là mình cũng sẽ như ổng, chứ có gì đâu. Ổng y
như mình chứ gì. Thì mấy con cứ bất động đi, ai chửi không giận, ai nói gì cũng
không giận. Nhưng mà có cái điều kiện đừng có nói chuyện với ai hết thì mới là
Phật, Phật gì mà đi nói chuyện dữ tợn?! Phật mà nói chuyện thì không được. Con
thấy ông Phật này ổng có nói chuyện với ai không? Ổng ngồi chình ình.
Thôi rồi
há, mấy con hỏi gì thêm nữa không? Mấy con ngồi ghế để người ta ngồi đất, mấy
con cứ ngồi hoài. Không chịu xuống thay ghế cho người ta lên người ta ngồi
chút. Rồi mấy con hỏi.
(25:47) Tu
sinh 4: Thưa Thầy có mấy cô cũng xin trình Thầy là thời
gian sắp tới Thầy có cho ôm bình bát không?
Trưởng
lão: Mấy cô xin bình bát hả? (Dạ)
Được mà.
Mấy cô xin bình bát về mà tập sự ăn trong bình bát là tập làm Phật thì được lắm
chứ. Thầy sẵn sàng cho hết, nghĩa là người nào mà ăn bình bát, Thầy cho hết.
Bởi vì Thầy biết mấy con tập mà ăn bình bát đó là tập làm Phật rồi đó.
Tu sinh
5: Mô Phật! Kính bạch Thầy, khi mà quán xét, quán trên thân,
toàn thân thì tới cả mặt mình luôn?
Trưởng
lão: Con nói sao, quán ở trên thân mình thấy luôn cái mặt của
mình hả con?
À coi như
là mình quán trên thân của mình mà mình thấy mặt, thì cũng giống như một vị cư
sĩ xuất hồn ra ngoài nhìn lại thấy từ mặt tới đầu luôn. Ở đây Đức Phật không
bảo mình nhìn thấy cái mặt, mà nhìn thấy cái sự rung động: “Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô,
cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”, Đức Phật dạy mình cụ
thể rồi. Cho nên nếu mà mình nhìn được thấy cái mặt của mình, Thầy nói, thật sự
ra Thầy nhìn mà thấy mặt Thầy, chắc Thầy phải đứng ở ngoài Thầy nhìn vô. Còn
không thì Thầy phải lấy kiếng Thầy soi.
Cho nên
vì vậy mà không thể thấy mặt mình được đâu. Nhưng vì vậy mà Đức Phật dạy mình
cụ thể lắm con: “Cảm giác
thân hành tôi biết tôi hít vô, cảm giác thân hành tôi biết tôi thở ra”, có
đúng không mấy con?
Rung động
của cái thân thôi. Mình cảm nhận được toàn thân mình bằng cái rung động của nó,
chớ không khác cái gì, tức là cái hành của nó thôi. Đó là cảm nhận chứ không
thể nào nhìn được thấy cái mặt. Mình nhìn xuống vầy, mình thấy được hai cái đùi
hai cái chân. Mình cố gắng, mình cúi xuống, mình nhìn được cái bụng của mình
chút, mà cúi được muốn gãy cổ mấy con. Có phải không?
Cho nên
vì vậy nó sai cái tướng đi. Cho nên vì vậy ở đây mình chỉ ngồi mình nhìn ra
ngoài, nhưng mà cái cảm nhận của mình nó nhận được cái sự rung động ở trên thân
nó thôi. Chứ còn con mắt mình nhìn, thì thật sự ra mình nhìn từ đây mình thấy
từ từ xuống, làm như nó có cái sự chạy của nó, thì như vậy đó là mình chưa có
tỉnh thức. Nhưng mà khi tỉnh thức rồi mình nhìn vầy thì mình cũng thấy, nhưng
mà nhìn nó phải có lúc nháy mắt. Còn không nháy mắt nó sẽ thị giác của con nó
sẽ bị ảnh hưởng, nó sẽ ảnh hưởng bệnh con. Cho nên mình không được nhìn, mà
mình chỉ có cái cảm nhận cái sự rung động đó thôi, rung động thân. Đó là trên thân quán thân là
như vậy đó.
Tập như
vậy, quán như vậy để cho sức tỉnh nó càng ngày càng tỉnh cao hơn. Và đồng thời
nó định tĩnh được, tức là nó không phóng dật ra ngoài nữa. Nó bám chặt ở trên
thân của nó, toàn cái thân của nó rồi, thì lúc bấy giờ nó có chuyện, tu tập
chúng ta xong là ở chỗ đó.
(28:20) Tu
sinh 5: Cho con xin hỏi, cái Biết với cái Tưởng của mình,
nó là một câu, là một danh từ hay là hai danh từ thưa Thầy?
Trưởng
lão: Cái Biết của mình với cái Tưởng là nó hai danh từ lận con.
Cái Biết là cái Biết, cái Tưởng là cái Tưởng. Cho nên nó hai danh từ.
Tu sinh
5: Mình ngồi mình biết cái thân mình như thế đó, nó có đi
dính luôn với cái Tưởng không thưa Thầy?
Trưởng
lão: Nó không có dính đâu con, bởi vì ý thức nó đang quan sát
được cái sự rung động của thân nó là cái ý thức. Còn khi mà bây giờ nó thấy cái
thân nó một cục, hay hoặc nó thấy cái thân nó bây giờ thành một cục đá nó nặng
đi, thì đó là con bị Tưởng vô rồi. Cái ý thức của con bây giờ nó chìm đi rồi,
thì cái Tưởng thức bắt đầu nó hoạt động. Cho nên con mới thấy cái thân con nó
ngồi một cục, như cái gốc cây vậy đó thì đó là con bị tưởng mất. Thấy không?
Cho nên hễ cái Tưởng nó vào làm việc thì thế nào nó cũng có những cái trạng
thái Tưởng nó kèm theo. Bị vì nó tưởng mà, nó phải kèm theo cái trạng thái
Tưởng của nó. Còn cái ý thức của chúng ta thì cái vật như thế nào thì nó thấy
như thế nấy. Cái thân rung động là nó thấy rung động. Cho nên thí dụ như cái
mặt mình không thấy, mà mình ngồi đây mình thấy được cái mặt của mình, đó là
Tưởng rồi. Con hiểu không? Thì nó tưởng rồi.
Con hỏi
Thầy những cái bài mà Thầy đánh vi tính xong rồi thì Thầy sẽ trả lại mấy con.
Khi nào xong, Thầy sẽ trả lại những cái bài mấy con gởi Thầy đó. Còn khi chưa
xong, Thầy sẽ mượn Thầy đánh xong. Bởi vì lúc này Mật Hạnh nó vô thất rồi, nó
không có người đánh nữa, mà Thầy cũng chưa có cái thời gian. Sau này nếu mà
đánh xong rồi thì Thầy sẽ trả lại hết.
Lẽ ra bài
mà đánh mà gởi báo chí thì nhất định không trả bản thảo. Nhưng mà ở đây trả lại
hết, bởi vì đó là những cái kỷ niệm của mấy con trong cái lớp học mấy con. Cho
nên Thầy sẽ trả lại những cái bản thảo cho mấy con hết. Khi mà đánh trên vi
tính và chỉnh lại những cái điều mà cần thiết cho nó đúng với cái tiêu chuẩn của
cái bài học đó. Có những gì cần phải sửa lại thì Thầy sửa lại, rồi sau đó thì
coi như là được chấm trên diễn đàn Chơn Như. Sau khi được in ra để phổ biến cho
mọi người thấy được cái hiểu biết của mọi tu sinh ở đây tu tập. Nó có một cái
giá trị rất lớn, nhưng mà những cái bản thảo mấy con gởi cho Thầy đó, sau khi
xong rồi, Thầy sẽ trả lại mấy con.
(30:42) Trong khi được cái thời gian mà rảnh
rang, rồi kế đó thì được cái người phụ giúp Thầy, thì sẽ giao cho họ đánh trên
vi tính. Rồi Thầy mới được dịp ngồi đọc lại trên vi tính đó. Thấy cái đoạn nào
mà nó chưa ổn thì sửa lại, mà cái đoạn nào nó ổn nó tốt thì nhuận nó lại làm
cho nó tốt hơn. Cho nên nó cũng đòi hỏi phải làm việc rất nhiều về cái vấn đề
những cái tài liệu của mấy con. Nghĩa là Thầy nói chung là Thầy không bỏ cái
bài của người nào hết. Người viết ngắn gọn cũng như sư Pháp Châu thì Thầy cũng
không bỏ. Dù là một câu Thầy cũng chỉnh lại cho nó hoàn chỉnh được cái câu của
sư Pháp Châu, để hoàn toàn có sư Pháp Châu tu hành ở trong cái lớp Chánh Kiến này,
để không mất sư Pháp Châu đâu. Các con hiểu không?
Nghĩa là
Thầy không bỏ một người nào ở trong cái lớp học này hết. Thầy tin rằng cái lớp
học này sau này chứng quả A-La-Hán hết, không còn người nào mà không chứng quả.
Nhưng mà các con nghe Đại Thừa nó nói chưa? Quả A-La-Hán có quả A-La-Hán thứ
nhất, thứ nhì, thứ ba, thứ tư chứ có phải một quả đâu. Nhưng mà Thầy nghĩ rằng
đệ tử của Thầy chỉ có chứng một quả A La Hán thôi, chứ nó không phải nhất, nhì,
ba, tư ở trong đó đâu.
Thầy sẽ
trả cho mấy con. Thôi rồi hé mấy con, còn gì nữa không con? Còn hỏi Thầy gì nữa
không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét