406- THIỆN HỮU LẬU VÀ THIỆN VÔ LẬU
(8:24) Tu
sinh Diệu Hiền: Bạch Thầy, Thầy giảng luôn Thiện Hữu Lậu,
mà thí dụ như tụi con mà Thiện Hữu Lậu đó…
Trưởng
lão: Cái Thiện Hữu Lậu là cái thiện còn đau khổ. Như chúng ta
đem đồ ăn thức uống cho một cái người khác, làm một cái điều lành cho người
khác. Thiện mà bây giờ là con hỏi về cái Thiện Hữu Lậu, phải không con? (Dạ) Làm cái việc hữu
lậu thì nó đem lại cái sự - con mà có cái tâm mà làm việc hữu lậu đó - nó sẽ
đem lại sự bình an cho chính cái hành động thiện của con thôi. Nhưng mà trong
hữu lậu, nó có cái khổ trong đó con. Đã nói hữu lậu là có lậu mà. Con làm cho
người ta an ổn, nhưng mà người ta chửi con đó. Mà trong khi đó con có phải là
Thánh không hay là con buồn phiền?!
Mà nếu
con buồn phiền thì cái lòng thiện con nó trở thành số không, cho nên nó hữu lậu.
Cho nên bây giờ con bố thí nè, coi như ông Cấp Cô Độc ổng bố thí như vậy. Bây
giờ ổng có làm vua, ổng có tiền vàng bạc nhiều đi nữa ổng cũng khổ chứ làm sao
không khổ con? Bây giờ Thầy nói người nào ở trên thế gian này dù có tiền bao
nhiêu đi nữa họ cũng vẫn khổ. Trừ ra có cái người vô lậu, người ta mới hết khổ
thôi. Nó vô lậu nó mới hết.
Cho nên
làm việc từ thiện mà thiện của Đạo Phật là không vào việc từ thiện gì, nghĩa là
không làm việc từ thiện. Chỉ duy nhất có cái Tâm - Thanh thản - An lạc - Vô sự
mới là Thiện Vô Lậu. Nghĩa là thương thì thương tất cả chúng sanh, thương là xả
cái tâm của mình. Không có để những cái tâm phiền não, dính mắc ở trong cái tâm
của mình. Thương tất cả chúng sanh, thấy đau khổ mà chúng ta không nỡ giết. Từ
đó nó phóng xuất ra cái từ trường đó, nó trở thành cái sự an ổn.
(09:58) Còn con bây giờ con làm việc từ thiện,
con mang gạo thóc con cho người khác. Người khác có chửi có mắng gì, con đừng
có chửi, buồn gì hết. Thì cái từ trường thiện nó sẽ phóng ra, nó làm cho gạo
lúa đầy đủ cho những người làm thiện đó sẽ được đầy đủ không có gì mất.
Nó là
cũng hữu lậu, chứ có gì đâu con, nhưng mà nó thiện. Cho nên nó thiện, nó cũng
không đi tái sanh đâu. Nhưng nó có cái quả của nó là vì hữu lậu, cho nên con
làm mà con thiếu chút xíu đó thì mấy người đó mà, thay vì con cho người ta bịch
gạo thêm được chục gói mì, còn cái bà này cho có ba gói. Bà này, bả không chịu
được: “Sao người kia
nhiều mà tui ít vậy?” thì con bực “Bây giờ nó hết rồi, chứ phải còn thì
tui cho”. Con bực con trả lời vậy thì cái hữu lậu của con nó có lậu
rồi. Cái tâm phàm phu của họ, tâm ác của họ mà, ít chút là họ không có chịu
đâu. Họ phân bì với nhau, mà họ phân bì với nhau nó bực mình con. “Đem cho họ mà họ còn vậy nữa, hết mai
mốt tôi không có cho nữa”, thì như vậy là mình mất từ thiện hết
rồi, con hiểu không?
Cho nên
vì vậy mà khi làm từ thiện mình phải chuẩn bị tinh thần của mình, im lặng như
Thánh. Mình phải hiểu được tâm trạng của con người tham. Cho nên nếu trong khi
mà thiếu hụt thì mình còn ít mình cho họ, họ có nói gì nói thì mình vui vẻ chấp
nhận. Thì cái từ trường thiện đó phóng xuất từ trường, nó là vô lậu rồi đó con,
nó không bị cái lậu hoặc, thì nó trở thành vô lậu. Mà trở thành vô lậu thì nó
phóng xuất từ trường, nó bảo vệ môi trường của chúng ta, làm cái môi trường
sống thời tiết của chúng ta sẽ ôn hòa.
Mà được
mấy người làm việc từ thiện mà nó không buồn phiền đó đâu. Nó khó lắm. Thầy nói
như vậy đủ biết mấy con. Từ cái việc chỗ đó đó, mình đem cho người ta mà người
ta nói mình: “Sao mà
không công bình như thế này, cho người nhiều người ít?”. Nội cái
cho trước cho sau là họ cũng không chịu nữa, chứ đừng nói. Đó là cách thức như
vậy, do đó mình vui vẻ. Mình vui vẻ, mình làm việc từ thiện, mình vui vẻ mình
bố thí mình vui vẻ nó, thì mình không có vì chuyện đó mình giận hờn gì hết. Thì
cái từ trường thiện của mình nó sẽ phóng xuất ra trên không gian, nó làm cho
thời tiết của chúng ta rất ôn hòa.
Bởi vì nó
đâu còn tái sanh luân hồi nữa. Còn nếu mà con sùng lên, con giận lên là nó bắt
đầu nó đi tái sanh luân hồi, nó thành thằng nhóc nào đó, nó đi ăn trộm ăn cắp
đó. Nó tức tối quá, Thầy nói nó vì cái tâm tham của người kia, cho nên nó tương
ưng, nó sanh ra cái thằng trẻ đói khổ. Không ngờ là mình tức, là nó sanh ra một
đứa trẻ đói khổ rồi, con hiểu chỗ đó chưa?!
Trưởng
lão: Cho nên trong cái vấn đề… Con?
(12:23) Cô tu sinh Liễu Huệ: Cái
này Thầy giảng là… Thí dụ như chúng con sống ở gần đó, thí dụ như bên nhà của
chú kia có một bầy gà, mà ngày nào chúng con phải đi ra bỏ đồ rác thì nó chạy
tới, nó quen đó, có cơm đồ đó thì nó ăn quen. Thì mấy bữa sau con nghĩ mỗi lần
mình đến mà không có cơm thì thấy nó chạy tới thấy tội, thì con lấy thêm một
muỗng cơm cho nó. Nhưng mà, lát hồi thì nghĩ lại nếu mình cho nó ăn thêm như
vậy là mình tiếp duyên cho nó mau lớn, là nó mau đi tới chỗ chết. Nếu mà nó
không có mau lớn nhanh thì làm sao bị ăn thịt nhanh. Đó thì trong trường hợp đó
thì như thế nào?
Trưởng
lão: Trong trường hợp đó, con muốn hỏi Thầy về làm cái việc từ
thiện phải không?
Hiện bây
giờ con thấy nó đói thì con cứ cho nó ăn thôi, chứ con đừng có nghĩ xa hơn nữa
là làm thịt. Đó là nhân quả của nó, nó sanh gà là phải bị làm thịt thôi chứ
không có gì. Chứ không lẽ người ta nuôi gà người ta để làm gì đây? Người ta
phải thịt thôi, có phải không?
Bây giờ
vì trước cái cảnh nó đói khổ, mà con thấy con ăn thừa nó dư, con bố thí. Chứ
con đừng có lấy thêm để mà bố thí nó, con hiểu không? Nghĩa là bây giờ con thừa
dư thì bố thí. Là bởi vì cái hột cơm, cái thực phẩm mà người ta làm ra được
bằng mồ hôi của người ta, mấy con. Cho nên vì vậy mà người nuôi thì họ phải cho
nó ăn, cái bổn phận của họ. Còn họ không cho ăn thì tại cái số nghiệp của những
con gà này là nó mang cái thân đó để nó thọ lấy cái sự đói khổ. Mà người chủ nó
chỉ nuôi để cho nó cho ăn bậy bạ, để rồi làm thịt nó ăn thôi. Thì cái chuyện đó
của họ rồi.
Nhưng mà
trước cái cảnh mình ăn thừa đó, mình ăn không hết, mình thấy mấy con gà này đói
tội, thôi mình bỏ cho ăn. Rồi có bữa mà mình không có đó thì thôi. Tao đâu có
phải nuôi mày để cho họ ăn thịt sao? Cho nên tao đi xin cơm về cho mày ăn nữa
để cho họ thịt mày sớm sao? Cho nên vì vậy mà có thì tao bố thí, còn không có
thì thôi. Tao cũng biết rằng cái hột cơm mà có ăn hôm nay là bằng mồ hôi nước
mắt của nhà nông ghê gớm lắm mới có đó. Cho nên vì vậy mà tao tu hành mới được
cái phước. Mày ráng lo tu hành đi, rồi sau này giống như tao thì họ cũng cúng
dường cho mà ăn. Chớ bây giờ tao thương mày thì bữa nào tao thừa thì tao cho,
mà bữa nào không thì thôi. Chứ bắt ép tao mà nuôi mày nữa thì cho cái thằng chủ
nhà kia nó làm thịt thì tội mày quá. Tao nghĩ tại tao nuôi mày mập cho nó ăn
thịt thì tao thấy không có lợi. Cho nên vì vậy thôi mày ốm ốm đi còn sống dai
thêm.
(14:44) Cho nên trong cái vấn đề mà trí tuệ,
thì mấy con tư duy suy nghĩ trên cái vấn đề, thứ nhất là phải suy nghĩ về Nhân
Quả mà Thầy cho những cái bài học về nhân quả đầu tiên. Bởi vì Nhân Quả, mình
thấy Nhân Quả rồi thì mình không còn đau khổ trước cảnh đau khổ của người khác
như vậy. Kế đó là mình khởi sự lòng từ bi của mình đối với loài chúng sanh, thì
mình bố thí như thế nào tùy theo cái sự ăn uống của mình, từ bi.
Cho nên
Thầy nói nếu mà Phật tử, khi mà đến mà khất thực, Thầy định ăn bao nhiêu đủ
thôi. Cho ăn rồi ba con kiến nó bu đây, trời ơi! Cứ cho nó riết đây, bữa nào đi
nhầm cái ổ nó là nó cắn mình một bữa cũng chết. Thành ra từ cái lòng thiện của
mình mà nó làm cái hại. Kiến mà nó có biết gì. Cho nó ăn vậy chớ rồi con thọt
chân vô cái ổ của nó coi, nó cắn con chớ nó đâu tha.
Cho nên
trong cái vấn đề mà tu tập chúng ta vận dụng cái tri kiến chúng ta ghê gớm lắm
con. Mỗi mỗi hành động làm gì chúng ta suy nghĩ ghê gớm lắm. Mỗi một cái nghĩ
chúng ta, một lời nói chúng ta coi chừng chúng ta sẽ bị mất phước đó, chứ không
phải dễ đâu. Cho nên khéo léo, bởi vì đường đi Nhân Quả nó là Thân hành, Khẩu
hành, Ý hành. Một lời nói chúng ta mà làm chúng ta tổn phước, một hành động mà
làm chúng ta tổn phước. Một hành động, một lời nói, một ý nghĩ mà chúng ta đem
lại sự bình an cho mình cho người thì phải khéo léo lắm.
Chứ không
khéo mình tự mình, mình làm khổ mình mà làm khổ người khác. Bởi vì người ta khổ
rồi, rốt cuộc rồi người ta cũng kéo mình khổ thêm, chứ không bao giờ mà người
ta để cho mình yên đâu. Cho nên mấy con phải cẩn thận, dè dặt đường đi nhân quả
mà mấy con xa, là lời Thầy nhắc nhở cho mấy con, nó khó lắm mấy con!
Rồi bắt
đầu bây giờ mấy con còn hỏi Thầy gì thêm không? Bữa nay thì phải hỏi…
Con, hỏi
Thầy gì ra đi.
(16:36) Tu
sinh 2: Dạ thưa Thầy thì con muốn hỏi cái chỗ là phóng
sanh. Thế nếu con đi ngang mà thấy chúng sanh họ bán mà họ kêu rao, mà còn nằm
rạp ở trong cái rổ hoặc là một cái thau. Thì con thấy đau xót quá, thì con muốn
bỏ ra để con mua chuộc chúng sanh đó để con giải thoát cho nó thì như thế nào?
Trưởng
lão: Vậy tốt có sao đâu. Tại con đi ngang qua con gặp, thì có
duyên gặp nó thì cứ mua hết. Mua hết cần xé, mua hết cái thau cá, không biết có
đủ tiền không?
Tu sinh
2: Con hay làm lắm.
Trưởng
lão: Như vậy là con cứ mua con thả đi. Nhưng nhớ rằng mình
không đủ tiền nha, mà mua hết cái thau là coi chừng nợ đó. Về mà ông chồng hỏi
bữa nay giao tiền mà giờ về tay không đây? Ở đâu? Mua cái gì? Cho ai? Rồi chừng
đó mới là tai họa đó, phóng sanh mà tai họa cho con đó. Cho nên, lượng. Bây giờ
đó, khi mà con không có đủ tiền, con mới nhìn lại cái túi tiền của mình coi mua
được mấy con, có hiểu không?
Rồi bắt
đầu giờ, thấy con cá này có duyên: “Thôi
mày vô cái xách tao đi”. Bắt con cá đó, con cá kia có duyên bỏ vô.
Bỏ vô được mấy con, đủ tiền thôi trả rồi “Thôi bây giờ tôi có duyên với mấy con cá này, tôi xin mua,
tôi đem xuống sông tôi thả”, thì đủ rồi. Chứ con mà thả hết cái
thau của họ, cái lu của họ là chắc chắn là không có tiền đủ đâu. Con hiểu
không?
Nghĩa là
cái con nào mà có duyên, mà con thò nó, con bảo vô trong cái giỏ của con đó,
thì đó là có duyên, thì thôi. Tại vì cái sức của con phóng sanh nó có bấy nhiêu
đó thôi, chớ không thể mà phóng sanh hết. Cho nên vì vậy mà những con khác, đó
là cái nhân quả của nó, nó phải trên dao dưới thớt của người khác rồi. Mà con
cũng không thể làm hết được đâu, hiểu chưa? Chứ bữa nào con cũng xách tiền ra
ngồi cái chỗ bán cá mà mua hết thì chắc chắn là con mà dù cái nhà giàu như vua
chắc cũng không mua hết mà phóng sanh đâu. Cho nên vì vậy mà mình gặp trường
hợp đó thì con nên phóng sanh như vậy được rồi. Tùy theo cái túi tiền, chứ
không khéo về nhà coi chừng đó. Con hay hoặc là chồng nó hỏi, rồi không biết
đâu mà trả lời, thì nó cũng khổ cho con, phóng sanh mà tai họa đến cho mình.
Như vậy
là hết rồi đó phải không con. Có ai hỏi gì Thầy nữa không con? Xong phải không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét