397- TỨ CHÁNH CẦN- XẢ TÂM VÔ LƯỢNG
Cho nên hôm nay mà Thầy triển
khai được đúng chánh cái pháp: “Những
gì thông hiểu cần thông hiểu”. Mà Thầy triển khai được cái
đường lối thông hiểu của đạo Phật, từng cái bài đầu tiên: Nhân quả thảo mộc cho
đến Tứ Vô Lượng Tâm, cái Tâm Xả cuối cùng. Thầy thấy mình đã làm xong nhiệm vụ
hết rồi.
Rồi đưa
cho các con có hai cái lối tu, một lối xả và một cái lối nhiếp tâm để khắc phục
tham ưu, hai cái lối tu cụ thể rõ ràng. Người yếu thì chúng ta tu xả. Người
mạnh không bị tưởng thì chúng ta tu nhiếp tâm, có gì đâu.
Mình
nhiếp tâm mình chủ động hơn. Còn xả? Các con nghe danh từ xả tâm Vô Lượng mà,
nó mênh mông lắm, bị vô lượng mà, xả biết chừng nào hết đây? Vì vậy cứ xả hoài.
Nhưng mà xả hoài thì có ngày phải hết chứ. Cũng như mình bền chí mình tát mà.
Cái cái ao này tát riết, tôi phải cạn thôi. Bây giờ thấy nó mênh mông, chứ tôi
bền chí ngày nào tôi cũng tát. Không tát nhiều, tát ít, tôi tát hoài thì nó
cũng phải cạn thôi.
Còn cái
người mà tu Tứ Niệm Xứ, người ta chủ động lắm mấy con. Nhưng mà Thầy thấy hầu
hết là chúng ta đã tự tu sai mình nhiều. Tự mấy con tu sai, cho nên mấy con lạc
trong tưởng nhiều. Bây giờ hở một chút các con nhiếp tâm vô thì tưởng nó lòi
ra, đó là cái khó.
Cho nên
Thầy biết rất rõ những cái điều kiện đó mà Thầy đưa ra hai cái phương pháp để
tu, để cái người bị tưởng, nhiếp tâm không được thì tu trên tâm xả. Còn người
mà nhiếp tâm được, an trú được quán được ở trên thân thì người đó sẽ ôm cái
pháp này mà đi tới, mà tới nhanh lắm mấy con. Bởi vì cái pháp mà đức Phật dám
xác định thời gian để nói. Từ cái thời đức Phật, mà bây giờ chúng ta đọc lại,
nghe cái thời gian đức Phật xác định một cách quả quyết: “Bảy ngày, bảy tháng, bảy năm”,
dám nói một câu nói quả quyết, cương quyết như vậy.
Mà cái sự
tu tập ai ngờ đâu mà làm Thánh, làm Phật mà cái thời gian ngắn như vậy được?
Thế mà đức Phật dám nói trên cái pháp của mình. Đó là một cái sự đức Phật đã tu
tập rất là cụ thể, thấy hiểu rất rõ, biết chứ không phải lờ mờ đâu. Một bậc Thánh
người ta xác định điều gì là người ta không thể nói láo được. Người ta phải
quyết định người ta nói đúng. Cho nên vì vậy mà khi Thầy trao cho các con: “Quán thân trên thân để nhiếp phục tham
ưu”, thì chắc chắn là mấy con sẽ đạt được. Mà người nào mà đã
quán thân trên thân được rồi thì người đó sẽ đi tới nơi tới chốn. Nghĩa là trên
con đường tu tập là có cái sự quyết định rõ ràng trên con đường tu. Còn mấy con
quyết định là mấy con sẽ xả tâm thì mấy con cũng sẽ được giải thoát tới nơi tới
chốn. Chỉ có quyết tâm thôi mấy con.
(46:54) Hôm nay thì mấy con đã nghe, đã hiểu
biết trước cái tình trạng của Tu viện của chúng ta rồi. Bởi vì cái khôn khéo
của mình đừng có để cho nước tới trôn rồi chạy sao khỏi? Nó chưa tới, rồi mình
đã chạy đi mất rồi. Bây giờ sóng thần nó sắp sửa đổ, mà mình biết sóng thần nó
sẽ đổ thì mình chạy mất rồi. Nó đổ tới thì mình đi chơi trên bờ, mình ở trên
đọt núi rồi còn đâu mà đổ? Cho nên mình bình an có phải không? Đó là cái khéo
của mình mà.
Ở đây
Thầy nói thật sự ra, bây giờ ngày mai biết họ sẽ đến đây, họ sai ba cái thằng
đầu gấu đến đây để ám sát Thầy. Thầy đi thành phố mất rồi, đến đây không có,
thì vậy nó đi vuốt rồi thì làm sao? Bởi Thầy biết trước rồi mà, có phải không,
mấy con thấy không? Cái gì mình biết trước rồi, ai làm gì mình được? Chỉ có
mình không biết trước.
Cho nên
nói về chuyện ông Mục Kiền Liên mà bị ngoại đạo phục kích mà đập chết ông, thực
ra ông Mục Kiền Liên thần thông cái gì, phải không? Ông Mục Kiền Liên thần
thông mà để chúng phục kích mà không biết. Trời đất ơi! Nếu Thầy mà như ông Mục
Kiền Liên, Thầy cho một cục đá, nó nằm giống như Thầy ngủ ở đó, mặc sức mà cho
ngoại đạo nó lại đập cục đá, làm gì chết phải không? Trời ơi! Thầy mà mắt nó dễ
dàng lắm, chứ đâu có gì. Bây giờ Thầy không mà mắt đi, Thầy lấy cục đá dài dài
Thầy lấy y áo vấn trên đó đi, ban đêm nó có thấy thứ gì? Nó nhảy ra, nó nói ông
Mục Kiền Liên nằm đây, nó đập đã nó thôi. Nó nói trời đất ơi! Cục đá, cái nó
mắc cỡ, nó đi. Thầy chọc ghẹo nó chơi vậy, chứ nó làm gì được với những cái bực
mà tu chứng mấy con?
Đã là
người ta đã tu chứng, tức là người ta đã ra khỏi cái quy luật nhân quả, làm sao
mấy cái người ở trong luật nhân quả mà hại người ta được, các con hiểu không?
Người ta ra khỏi nhân quả, người ta không còn bị chi phối trong nhân quả, làm sao
mà lại hại người ta. Mà bậc A La Hán là bậc ra khỏi nhân quả, gọi là bậc Vô
Lậu. Vô lậu là gì? Không còn nhân quả chứ gì! Tức là đâu còn đau khổ đâu. Còn
đau khổ là mới gọi là hữu lậu chứ. Mà người ta không có còn đau khổ thì nó là
không còn nhân quả chứ gì? Mấy con thấy rất rõ.
Tại sao
không hiểu như vậy? Mà lại đưa ông Mục Kiền Liên là bậc đệ nhất thần thông của
Phật lại nằm đó bị chúng đập gãy tay, gãy giò hết. Rồi chờ cho chúng chạy mất
hết, rồi bắt đầu đó mình mới cố gắng phục hồi, về lạy Phật cái rồi tịch luôn.
Trời đất ơi! Gì mà hèn hạ đến mức độ như vậy? Đệ tử của Phật gì mà yếu quá vậy?
Phải không, mấy con thấy không? Mà lại nói thần thông của Phật cái kiểu đó là
thần thông gì? Mục Kiền Liên là đại diện thần thông của đạo Phật. Mà đại diện
thần thông của đạo Phật là phải Tam Minh, vậy mà không biết trước, cái điều đó
sai.
Nhân quả
thì mình trả, nhưng mà mình trả bằng cục đá có sao đâu? Đem cục đá nó chịu thay
cho mình không được sao? Cho mặc sức nó đập gãy hết ba cái thằng vòng, nó thì
có sao cho mình đâu? Thật sự ra ở đời mà cái nhân quả đối với người tu cái nhân
quả không tác động được mấy con. Tác động được sao được? Là khi đau là bị nhân
quả chứ gì? Mà người ta đẩy lui, bay mất rồi còn cái gì nữa. Cho nên người ta
ra khỏi quy luật nhân quả. Ra khỏi quy luật nhân quả tức là người ta ra khỏi vũ
trụ. Bởi vì trong cái vũ trụ này là bị quy luật nhân quả hết. Người ta đang
sống trong vũ trụ, nhưng mà ở ngoài vũ trụ.
Cho nên
cái Tam Minh của chúng ta nói mình quan sát vũ trụ, Thiên nhãn minh để làm gì mấy
con? Nó đứng ở ngoài nó quan sát vô làm sao cái chỗ nào nó không biết. Còn mấy
con đứng ở trong vũ trụ mà mấy con quan sát vũ trụ, mấy con làm sao biết vũ
trụ? Có phải đúng không mấy con? Mình đứng ở trong cái vị trí của cái nhà này,
mà cái nhà này nó rộng mênh mông nè, muốn quan sát mình chạy vòng vòng. Thì
mình chạy chỗ này, mình thấy chỗ kia được không? Còn người ta đứng ở ngoài kia,
người ta nhìn vô, người ta thấy toàn diện hết.
(50:34) Cũng như Thầy nói mấy con đứng, ở trên
hơi thở mới nhìn cái thân mấy con mới toàn diện. Vậy mà mấy con nhìn không toàn
diện, mấy con chạy lung tung ở trên cái thân. Có phải mấy con điên? Cho nên vì
vậy nội cái ý thức của mấy con không, mà nhìn cái toàn diện của cái thân còn
chưa thấu, thì hỏi làm sao mà nhìn cái vũ trụ được?
Cho nên
khi một người tu, người ta ra khỏi, mình hạnh phúc lắm. Khi tu rồi, Thầy thấy
hạnh phúc. Thiệt con người mình quá nhỏ bé, thế mà mình lớn hơn vũ trụ. Bởi vì
mình đứng ra ngoài nó là mình lớn hơn vũ trụ. Mà có ai mà dám nói như Thầy
không? Không ai dám nói hết, mà Thầy dám nói.
Xưa đức
Phật đứng ra ngoài vũ trụ mới dám cả gan nói: "Trên trời dưới trời ta là người
duy nhất", phải không? Có ông Phật mới dám nói lời nói đó.
Còn Thầy nói: “Thầy là
người đứng ngoài vũ trụ”. Tức là Thầy phải lớn hơn vũ trụ, Thầy
mới đứng ra ngoài. Chứ còn Thầy nhỏ thì nó chụp Thầy chứ. Mà bây giờ mấy con
thấy rõ ràng nó chụp Thầy chớ, nhưng mà cái tinh thần của Thầy, nó không có thể
chụp được Thầy. Nếu nó chụp được Thầy, chó cắn Thầy điên rồi. Đó! Đó là những
cái điều kiện mà hôm nay chúng ta thấy được một người tu, nó lợi ích như vậy
đó.
Cho nên
chúng ta bỏ cuộc đời mà để đi tu là một điều hạnh phúc nhất. Nhưng phải đòi hỏi
ở chúng ta đầy đủ sự hiểu biết, đầy đủ sức lực. Đừng có yếu đuối, đừng có bệnh
tật, đừng có thất tình lục dục gì đó mà vô trong này tu, tu không có được đâu.
Đây, chỗ này không phải là chỗ mà tránh né, mà chỗ thật sự đầy đủ sức lực như
một dũng sĩ mà chiến đấu mặt trận sinh tử luân hồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét