396- DỰ ĐỊNH VỀ THĂM HÒN SƠN CỦA THẦY
(37:34) Bởi vì Thầy nghĩ rằng trước khi mà nghỉ
ngơi đó, Thầy sẽ đi thăm lại cái Hòn Sơn. Cái hang ở Hòn Sơn mà Thầy ở Thầy tu
đó, trước kia Thầy ăn rau, Thầy ở trong cái hang đó. Nghĩa là ở trong cái hang
đó mà muốn đi lên trên cái đỉnh của Hòn Sơn thì phải đu một cái sợi dây, chứ
không có đường đi. Phải đu một sợi dây mới trèo lên cái đỉnh. Rồi lên cái đỉnh
đó thì nó có một cái tảng đá lớn cũng như là cái nền nhà của mình, bằng hai cái
nền nhà. Cái tảng đá rất là bằng phẳng mà người ta nói Sơn Tiên.
Ở đó thì
người ta gọi là Ma Thiên Lãnh. Cái động Ma Thiên Lãnh, nơi mà Ma lạnh ở. Do đó
mà Thầy thường lên cái tảng đá đặng ngồi thiền, và mưa gió bão bùng thì chui
xuống hang mà ở. Ở đó thì rất là an ổn, trong cái hang thì nó không bao giờ mà
có cái sự việc gì mà làm cho chúng ta động tâm. Cho nên vì vậy mà trời bình
minh sáng sủa, không u ám thì trèo trên cái Sơn Tiên đó mà làm tiên, mà ngồi
chơi. Mà hễ trời u ám, coi bộ mưa gió, bão bùng thì tụt xuống hang mà núp, thì
cho nên nó rất là an ổn.
Vì vậy mà
Thầy sẽ tổ chức. Thầy sẽ đi thăm đó một lần cuối cùng, và có những cái phương
tiện, mình quay lại những cái hình ảnh mà ngày xưa mà Thầy đã từng ở đó. Rồi
cái ao mà Thầy trồng rau mà Thầy sống, giữa hai cái hòn đá. Hai cái hòn đá lớn
lắm, một hòn thì nó bằng, một hòn thì nó nhọn. Hai cục đá nằm kê nhau như thế
này, một cái nhọn như thế này, một cái nó nằm như thế này. Thì cái khe của nó,
hai cái nó dựa nhau thì nó lại có cái mạch nước từ trong đó, nó chảy ra.
Thầy sẽ
đào xuống làm một cái mương, rồi Thầy đem rau cải lách xoong, Thầy ghim ở dưới.
Nó lên, Thầy cắt Thầy ăn Thầy sống. Cho nên không biết là mấy cái chỗ đó nó còn
không? Nhưng mà chắc hai hòn đá thì chắc không ai khiêng. Nhưng mà cái ao của
Thầy chắc hôm nay không biết có lấp chưa? Nếu mà chưa lấp mà nó còn lài lài cái
dấu thì chúng ta cũng ghi lại những cái hình ảnh lịch sử của một cái người đem
hết thân mạng của mình mà đi vào cái chỗ mà như tìm vào cái chỗ chết, không còn
hưởng thụ gì cái cuộc đời nữa. Thì lên Hòn Sơn để ghi lại những cái hình ảnh
đó. Cho nên chắc chắn là Thầy sẽ dẫn dắt lên trên đó thăm.
(39:58) Trong khi thăm thì chắc chúng ta không
đi đông đâu, nhưng mà khi đó thì mấy con sẽ thấy được những cái hình ảnh mà khi
được quay lại đem trở về.
Nhưng hôm
nay Hòn Sơn cũng thay đổi nhiều lắm, chứ không phải như ngày mà Thầy còn ở trên
đó đâu. Nhưng Thầy mong rằng cái di tích đó như hai cái tảng đá còn, cái Sơn
Tiên còn và cái hang còn. Cũng đủ là ghi lại những cái hình ảnh lịch sử của
cuộc đời Thầy đã ở đó trên chín tháng trời tu tập. Thì đó là trở về thăm và
đồng thời sau cái cuộc viếng thăm đó, thì Thầy sẽ dẫn dắt một ít người mà đã có
cái duyên đã tu tập Tứ Niệm Xứ được, thì Thầy cũng cố gắng để giúp đỡ họ. Để
sau khi các trung tâm an dưỡng ra đời thì họ là những người tiếp tay Thầy để mà
dạy các lớp Chánh Kiến.
Bởi vì
Thầy biết số người đang tha thiết tu không những ở trong nước mà ở cả nước
ngoài. Cho nên Thầy mong rằng sẽ có được vài ba người để cùng Thầy, để họ lo
lắng bên ngoài, mà Thầy ở trong hang mà ngồi viết sách. Thầy thích ở trong hang
lắm mấy con. Bởi vì Thầy đã từng chín tháng ở trong hang, ở trên Ma Thiên Lãnh
ở Hòn Sơn mà. Cho nên Thầy thấy cái hang, coi vậy chứ nó cũng ấm cúng lắm. Nó
nói có cái vẻ hoang dã lắm mấy con, mình giống như cọp beo.
Cho nên
mà ở trong nhà thì mình thấy cái nhà cũng như cái thất của mình, thấy nó đơn
sơ, nó nghèo nàn, nhưng mình thấy hạnh phúc lắm. Còn cái nhà sang nó không hạnh
phúc.
Còn mình
ở trong hang mình thấy một cuộc đời sống đúng là đời sống tu sĩ bỏ hết rồi,
không còn gì nữa. Ở đây mình nghĩ đến cái thân phận của con người thì mình đã
bỏ xuống hết rồi, không còn chút nào nữa hết, cho nên nó không còn dính. Ở
trong cái hang thiên nhiên, con biết thì nó có cái lỗ, mưa thì nó tạt. Do đó
thì mình núp ở bên đây thì nó không ướt, do đó mình núp ở chỗ kín. Còn cái chỗ
mà mưa xuống, thì cho nên khi mà mưa lớn thì ở trong hang nó cũng ẩm ướt, chứ
không phải khô ráo như cái nhà của mình đâu. Cho nên sức khỏe mà còn khỏe thì
mình chịu đựng nổi. Mà như mấy bác, mấy cụ mà lớn tuổi mà vô trong hang ở một
bữa, chắc về bệnh thấp khớp chết hết, nó không dễ.
Nhưng mà
lúc này mà Thầy không đi, thì chắc chắn chừng một hai năm nữa, sức khỏe Thầy nó
càng xuống. Bởi vì cái tuổi này là tuổi xuống nhanh lắm mấy con. Cho nên vì vậy
mà Thầy đã chuẩn bị con đường của mình hết rồi. Biết trước mà.
(42:34) Mặc dù là mình phục hồi được tâm hồn
mình thanh thản, cái cơ thể mình như vậy, nhưng tất cả các pháp đều vô thường
mấy con. Sức lực của mình sẽ duy trì được nó, nhưng cái sự yếu thì mình sẽ yếu
thôi, chứ không cách nào khác hơn hết. Coi như là nó phải yếu, chứ không phải
là còn mạnh như mấy chàng thanh niên được. Thầy bây giờ nếu mà bình thường,
mình không có nghĩ đến cái sự mà suy sụp của sức khỏe mình, thì Thầy thấy Thầy
khỏe cũng như người thanh niên. Mà muốn làm cái gì thì làm cũng thấy cũng khỏe,
chứ không có gì hết. Nhưng mà biết cái cơ thể mình già rồi thì không phải như
thanh niên đâu, biết rất rõ chứ không phải không.
Nhưng mà
vì với cái khả năng mà Thầy ngồi, Thầy viết hay hoặc là Thầy làm mà suốt đêm
hay hoặc là suốt ngày Thầy không mỏi mệt, là biết sức khỏe Thầy có. Thầy biết
sức khỏe Thầy có, nhưng mà sức khỏe đó nó không thể duy trì lâu được đâu, nó
cấp thời. Là vì Thầy có đủ Thần lực, cho nên Thầy mới nuôi dưỡng nó, kéo dài
nó, chứ chắc chắn là Thầy cũng phải có ngày ra đi mà thôi.
Nhưng mà
Thầy ra đi, Thầy không có hối hận gì hết, mà ước nguyện của Thầy là đem lại cho
mấy con đủ hết. Thầy thấy mở cái lớp này mà Thầy dạy cấp tốc thiệt. Thần tốc,
để làm cho các con hiểu được đường lối tu, hiểu được nhứt là cái Định Vô Lậu,
cái định khó nhất. Triển khai được cái tri kiến của mấy con là khó nhất.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét