391- TỨ CHÁNH CẦN- DIỆT ÁC
(22:21) Trưởng lão: Còn
phần sao con?
À bắt đầu
đây, Thầy trả lời câu này lần sau nữa, câu hai: Khi cảm nhận thân có chỗ nào
căng hoặc khó chịu, hoặc đau ở đầu, ở ngực, ở chân, con dùng tâm quân bình, tự
nhiên các chỗ trên đều tạm nhẹ yên, khi yên rồi con chỉ cảm nhận trên thân, còn
hơi thở ra, hơi thở vô để tâm …
Trưởng
lão: Không phải con, cái đó cũng còn đang tu ở trên Tứ Chánh Cần
thôi con. Khi mà nó có cảm nhận những cái đau đớn ở trên thân con thì Tứ Niệm
Xứ không được. Tứ Niệm Xứ là phải là con người rất là khỏe mạnh, bình yên mới
là tu tập tỉnh thức và định tỉnh trên Tứ Niệm Xứ, tức là quán thân trên thân.
Rồi từ đó nó sẽ có sức tu tập. Bởi vì đây là tập quán thôi, chứ chưa phải nhiếp
phục đâu. Mà tập quán nó có bị chướng ngại không thì mấy con quán cái thứ gì
được đâu? Nó lo đẩy lui bệnh không đó.
Thì do
đó, thí dụ như bây giờ con thấy từ đầu, ngực, chân đau con này, rồi bây giờ con
dùng tâm quân bình của con để tự nhiên, để mấy chỗ đó nó tạm yên đi, rồi con
mới trở về. Thì như vậy là con cũng chỉ đang ở chỗ tu tập để ngăn ác, diệt ác;
sanh thiện, tăng trưởng thiện thôi. Tức là Tứ Chánh Cần, nó không phải Tứ Niệm
Xứ. Tứ Niệm Xứ nó khác rồi con.
Cho nên ở
cái lớp Tứ Niệm Xứ này mình phải nhận ra cho được cái sự tu của Tứ Niệm Xứ. Còn
cái đó là Tứ Chánh Cần- ngăn ác, diệt ác. Nó không lầm lộn đâu, pháp Phật nó
không có lộn. Nó không có lầm lộn pháp này qua pháp khác. Cho nên, ở đây mà nó
còn chướng ngại thân, thì cái người mà chướng ngại thân là khó tu. Khó tu là
đối với pháp nào? Khó tu đối với Tứ Niệm Xứ, chứ không phải khó tu với Tứ Chánh
Cần.
(23:56) Bởi vì Tứ Chánh Cần nó đã nói rồi: “Ngăn ác, diệt ác; sanh thiện, tăng
trưởng thiện”, mà anh bị bệnh thì tôi cũng có pháp tôi đẩy cho
hết bệnh anh mà. Cho nên Tứ Chánh Cần nó đâu ngán thằng nào. Thằng nào lòi mặt
vô thì nó đẩy ra hết. Có phải không? Tứ Chánh Cần mà. Bốn cái chỗ cần của chúng
ta tu mà. Mà thân chúng ta có những cái ác pháp, có những cái chướng ngại thì
phải Tứ Chánh Cần thôi, không có pháp gì khác hơn hết. Còn Tứ Niệm Xứ là nó cái
nơi vị trí của nó đứng, nó phải là cái sự bình an, thật bình an.
Cho nên
cái người tu theo đạo Phật mà có bệnh là một điều khó. Nó không phải là cái
người đó tu không được, nó khó thôi. Nhưng mà nó khó với Tứ Niệm Xứ, chứ nó đâu
phải khó với Tứ Chánh Cần? Bởi vì Tứ Chánh Cần, anh vào gặp tôi thì tôi gạt,
tôi đẩy anh bay hết, chứ tôi đâu có để anh vào nằm đây. Cho nên đối Tứ Chánh
Cần nó không sợ, mà Tứ Niệm Xứ thì anh vô không được, cái nhà tôi, tôi không
chứa anh đâu. Tôi không phải bệnh viện, anh qua cái bệnh viện của Tứ Chánh Cần
kìa anh tu, cái chỗ đó là cái chỗ của anh ở. (Cười) Tại cái nghiệp của anh, anh phải
vào đó.
Cho nên
vì vậy, mà Thầy nói cho mấy con biết. Bây giờ đó mấy con mới biết được Phật
pháp, cái pháp nào nó hợp với mấy con, mà cái pháp nào nó chưa hợp với mấy con.
Mấy con biết cái đặc tướng của con người mà, nó đâu có giống ai. Người này bệnh
cái này, người kia bệnh cái kia, nó phải hợp, nó mới vào cái chỗ pháp đó mà tu
tập mới được. Chứ pháp Phật không bỏ một người nào hết. Nghĩa người bệnh cũng
không bỏ, mà người đau cũng không bỏ. Nhưng mà nó khó, nó khó là nó khó với cái
pháp của nó, nó không thể ở cái pháp đó mà tu cái đó được.
Cũng như
bây giờ anh loạn tưởng, mà anh vào cái pháp Tứ Niệm Xứ mà anh tu sao được? Anh
bị loạn tưởng thì anh phải vào Tứ Chánh Cần anh tu. Nhưng mà anh phải tu cái
pháp nào trên Tứ Chánh Cần? Anh phải tu Định Niệm Hơi Thở, chứ anh đâu có ở chỗ
khác được.
Anh tu
anh loạn tưởng, anh ngồi cái nó cứ nó vọng tưởng anh tuôn ra ào ào thì anh phải
vào Định Niệm Hơi Thở. Thì ở trong Định Niệm Hơi Thở nó có cái đề mục để mà
chúng ta nhiếp phục được cái loạn tưởng: "An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm
hành tôi biết tôi thở ra". Cái chỗ mà tâm chúng ta bị loạn
tưởng nó không có được yên, chúng ta phải dùng cái câu đó chứ, con hiểu không?
Cho nên ở
trong cái Định Niệm Hơi Thở nó có những cái đề mục nó, để nó khắc phục những
cái chướng ngại của nó rõ ràng. Bây giờ anh hôn trầm, thùy miên thì trên hơi
thở nó cũng có những cái đề mục để mà phá hôn trầm, thùy miên chứ đâu phải
không? "Với tâm
định tỉnh tôi biết tôi hít vô, với tâm định tỉnh tôi biết tôi thở ra",
đức Phật trang bị chúng ta đủ hết mà. Chứ đâu phải mà đợi chúng ta đi kinh hành
đâu? Nhưng mà anh, vì anh tập luyện Định Niệm Hơi Thở anh chưa có căn bản.
Nghĩa là một phút nhiếp tâm và an trú tâm trong hơi thở anh chưa làm được, thì
thử hỏi làm sao anh phá được hôn trầm, thùy miên? Buộc lòng anh phải đi Chánh
Niệm Tỉnh Thức, anh đi kinh hành thôi. Con hiểu chỗ đó chưa? Chứ còn nếu mà tôi
tu Định Niệm Hơi Thở hẳn hoi, kỹ lưỡng, đàng hoàng thử coi, có mặt nào mà dám
chen vô trong tôi được?
(26:33) Bởi vì Định Niệm Hơi Thở là lợi ích rất
lớn. Tất cả những chướng ngại gì mà vào trong thân nó thì nó đẩy lui ra được
hết. Nó có phương pháp đẩy lui. Nó có cách thức, nó có đề mục cũng nó đẩy lui
mà. Nó rõ ràng, chứ nó không phải là mơ hồ đâu.
Chứ không
phải là tôi nhiếp tâm vô hơi thở để sổ tức, tùy túc, để mà tôi chứng được thiền
không vọng tưởng đâu. Không phải! Cái điều đó mọi người hiểu sai Phật pháp,
không đúng. Cho nên mới đẻ ra Lục Diệu pháp môn, mới đẻ ra sổ tức, tùy tức.
Điều đó là điều sai của các tổ không hiểu Phật giáo, không hiểu pháp hơi thở
của Phật giáo.
Bởi vậy,
khi mà Thầy vạch ra rõ thì Thầy thấy, tất cả các tổ không hiểu Phật giáo. Hiểu
qua tưởng của mình, rồi đẻ ra nhiều cái pháp làm chúng ta lầm lạc, đi vào cái
pháp ức chế tâm để không có vọng tưởng. Tu như vậy mấy vị đã hiểu sai Phật pháp
rồi. Mục đích của đạo Phật là ngăn ác, diệt ác làm cho chúng ta không còn tham,
sân, si. Hết tham, sân, si là giải thoát, chứ không cần gì hết. Nó là cái mục
đích của đạo Phật như vậy mà!
Đó thì
cho nên hôm nay, Thầy nói như vậy để cho chúng ta biết được con đường tu của
chúng ta. Cái pháp nào, người đó hợp với pháp đó là phải tu pháp đó. Mà không
hợp cái pháp đó, chúng ta trở về. Chúng ta tu là để giải thoát, chứ đâu phải là
chúng ta ngồi trên cái lớp cao đó để làm gì? Có (học) vị để làm gì đây, mà có
lợi ích thiết thực cho chúng ta không, hay là mua cấp bằng?
Tôi cũng
tu Tứ Niệm Xứ đây. Đi ra nói tôi cũng có cái bằng để tu Tứ Niệm Xứ, khoe đâu
tôi cũng tu Tứ Niệm Xứ đây. Nhưng mà sự thật Tứ Niệm Xứ của mấy anh có làm chủ
được sinh, già, bệnh, chết anh chưa? Có chứng đạt được chân lý chưa?
(27:57) Cái lớp thứ bảy của người ta mà. Cái
lớp người ta chứng đạt chân lý của người ta mà, mà mình có làm được chưa? Trong
khi đó mình ngồi cái đau bệnh, nhức chỗ này, chỗ kia, mà mình chạy xuống cái
lớp Tứ Chánh Cần để xả những cái điều này thì không chịu, coi nó thấp.
Mà bây
giờ cái tri kiến của mình không hiểu: “Những gì thông hiểu cần thông hiểu”. Mà
không hiểu, mà không chịu ở cái lớp Chánh Kiến mà để học. Mà muốn nhào lên
những cái lớp cao hơn, thì thử hỏi làm sao mà cái tri kiến mình đủ? Mấy con cứ
muốn cao không, muốn mình làm Hòa thượng không à. Muốn làm Thượng tọa, ngồi một
đống như thế này. Nhưng mà Thượng tọa đó làm cái gì mấy con? Có lợi ích gì
không? Chưa đâu! Mình làm sao mình làm cho được những cái điều kiện mình làm
được. Thà là mình ở cái lớp một, mà cái lớp một, mình là một người học sinh
giỏi, thì còn hơn là học sinh ở cái lớp hai mà dở. Thầy nói như vậy, mấy con
biết là cái sự tu tập của chúng ta nó phải đi vào cái căn bản rất là căn bản,
chứ không có thể nào mà mất căn bản mà được.
Chính vì
mất căn bản mà mấy con vô Tứ Niệm Xứ mà vô không được. Mà Thầy đã trang bị cho
mấy con hết các pháp rồi. Trước khi mà Thầy biết các con sẽ vào lớp Tứ Niệm Xứ
này, thì Thầy đã trang bị một phút nhiếp tâm và an trú tâm. Thế rồi các con tu
năm, mười phút, tu luôn luôn à, muốn làm hơn à? Thầy dạy một phút thì một phút
cho được. Rồi chừng nào mà Thầy cho lên hai phút là hai phút, mà ba phút là ba
phút, mà không cho thì cứ một phút đó mà tu. Nhưng một phút mà tu được rồi thì
bắt đầu lên Tứ Niệm Xứ. Mấy con thấy ở trên cái chóp bu của cái hơi thở, mình
nhìn lại cái thân mà nhiếp tâm, an trú trong một phút. Mấy con nhìn lại cái
thân của mấy con có quán thân coi được không? Thế mà mấy con không hiểu gì hết.
Đó, thì
cho nên bây giờ tới giờ này mà tu Tứ Niệm Xứ, rồi mới thấy được cái sự quán của
mình nó trợt vuột, nó tới lui, nó không có bám được. Nó không có định tỉnh
được, nó không có tỉnh thức được ở trên đó. Đó là cái tu tập thiếu căn bản, mà
Thầy dạy rất căn bản.
(29:51) Đó thì hôm nay, mà sự tu tập của chúng
ta là như vậy, cho nên phải cần cố gắng tu tập hơn. Người nào nhiếp được trên
thân quán thân, nhiếp được thì chúng ta nhiếp năm phút, rồi tập cho nó tỉnh
thức, rồi định tỉnh ở trên đó cho Thầy. Rồi đồng thời trong những cái giờ phút
mà cần phải gặp Thầy để kiểm tra chặt chịa cho sự quán thân. Bởi vì nó là cái
pháp quán thân để
nhiếp phục tham ưu mà. Nó quan trọng vô cùng lận, chứ nó
không phải là thường. Nó chỉ cần nhiếp cái này mà ưu phiền cái thằng này nó
không còn có, đó là cái quan trọng của nó.
Còn cái
kia, ngay cả thí dụ như Tứ Chánh Cần, ngay cả bây giờ cái thân chúng ta chướng
ngại cái gì, hay tâm chúng ta có gì, thì nó có cái phương pháp khác để đẩy lui
nó, thì cái đó nó dễ. Còn cái này tự thân bản thân nó quán mà nó nhiếp phục cái
này, nó không cần dùng cái pháp nào khác hơn hết. Nó là Tứ Niệm Xứ trên Tứ Niệm
Xứ, nó không có dùng cái gì khác nữa hơn hết. Cho nên nó khó, nó không phải dễ.
Còn cái
Tứ Chánh Cần mấy con thấy, nó ở trên Tứ Chánh Cần nó quan sát thân nó à. Nhưng
mà nó có một cái pháp nào mà tác động đến thân nó, thì nó lấy cái phương pháp
khác nó đem vô nó đẩy, chứ nó đâu có cần phải ở trên Tứ Chánh Cần đâu. Còn Tứ
Niệm Xứ nó ở trên Tứ Niệm Xứ đó mấy con. Bởi vì nói Tứ Niệm Xứ trên Tứ Niệm Xứ
mà, trên thân quán thân mà. Còn Tứ Chánh Cần nó có nói trên thân quán thân đâu?
Tứ Chánh Cần là nó ngăn
ác, diệt ác; sanh thiện, tăng trưởng thiện thôi, nó chỉ
nói vậy thôi. Cái pháp nào nó ra pháp nấy chứ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét