392- TU TẬP CHUYÊN NHẤT MỘT OAI NGHI
(31:12) Trưởng lão đọc thư: Thời
tu tối bảy giờ đến mười giờ đầu con ngồi bất động thân năm phút, kèm theo hơi
thở cảm giác toàn thân. Để ngó thân tu năm phút, nghỉ mười phút, liên tục tu
đến hết giờ đầu, bảy giờ đến tám giờ. Giờ thứ hai, khi hôn trầm chuyển sang
kinh hành ngó thân đi năm phút, xả nghỉ mười phút, liên tục tu hết giờ thứ hai
tám đến chín giờ. Giờ thứ ba, khi tu đi kinh hành chuyển sang tư thế nằm kiết
tường, ngó thân năm phút, nghỉ mười phút, liên tục tu hết giờ: chín giờ đến
mười giờ. Thưa Thầy, con tu như vậy có sai pháp Tứ Niệm Xứ không? Hay phải tu
ngồi ngó thân đến thuần, rồi mới chuyển sang tư thế khác? Câu hỏi thứ hai.
Trưởng
lão: Cái câu hỏi thứ nhất của con đó, con tu như vậy đúng. Nhưng mà
vì nó chưa thuần thục ở trên cái đi kinh hành. Rồi bắt đầu tiếp tục là cái giờ
đi kinh hành, rồi kiết tường này kia trong cái giờ tu con, nó có nhiều cái hành
động của nó.
Cho nên
thí dụ như bây giờ, trong cái giờ tu con, bây giờ con tu cái giờ thứ nhất bảy
giờ đến mười giờ. Con tu đi kinh hành để cảm giác toàn thân con thôi. Tới giờ
thứ hai, thì con cũng tiếp tục con đi kinh hành mà con không có nằm, ngồi gì.
Rồi giờ thứ ba, con đừng có thay thế nằm, mà con cũng đi kinh hành luôn.
Ba giờ
này cũng đi kinh hành trong năm phút của nó thôi và nghỉ mười phút, cái tiếp
tục tu cho nó hết giờ. Mình chuyên
vào cái đi kinh hành, để cho nó định tỉnh được ở trên cái thân
hành của mình bằng cái đi cái đã, tỉnh thức được ở trên đó cái đã. Rồi sau mà
khi nó tỉnh thức được rồi, thì bắt đầu bây giờ con thay đổi cái ngồi hoặc cái
đứng, hay hoặc cái đi, cái nằm của nó thì nó rất là tiện lợi, nó tiện lợi.
(33:05) Từ cái căn bản này, để nó dẫn dắt tới
những cái căn bản khác của cái oai nghi khác, thì nó tiện. Còn lúc thì con nằm,
lúc thì con đi, nhiều khi nó sẽ bị những cái ác pháp ngoài, nó tác động vô con
mà con không ngờ được. Trong khi đó con phải tu một cái hành động, cái oai nghi
đi thì đi luôn suốt cả một tuần lễ, hai tuần, hay ba tuần cho nó thuần thục,
cho nó nhu nhuyễn, cho nó tỉnh thức hoàn toàn ở trên đó được, trên thân con,
rồi con mới chuyển sang qua cái oai nghi khác.
Câu hỏi
thứ hai: Ngoài những giờ tu để ý ngó thân, ví dụ như thân đi, đứng,
nằm, ngồi, tác ý bảo thân đừng dẫm, đạp chúng sanh, hoặc đi khất thực để ý ngó
thân. Đi xuyên suốt, đi từ đến khi về thất, như vậy có được không? Hoặc ăn cơm
ngó thân, múc cơm biết múc cơm, đưa lên miệng biết đưa lên miệng, biết nhai.
Trong thân hành của con phải nhòm ngó, quan sát liên tục, thường xuyên. Như vậy
có phải là Tứ Niệm Xứ không? Hay là pháp tu Chánh Niệm tỉnh Giác? Xin Thầy từ
bi chỉ dạy.
Trưởng
lão: Hiện giờ con tu tập nó trong cái Chánh Niệm Tỉnh Giác hơn là
cái Tứ Niệm Xứ đâu. Bởi vì cái chính đi kinh hành không mà con quán thân trên
thân con, chưa có tỉnh thức mà? Cho nên bây giờ mà tu tất cả những cái hành
động khác thì rất là khó, nó không có. Như vậy nó chỉ tỉnh thức thôi, chứ không
thể nào khác hơn được. Mà trong tỉnh thức này, mà còn khởi được tâm từ bi của
mình tu để cho nó tỉnh thức thôi, thì như tránh dẫm đạp chúng sanh đồ đó, thì
con còn câu hữu được những cái điều này. Thì đương nhiên là tập tỉnh thức thôi,
chứ không có gì.
Còn cái
phần mà tu Tứ Niệm Xứ, thì con chỉ tu chuyên cái phần đó trong các thời như bảy
giờ cho đến mười giờ buổi sáng. Chiều hai giờ cho đến năm giờ. Tối bảy giờ cho
đến mười giờ, Khuya hai giờ cho đến năm giờ sáng, thì cứ tu chuyên một cái pháp
mà quán ở trên thân con trên cái oai nghi đi. Cứ như vậy trong nửa tháng, một
tháng mà cho nó thuần thục, nó nhu nhuyễn. Lúc nào mình đi cũng thấy dễ dàng
cảm nhận được thân của mình trong cái thời giờ tu. Còn cái thời giờ xả ra thì con
tập tỉnh thức, con xả tâm bằng cách này, bằng cách khác điều kiện là tốt hết,
chứ không có sao hết.
Tu sinh 5: Thưa
Thầy, còn cái giờ đầu thì con ngồi kiết già được không Thầy? Cái giờ đầu, cái
giờ mà mới vô đó Thầy?
Trưởng
lão: Được chứ con, đâu có sao hết. Nhưng mà.
Tu sinh: Thưa
Thầy! Hơi quá giờ rồi. mười giờ mười lăm rồi. Trưa rồi!
Tu sinh 6: Mô Phật
còn phần trả lời của con nữa Thầy?
(35:33) Trưởng
lão: Phần của con hỏi gì, con cứ nói thẳng đi?
Tu sinh 6: Dạ, có
miếng giấy hỏi.
Trưởng
lão: Khi mà con tu mà con thấy những cái trạng thái mà cái hơi
thở của con nó ngưng. Rồi nó một trạng thái lạ, hơi thở của con nó từ từ nó
ngưng hơi thở, rồi một hồi nó lại trở lại bình thường. Con cứ bị tới lui như
vậy, tức là con bị tưởng rồi con, bị tưởng về hơi thở đó. Cho nên mình không
lưu ý hơi thở thì thôi, mình lưu ý hơi thở thì mình thấy nó hơi thở nó đều đều,
nó thở lần lượt nó nhỏ nhiệm hơn, chứ còn nó không bị mất hơi thở. Mà con bị
mất hơi thở, tức là con bị tưởng.
Trưởng
lão đọc câu hỏi: Có một chú ngồi bên con thường nói chuyện điện thoại rất là
lớn tiếng, một ngày đêm điện thoại cả mười lần. Và hồi hôm qua, ông ta nổ máy
con tu tập không được, nên con phải phá hạnh độc cư qua nơi ông ta mở máy rồi
ngủ. Mai Thầy hoan hỉ dời qua phía trước, chú ở đây làm rất động tâm nhiều quý
thầy, quý sư.
(36:50) Trưởng
lão: Có một sư ở gần bên con đã làm động con, là mở máy
rồi làm động rất nhiều. Để rồi Thầy sẽ xét lại con. Bởi vì công việc Thầy quá
nhiều. Cố gắng, khi mà như vậy đó, thì mình rời khỏi thất, mình lại cái chỗ nào
yên mình tu cho hết cái thời gian đó đi. Để lần lượt rồi Thầy sẽ kiểm tra lại.
Bởi vì bây giờ nó rất khó.
Cái khó
là bây giờ cái thất nó chật hết rồi, nó không còn cái chỗ mà dời. Cho nên bây
giờ đó chỉ còn cái điều kiện là những khách ở đằng trước đó, họ đã đi về hết đó
thì có lẽ là dời ông ta ra đằng trước ở để cho nó dễ hơn. Nó có động, động ở
đằng trước thôi, chứ còn bây giờ đưa qua cái thất nào bây giờ? Con là cái phước
con gặp được ông ta ở gần, bây giờ đưa lại cho người khác thì làm động người
khác cũng tội người ta. Thôi, thà là mình giờ chấp nhận cái đó đi, mình hy sinh
đi mà.
Tu sinh 7: Nhưng
ông ta nói chuyện điện thoại liên tục, ngày nào cũng nói, lúc nào cũng nói, con
đang tu cũng nói, mà ngày nào cũng nói, cứ nói hoài Thầy ạ.
Trưởng
lão: Vậy thì lén lén lại lấy cái điện thoại ông giấu cho rồi
đi (cười)
Tu sinh 8: Chắc
phải vậy quá Thầy.
Trưởng
lão: Lấy tôi không phải lấy xài đâu, mà tui lấy cho ông đừng có
nói chuyện nữa.
Thôi, bây
giờ trong cái vấn đề đó thì như vậy đó con. Thật sự ra thì con thấy, nhìn hết
các khu này bây giờ nhét ông ở chỗ nào bây giờ Thầy cũng chưa có biết nữa. Thực
sự ra Thầy đã biết cái này rồi, nhưng mà Thầy chưa có biết cách thức làm sao
nhét ông ở đâu được? Bởi vì, tất cả những cái người này họ tu ở ngoài, họ không
có biết độc cư, rồi họ không biết cách tu nữa, cho nên họ về đây, họ làm động
lắm mấy con. Hễ có lạ lạ người mà vô, nhận họ thương họ nhận vô, chứ Thầy biết
là động. Nói rằng cái lớp của Thầy nó hết rồi. Nhưng mà họ nói thôi! Cho họ ở
đi, họ ở cho nó quen đi, cho giới luật này kia nó quen. Rồi mình tình cảm, Thầy
cũng thấy cũng tội, thôi cho ở. Rồi ở đằng trước mà phụ nữ đông quá, cô Út mới
đem ông nhét ra đằng sau, mà nhè nhét ngay chỗ con (cười). Con mới có phước lớn
đó chứ!
Tu sinh 9: Mô
Phật, còn có cái thất trong đó Thầy, thấy thất để không mà không có ai.
Trưởng
lão: Dời vào cái thất trong đó sao? Trời đất ơi! Máy móc của
chú Thanh Trí để ở trong đó, rồi ông vô, ông còn mở lớn nữa thì sao?
Thôi! Rồi
bây giờ sửa soạn đi khất thực, mười giờ hơn rồi. Còn một bức thư nữa mà Thầy
chưa trả lời.
Tu sinh: Thưa
Thầy buổi chiều chúng con có đến đây không?
Trưởng
lão: Khỏi con. (39:37)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét