390- TỨ CHÁNH CẦN- ĐUỔI BỆNH
(11:41) Thiện
Trí có một cái ý mà góp ý ở trong cái chỗ hỏi Thầy: Hôm trước con có nghe Thầy
nói những người bệnh phải được trị bệnh cho thật hết bệnh rồi mới vào tu. Kể từ
ngày Thầy đi khỏi đến nay, trước mặt cái cốc con ở mé bên kia, có ông mặc đồ
vàng cũng đâu mặt với cái cốc của con đang ở. Thì ông già này ổng bệnh ho quá
nhiều, ho liền liền, ông đụng đâu cũng khạc, nhổ tùm lum. Như vậy làm sao khỏi
lây bệnh cho cả khu mà con đang ở tu. Hổm rày tới khi dùng cơm, con phải tản
cư, đem cơm xuống tận mé ranh đầu dưới mà ăn cơm. Bởi vì trong khi đang ăn cơm
thì ở bên, ổng hỉ mũi một cái rột, rồi ông ho lên, ông khạc ra cái rột. Con gớm
quá nên phải chạy cho xa ăn cơm mới hết gớm. Vậy con xin gởi thư điều này trình
Thầy.
Trưởng
lão trả lời: Ở đây, thì tất cả những cái điều mà Thầy nói trong cái sự tu
tập đó. Nếu mà mình có những cái bệnh tật gì đó, thì mình phải trị cho nó lành
bệnh cho thật lành, mình vào tu nó mới dễ. Còn mình có bệnh thì nó là cái khổ.
Cái khổ là khi mình bị bệnh, thì mình lo cái bệnh của mình không thì mình làm
sao được thanh thản, an lạc vô sự? Cho nên, có bệnh thì phải được trị cho hết
thật hết, rồi mới tu. Còn nếu không thì mình cứ lo ngồi yên cái là chướng bệnh
nó nổi lên rồi. Nó ho, nó khạc thì làm sao mình thanh thản được? Tất cả những
cái bệnh bây giờ nó đau nhức, nó nóng sốt hoặc là nó có cái gì trong thân của
mình đều là mình phải lo mình trị cho thật sạch, rồi mình mới vào tu.
(13:25) Bởi vì đức Phật đã nói có năm điều khó
tu, người mà có thân bệnh là một điều người khó tu, tu không tới đâu. Mình có
ham đi nữa nó cũng không tới đâu, mình phải lo mình trị cho hết bệnh.
Lẽ ra
phải cho mấy con, phải sắp xếp để rồi, Thầy thì quá bận công việc. Lẽ ra Thầy
sắp xếp cho một xóm người bệnh, cho ở vào một cái bệnh viện. Vì Thầy chưa có
bệnh viện, chứ cỡ có cái bệnh viện, Thầy cho vào cái bệnh viện nằm hết, để rồi
bác sĩ trị cho hết. Còn nếu mà mấy con bây giờ không có bệnh viện, thì đưa vào
cái khu mà trị bệnh, mấy con bệnh gì tất cả ung thư, ruột, hay là tim, phổi,
gan, phèo gì, lên tăng xông, huyết áp gì cho vào một khu bệnh. Tất cả mọi người
đều vào đó để mà trị bệnh. Mà vào đó trị bệnh thì tức là mình dùng phương pháp để
trị, thì trong cái xóm mà bệnh, thì chúng ta phải chịu với nhau thôi. Bởi vì
mình bệnh thì mình phải chịu với nhau.
Còn cái
xóm người mà người ta không bệnh, để cho người ta yên tu. Người ta tu để mà
người ta sớm chừng nào, tốt chừng nấy. Thật sự ra cái Tu viện của mình thì nó
chưa được hoàn chỉnh, bởi vì nó phải có từng cái khu mấy con. Mà cô Út cô rào
cô, cô dạo làm thành khu, từng khu đó, nhưng mà chưa có sắp xếp được. Thay vì
bây giờ đó, cái lớp tu của chúng ta nó sẽ sắp xếp lại, cái lớp nào, nó ở cái
mực độ nào.
Mà hôm
nay, thì Thầy còn xét lại coi cái Tứ Niệm Xứ nó bao nhiêu người? Và cái người
tu tâm xả nó được bao nhiêu? Và cái người mà còn đang ở trong cái lớp Chánh
Kiến để mà còn triển khai cái tri kiến của mình nó bao nhiêu người? Rồi mới sắp
xếp nó theo lớp lang của nó, theo cái khu mà cô Út …
(15:01) Thay vì bây giờ cái khu này là cái khu
Một. Cô Út rào đó là cái khu Một. Rồi khu Hai, rào khu hai. Rồi khu Ba, rồi khu
Bốn, thí dụ như vậy. Thì do đó nó có từng khu thì mình mới đưa cái nhóm người
bệnh nằm ở cái khu nào? Rồi cái nhóm mà người mà tu Tứ Chánh Cần thì ở nhóm
nào? Nhóm người tu tâm xả nó ở chỗ nào? Mà cái nhóm người tu Tứ Niệm Xứ nó ở
đâu? Nghĩa là từ cái nhóm của người ta thì người ta sẽ giữ gìn giới luật nó
nghiêm chỉnh, nó không có nói chuyện với nhau. Nó đem lại cái sự an ổn cho cái
khu đó, người ta tu cái pháp đó.
Còn cái
này nó lộn xộn, có nhiều khi ở trong cái nhóm mà tu Tứ Chánh Cần lại có một cái
người tu Tứ Niệm Xứ. Rồi từ cái người tu Tứ Niệm Xứ, cái người mà tu cái tâm xả
của họ, họ đang ở trong Chánh Kiến, họ lại nằm ở trong cái nhóm của cái người
tu tâm xả hoặc là cái người tu Tứ Chánh Cần thì hoàn toàn nó bị động hết. Nó bị
động hết nó không còn …
Cho nên,
ở đây nó cần phải phân lớp. Mà phân lớp ra thì căn cứ vào cái cơ sở của chúng
ta, thì nó chưa có hoàn chỉnh. Chứ nếu nó hoàn chỉnh, Thầy sẽ phân lớp ra. Bên
nữ nó cũng chưa có hoàn chỉnh cái vấn đề đó, nhưng bên nữ nó cũng có nhiều khu.
Bên nam chúng ta bây giờ nó cũng được ba, bốn khu thôi. Nhưng mà làm sao bây
giờ chúng ta để khắc phục được những cái đó, để mà chúng ta biến thành một nhóm
đó tu cái lớp đó, là phải ở trong cái khu đó thôi. Có vậy thì nó dễ dàng với
cái vấn đề tu tập của mấy con.
Cho nên
hôm nay, con góp ý điều đó là một cái điều rất là quan trọng. Còn cái nhóm bệnh
là phải cho nó theo cái nhóm bệnh. Ở đó nó chỉ cần dùng cánh tay nó đẩy bệnh
thôi, chứ không còn cách nào khác hơn hết. Nghĩa là tối ngày nó chỉ tu cánh tay
nó đưa ra, đưa vô để đẩy bệnh thôi. Nó ho nó cũng đẩy bệnh đó, mà nó khạc nó
cũng đẩy bệnh đó, mà nó tăng huyết áp nó cũng đẩy bệnh đó. Ở đây nó có một thứ
thuốc trị thôi, kêu là thuốc này thuốc trị bá bệnh, chứ nó không có nhiều hơn
hết. Bởi vì nó là cái pháp Như Lý Tác Ý mấy con, mà nó sử dụng cánh tay nó để
trị bệnh thôi.
Thì trong
cái vấn đề mà tu tập, nó có nhiều cái khó khăn của cái lớp mới tổ chức mấy con.
Chứ sau cái đợt này rồi, sau này thì cái sự tổ chức đó nó dễ dàng hơn, nó không
còn khó khăn. Bởi vì mình trải qua một cái thời gian mình mở cái lớp tu, cho
nên tất cả mọi cái nó đều được bình an trở lại hết, nó không còn cái gì khó.
Còn mới đầu nó thật là nó rất là khó khăn, nó khó quá chừng, nó không có dễ
dàng.
(17:23) Trưởng
lão đọc thư: Kính bạch Thầy, con không dùng tưởng tượng từ đầu
xuống chân và ngược lại. Con chỉ để tâm quán vô để cảm nhận thêm trên thân, có
đúng không thưa Thầy?
Trưởng
lão: Sự thật ra thì con sẽ được kiểm tra lại kỹ trong vấn đề đó,
chứ còn không khéo thì nó quán thân mà nó không trở thành quán thân. “Con cảm nhận trên thân có chỗ nào căng
hoặc là khó chịu, hoặc là đau ở đầu, ở ngực, ở chân, con dùng tâm quân bình”.
Sự thật nhiếp tâm mà trên Tứ Niệm Xứ thì không có chỗ nào đau hết. Có chỗ nào
đau thì mấy con đi qua cái nhóm bệnh đó để mà nằm đó, để mà trị cái bệnh. Chứ
còn tu Tứ Niệm Xứ mà có chướng ngại trên đó thì không được. Nghĩa là, các con
quán thấy chỗ này đau, chỗ kia đau. Bây giờ nó không đau mà ngồi mà quán thấy
chỗ này đau, là tu Tứ Chánh Cần, chứ không phải tu Tứ Niệm Xứ.
Tứ Niệm
Xứ là phải thanh thản, an lạc, vô sự, hoàn toàn bất động. Nghĩa là bất động rồi
mới tu Tứ Niệm Xứ, chứ còn tâm chưa bất động là chưa tu Tứ Niệm Xứ được. Nó là
lớp thứ bảy của Bát Chánh Đạo rồi. Cho nên tâm chúng ta phải thanh tịnh, rất là
thanh tịnh. Thân của chúng ta phải là thanh tịnh, nó không còn cái bệnh lặt vặt
đủ thứ trong đó. Cho nên nó tu Tứ Niệm Xứ là để chuẩn bị cho mấy con rồi. Thân
mà còn đau, mà tâm còn chướng ngại là đừng có nói tu Tứ Niệm Xứ. Lo mà đẩy lui
ba cái chướng ngại này, nó chưa được thì như vậy là đang ở trên Tứ Chánh Cần mà
khắc phục những ưu phiền ở trên đó, chứ đâu phải là trên Tứ Niệm Xứ đâu?
(18:55) Tứ Niệm Xứ là phải bình an để mà chúng
ta hoàn toàn nó đi vào cái sự mà tỉnh thức và định tỉnh trên đó, để chúng ta
đạt được cứu cánh. Chứ không phải là cái chỗ mà Tứ Niệm Xứ để mà cái chỗ chơi
đâu. Ở chỗ này chỗ còn đau sao được? Chỗ này còn niệm sao được? Chỗ này không
còn chướng ngại. Bởi vì vô cái pháp Tứ Niệm Xứ là tự bản thân Tứ Niệm Xứ nó đã
khắc phục tham ưu, nó không còn cái đau khổ trên đó hết. Mà giờ mình đã mang
cái đau khổ, thì mình đến đó, mình tu Tứ Niệm Xứ thì làm sao tu vô? Bây giờ tôi
đang đau đây mà tôi ôm Tứ Niệm Xứ, làm sao tôi khắc phục được nó, tôi nhiếp
phục được?
Thì bây
giờ qua Tứ Chánh Cần đi, để rồi ở bên đó nó có pháp để đẩy lui cái đó đi. Mà
đẩy lui được rồi thì anh mới qua bên Tứ Niệm Xứ anh tu chứ! Anh chưa đẩy lui
nó, mà làm sao anh qua đây, anh dùng cái pháp này, anh đẩy lui trên Tứ Niệm Xứ
được sao? Con hiểu không? Cho nên mấy con tu như vậy là mấy con không có hiểu
pháp.
Tu sinh 4: Thưa
Thầy, xét lại trong huynh đệ chúng con đây có người nào khỏi bệnh không? Người
thì bị ngứa, người bị sưng, người bệnh…
Trưởng
lão: Thì qua cái lớp bệnh hết. Nghĩa là càng bệnh thì Thầy đưa
qua cái lớp bệnh. Bệnh ngứa cũng theo đuổi bệnh rồi. Bởi vì có ngứa, có chướng
ngại thì, làm sao các con ở trên cái Tứ Niệm Xứ được?
Tu sinh 4: Bị lên
tăng xông, lớp thì phù thũng..
Trưởng
lão: Rồi thì cái chuyện đó phải qua cái bệnh viện mà nằm hết.
Qua cái bệnh viện đa khoa mà nằm, đủ thứ loại. Ngứa thì theo mấy cái phòng mà
trị bịnh ngứa, da liễu. Còn bịnh mà lên huyết áp, tăng xông thì qua cái phòng
mà cái nhóm huyết áp, tăng xông. Còn người bị phổi lao thì qua bên cái phòng mà
bệnh phổi lao, không để truyền nhiễm cho người ta sao? Tất cả những cái này đều
là được đưa qua cái bệnh viện hết rồi.
Tiếc
những cái trung tâm an dưỡng của Thầy chưa có, chứ có bệnh viện thực sự thì đưa
qua nhờ mấy ông bác sĩ trị mấy người này cho hết giùm Thầy đi. Hết rồi Thầy mới
đưa qua tu, chứ còn không khéo mấy ông này trời đất ơi! Nó làm động quá đi. Đó,
nó như vậy đó mấy con?
Con?
Tu sinh 4: Thưa
Thầy cho con hỏi, ví dụ việc tu tất cả thời gian tu lại Tứ Niệm Xứ được không
ạ?
Trưởng
lão: Tự nhiên nó quay trở lại rồi con. Không nói chứ nó cũng ở
trên Tứ Niệm Xứ rồi, cho nên con phải tu. Bây giờ con thấy mình tu pháp xả đi,
rồi xả một thời gian sau tự nó mới quay vô. Đó là tự cái tâm của mình nó quay
vô, nó quán rồi, nó quán trên Tứ Niệm Xứ. Lúc bấy giờ đó, con mới ôm pháp Tứ
Niệm Xứ mà con nhiếp phục.
Tu sinh 4: Thưa
Thầy cho con xin hỏi thêm, như vậy thì tập trung những huynh đệ chúng con,
những người bị bệnh mà có vi trùng nặng nó sẽ lây lan ra toàn bộ thì làm sao?
(21:20) Trưởng
lão: Không sao đâu, con có pháp Như Lý Tác Ý rồi. Nó vô
con nào thì đẩy nó ra con nấy, có gì đâu mà lo, bởi vì mình có pháp rồi
con. (Thầy cười) Biết
rằng gần bên mình có người bệnh lao rồi, bây giờ vi trùng phổi rồi. Mỗi lần
mình ngồi tu, mình tác ý: “Lao
phổi không được vô đây nhe, mày phải đi ra khỏi đây, pháp Như Lý Tác Ý của tao
là độc đáo lắm đó, tao tác ý rồi thì phải đi”, thì nó không có xâm
nhập con đâu. Mặc dù con hít thở thả cửa thôi, nhưng mà nó không vô. Đừng có
sợ, mấy con là sợ chừng nào, nó lại xâm nhập cơ thể mấy con chừng nấy. Còn
không sợ, tự thân con nó có sức đề kháng, nó chống lại vi trùng hết. Thầy nói
sự thật như vậy. Bởi vì mình tác ý đó, thì như vậy nó làm cho cái tâm của mình
nó không có dao động, không có sợ. Cho nên nó có sức đề kháng, nó mạnh, nó
chống lại tất cả những vi trùng lao. Cho nên yên tâm đi, để rồi Thầy cố gắng,
Thầy mở cái bệnh viện cho sớm chừng nào tốt chừng nấy.
Tu sinh: Thưa
Thầy! Cái bài con xin hỏi, còn phần sau nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét