379- TU VIỆN CHƠN NHƯ TỪNG BƯỚC ĐI
LÊN
(25:44) Và đồng thời hôm nay thì mấy con cũng
biết rằng, là vì cái đất của chúng ta đây là một cái loại đất cát. Cho nên vì
vậy mà mùa nắng thì chúng ta quét bụi rất nhiều. Do khi mà cô Út cổ thấy như
vậy đó, mà ở cái phía trước các con biết là cô mua đá, mua xi măng mà cổ tráng
kêu là tráng sơ sơ đó, tráng cho nó đừng có bụi đó, để mà quét nó đừng có bụi.
Thì lúc bấy giờ cổ chỉ tráng vừa xong đó thì Phật tử lên án liền, nói cô làm
quá là ở Thường Chiếu rồi.
Nhưng mà
cổ chỉ làm cho nó đừng có cát thôi, nhưng mà người ta vẫn lên án cổ là làm như
Thường Chiếu. Và đồng thời thì Thầy thấy rằng sau những cái điều mà cổ làm đó,
thì một thời gian sau, thì những cái cô bị tráng nó mỏng, nó ít cho nên nó vẫn
bị bể hư. Cho nên sau đó Thầy mới nói với cổ thà là mình đừng có làm, mà mình
làm thì phải làm cho chắc. Mà do đó mới kêu một cái số thợ hồ mà làm cái khu an
dưỡng cho cái người già.
Mấy con
thấy ở bên đó làm đường thì cái số người thợ hồ đó họ làm, thì chắc chắn là họ
đổ bê tông như vậy đó. Thì chắc chắn là nó chắc nó không bị bể như là cô Út đã
làm ở đây. Ở ngoài đó làm mười lần thì cô Út ở đây làm có một lần. Nghĩa là cô
rắc đá mỏng vầy, rồi cô mới trộn xi măng, hồ đó cô mới tạt lên, rồi cô lấy bay,
cô tráng cho nó đừng có cát. Cô làm rồi nó một thời gian sau, bị nó mỏng, rồi
nó sẽ bị bể đi. Do đó, cái tình trạng mà hiện giờ nó đã bị bể nhiều chỗ đó, là
nó trải qua một hai năm, ba năm thì nó đã bị bể rồi. Cho nên ở đây, thà là
chúng ta không làm, mà làm thì làm cho chắc.
(27:26) Gần đây thì Thanh Quang có đề nghị với
Thầy đó, tính ra thì nếu mà lót đá với bê tông, mà đá với xi măng như vậy đó,
cát xi măng vậy đó thì nó cũng tốn hao bằng cái mình lắp gạch đỏ. Thầy cũng
chẳng muốn hiểu làm sao, nhưng mà cái điều kiện là đối với Thầy thì nếu mà cuộc
đời sống mà du tăng khất sĩ, chắc là rày đây mai đó rồi. Thì cái cơ sở mà quản
lý, thì cái người mà ở tại đó họ làm sao cũng được hết, chứ không lẽ Thầy quản
lý. Thì bây giờ mấy con làm sao thì Thầy cũng vui vẻ chấp nhận.
Chứ trước
kia thì chú Chân Tâm đó, về đây chú bỏ tiền để mà chứ làm cái này, chú xây dựng
cái chùa ở đây. Cái nền móng này là nền móng cất bằng gạch ngói, hẳn hòi đàng
hoàng. Cất giống như là cái kiểu cất cốc đó thì giống như cái Tu viện Chơn
Không ngày xưa.
Cái ngày
xưa mà cái Tu viện Chơn Không, cái thiền đường mà Tu viện Chơn Không đó. Mà
hiện giờ thì đã đập phá hết rồi, xây dựng bây giờ khác, bây giờ thành một cái
mái chùa cong. Còn hồi đó thì nó đơn giản như cái Tổ đường của chúng ta vầy.
Cái Chơn Không ngày xưa thì nó y như cái này, nó rộng hơn cái này một chút.
Nhưng mà vách mà xây bằng đá, đá xanh đó, vách xây bằng đá đẹp lắm. Nhưng mà
bây giờ đã đập hết rồi, không có còn cái di tích đó nữa. Sau khi chiến tranh
thì nó bị đổ vỡ, nó bỏ hết, do bây giờ nó khác.
Còn Thầy
thì trước kia thì cái hình dáng đó thì chú Chơn Tâm chú đã thấy cái hình dáng
của cái thiền đường của Chơn Không, của Hòa thượng Thanh Từ đó. Thì chú muốn
xây dựng cái thiền đường y như vậy. Cũng đá xanh, mua đá về mà xây cái vách đá
lên làm kiên cố. Rồi ở trên có trần này kia, làm rất là sạch sẽ, nhưng mà Thầy
cấm liền, khi mà làm cái nền là Thầy không cho. Thầy nói: “Thôi để Thầy sẽ làm tầm vong trúc tre
là được thôi”.
Sau đó
cái nền này bỏ rất lâu, rất lâu Thầy mới làm, chứ không phải là nói rồi cái
Thầy làm liền đâu, không phải. Cả ba bốn năm, năm năm sau kìa, Thầy mới làm cái
nhà này, chứ không phải Thầy mới làm cái nhà này. Cái nền này nó bỏ nền đất rất
lâu, mặc dù xây lên cái nền đổ rồi, đàng hoàng. Nhưng mà phải bỏ đi hết, Thầy
không chấp nhận.
Bởi vì
Thầy thấy rằng cuộc đời tu, tất cả các pháp đều vô thường. Không có cái gì là
thường, mà mình làm chi nó tốn hao nhiều tiền của Phật tử. Trong khi chú Chơn
Tâm, chú có tiền thì chú muốn làm, là chú đổ cái đường ở trước, hồi đó đường mà
chúng ta đi vô đây đó, hầm hố lầy lội đi phải lội nước. Cho nên chú bỏ tiền ra,
chú làm cái đường để đi vô trong chùa này. Sau này thì Nhà nước lấy cái đường
đó mà làm thêm ra.
(30:07) Chứ sự thật ra hồi đó làm rất là vất vả
mấy con. Làm mà cục đá rớt xuống ruộng họ, mà nó có đụng một cái cây gì trên
rào của họ, là họ xách rựa ra họ đòi chém mình đó. Làm đường hồi đó khó lắm mấy
con. Vậy mà làm được con đường đi vào chùa, chứ không khéo, xe đi không được
đâu. Nghĩa là hầm hố lầy lội không à. Đó là từng bước mà đi lên, từng bước mà
đi lên của Tu viện. Chứ không phải hôm nay mấy con thấy một cái khu rừng bạt
ngàn cây ở trong cái khu, mà nhà cửa san sát như thế này, đó là cũng từng bước
đi lên. Chứ không phải một ngày mà chúng ta làm được đâu, cả một thời gian dài,
hai mươi mấy năm trời. Dành từng đồng từng cắc của Phật tử cúng dường mà nó mới
phát triển được như thế này, chứ không phải trong một ngày.
5- BẬC CHÂN TU
(30:55) Rồi hôm nay thì mấy con về đây mấy con
tu tập, thì tâm nguyện của mấy con từ sắm cái này, cái kia. Chứ đối với một cái
người tu như Thầy thì chắc chắn là tất cả tiền bạc đều giao cô Út hết, Thầy không
cất giữ đồng nào. Nhưng mà nhiều khi, người ta nói Thầy cho người này, người
kia.
Sự thật
ra đúng là Phật tử cúng dường Thầy thật, họ tha thiết, họ thương Thầy lắm, họ
cúng dường. Họ đề trong cái phong bì thư này: “Kính cúng dường Thầy”, tức là họ cúng dường
thẳng cho Thầy. Nhưng mà Thầy giữ làm gì? Thầy ăn làm gì, ngày có một bữa? Thầy
cất tiền để làm gì? Thầy giao lại cho cô Út, từ đồng từng cắc, từng bao thư,
cái năm chục, ba chục, một trăm, hai trăm đều là giao, không cất giữ đồng nào
hết.
Nhưng mà
Thầy rất thương yêu cho những người đệ tử của Thầy. Nhiều khi cần phải giải
quyết một cái sự việc gì, cho nên thậm chí như lúc bấy giờ Thầy chạy Thầy đi
mượn tiền, mấy con. Mà ở đây cái người mà chứng kiến Thầy đi mượn tiền để mà
Thầy giúp đỡ cho người đệ tử Thầy trong cái lúc ngặt nghèo. Thì biết Thầy chạy,
Thanh Thúy đưa Thầy, Thanh Thúy có hai cái giấy năm chục thôi. Trời ơi! Thầy
bây giờ, Thầy cần nó tới một triệu, hai triệu đi mà nó có hai cái giấy năm
chục, có trăm làm sao mà giải quyết được việc.
Cho nên
vì vậy mà Thầy chạy đầu này đầu kia để mà Thầy tìm cái đồng bạc, để giải quyết
cho người đệ tử của mình trong khi ngặt nghèo khó khăn. Thầy biết phải giải
quyết liền cấp tốc, mà không giải quyết làm sao đây? Nhưng mà, thì cũng may mắn
là mấy cô, cô Liễu Châu. Thầy đến, Thầy hỏi cô có không, cô cho Thầy mượn. Thì
cô Liễu Châu cô sẵn sàng, cô đến cô mượn mấy cô cho Thầy.
(32:38) Trong khi đó Thầy có được số tiền Thầy
giải quyết liền cho người đệ tử của mình, để cho họ an ổn, họ tu tập, mấy con.
Đó những cái vấn đề đó, nó ngoài cái vấn đề mà giải quyết tâm họ để cho họ được
yên, để mà họ tu tập được. Để không khéo họ khó khăn, họ không tu tập được.
Thầy mong cái điều đó.
Cho nên
Thầy sử dụng tiền là Thầy hiểu được tâm lý của mọi người phải giải quyết như thế
nào. Chứ Thầy không bao giờ tiêu phí tiền bạc một cách lầm lạc. Đó cho nên hôm
nay Thầy nói hết trong tất cả mọi cái sự việc.
Người ta
chưa biết được cái tổ chức, từ cái tổ chức nhỏ mà đi lên. Từ một cái giai đoạn
đầu bốn người về đây tu học, cho đến ngày hôm nay mà chúng ta có những cái lớp
học mở ra như thế này, không phải là chuyện dễ của một cái người mà như Thầy,
đồng bạc không có ở trong tay, mình không có đồng xu đồng điếu nào hết. Mà
trong khi đó thì nó bao nhiêu thứ chuyện để cho mình có tiền mới giải quyết
được. Mà không hề mà Thầy mở miệng Thầy xin, mấy con. Thầy không hề mở miệng.
Thậm chí
như cái bộ sách mà Đường Về Xứ Phật, Văn Hóa Phật Giáo Đường Về Xứ Phật bìa đỏ.
Khi mà Thầy nghe nói một tỉ mốt. Phải trả tiền tỉ mốt của in ấn và giấy phép đồ
xong là một tỷ mốt, Thầy nói biết làm sao bây giờ? Thầy cũng chẳng kêu mấy con,
Thầy chẳng kêu. Thầy chỉ biết làm sao bây giờ? Và đồng thời cái giấy đó Thầy
giao cho cô Liễu Tâm ở Hà Nội và giao cho cô Út. Thì mấy người làm sao làm, chứ
Thầy không có gọi. Thầy không gọi kêu một người nào hết.
Nhất là
trong cái ngặt nghèo mà, cái số tiền quá lớn. Thì trong khi cô Út đưa cái giấy
đó cho cái cô Kim Tiên. Bởi vì mong cô Kim Tiên là cái người cũng có thể có
tiền. Thì cô Kim Tiên nói như thế này: “Nếu
mà cái số tiền này thì chắc chắn là cái xe hơi con phải bán thôi”.
Đó thì Thầy nói: “Thôi,
bây giờ vấn đề này thì thôi”. Rồi cô Út cô cũng lì, chứ còn đối với
Thầy thì chắc thôi, từ từ chịu. Nhưng mà cô Liễu Tâm, cô giải quyết. Rồi ở
trong này cô Út, cổ cũng lì, cổ cũng gặp người này, người kia cô cũng xin. Cuối
cùng thì trong vòng ba bốn tháng sau thì đủ số tiền. Mỗi người chút đủ số tiền
để trả.
(34:49) Sau đó nói về xin phép thì Thầy ngán
quá, Thầy sợ quá. Sợ nó nhiều quá, mà cái sức của mình thì nó… Mà mở miệng xin
thì khó quá mấy con, mở miệng xin thì khó quá.
Cho nên,
vừa rồi thì chuẩn bị cho cái bộ sách in vừa rồi, Thầy nói hết để cho mấy con
nghe. Cái bộ sách mà Văn Hóa Phật Giáo Truyền Thống vừa rồi, thì tính ra cái số
tiền, thì nó còn thiếu mười triệu. Thì Thầy nói với cô Liên Châu, mà Thầy rất
ngại, mấy con. Nói bây giờ mà, Thầy nói thiệt ra, Thầy mở miệng mà xin tiền
Phật tử là một cái điều rất khó. Thầy nói hiện giờ thì Thầy trả tiền cái sách
mà cái bộ mà Giới Luật của Phật, mà xin phép in ấn. Giờ nó còn thiếu mười triệu
nữa là đầy, không biết kêu ai. Cô Liên Châu, cổ nghe nói vậy, cổ.. chứ Thầy
cũng, tức là Thầy nói khéo xin cổ, mà cách thức nói khéo nó vậy đó. Thì cô
nghe, cô nói: “Được rồi,
Thầy để đó, con sẽ gửi cho Thầy”. Thì sáng hôm sau thì cô mang đến
mười triệu, cô đưa cho Thầy để Thầy đưa lại cho cô Út cho đủ để khi đó, khi mà
sách người ta đưa đến đó, thì mình có đủ cái số tiền đó để mà trả.
Còn bây
giờ thì cái vấn đề mà in kinh sách đó, thì mọi người cũng đều nghe được những
cái hoàn cảnh khó khăn của Thầy khi in kinh sách mà tiền bạc nó không có đủ đó.
Thì do đó, thì người ta sẵn sàng người ta gửi từng chút từng chút. Và đồng thời
thì cái số tiền đó mà được hiện giờ đó, thì Minh Tâm đã cất giữ. Khi mà cần in
kinh sách đó thì nó sẽ mang về cho Thầy để trả cái tiền kinh sách mà khỏi cần
phải xin ai hết mấy con, khỏi cần phải nói khéo.
Nghĩa là
thật sự ra Thầy nói khéo lắm rồi. Chứ còn thật sự ra Thầy nói mà xin, mình xin
tiền là mình thấy ngại lắm. Mặc dù là nó không phải gì, nhưng mà điều kiện là
mình là một cái người tu sĩ mà mình nói về tiền bạc với người Phật tử, thì nó
làm cho mình không có đủ cái niềm tin đối với họ, với Phật tử. Cho nên nó ngại,
chứ còn đối với Thầy thì có giá trị gì? Mình là người đi xin rồi thì ăn thua
gì? Nhưng mà mình ngại là làm cho người ta mất cái lòng tin.
Bởi vì
bên các thầy Đại thừa họ cần gì đó, thì họ gọi Phật tử một cách rất là, họ nói
thẳng nói thừng à. Chứ còn họ không phải ngại như Thầy, còn riêng Thầy thì
không được.
(37:17) Cho nên đối với Thầy thì nó quá khó
khăn. Cho nên khi mà có cái sự chuẩn bị. Như cái tổ chức này mà chuẩn bị cái,
quản lý một cái kinh tế, cái tiền bạc như vậy rồi. Thì chắc chắn có cái điều
kiện gì, thì chỉ cần gửi đến cái ban tổ chức, thì Thầy sẽ có cái số tiền vừa đủ
để trả chi phí cho việc in ấn kinh sách hoặc là phổ biến những băng đĩa, thì
chắc nó không có khó khăn.
Còn nếu
mà không có tổ chức mà nó như thế này đó, thì Thầy sẽ rất khó. Cho nên tổ chức
này rất cần thiết, chứ không phải không cần thiết đâu mấy con. Nó dễ dàng mà
cái người Phật tử, người ta cũng có cái chỗ mà người ta đóng góp vào chỗ đó. Nó
cũng không có thất lạc ở đâu, mà mình cũng có cái tổ chức như vậy, nó dễ sau
này.
Đó là
những điều mà hôm nay Thầy tâm sự với mấy con, biết rằng những cái nỗi khó
khăn. Mà cái vấn đề về tiền bạc là cái nỗi khó khăn nhất. Đối với Thầy thì càng
không có tiền thì càng khỏe. Mà, nếu có tiền thì làm được những công việc như
in ấn, xin phép đồ đó, thì nó được phổ biến rộng. Mà không có tiền thì kể như
là…
Thầy biết
rồi, photo trong năm, mười cuốn mà gửi cho một vài Phật tử, một người nào đọc,
Thầy cũng thấy hạnh phúc rồi, chứ không cần nhiều đâu. Nhưng mà đủ cái duyên mà
phổ biến được rộng cho mọi người đọc được, thì đó là một cái điều quá tốt. Quá
tốt cho Phật pháp, để mình dựng lại cho nó tốt hơn.
Cho nên ở
đây đó, Thầy mong rằng sau này mà Phật tử có điều kiện tổ chức thì Thầy rất là
khỏe nhiều. Vì có gì thì Thầy chỉ gọi ngay cái ban tổ chức đó thì nó tiện. Chứ
mà đi tìm những Phật tử giàu có mà mình hỏi xin, nó ngại.
Thôi bây
giờ Thầy nói như thế này, mấy con thấy như Minh Tâm là cái người mà từng sống
với Thầy như là đệ tử thân thuộc. Nghĩa là Thầy muốn bao nhiêu thì Thầy sẽ nói,
nó sẽ rút tiền ra, nó sẽ cúng dường Thầy liền à. Nhưng mà Thầy không nói mấy
con.
Cũng như
trước kia đó thì chú Chơn Tâm cúng dường Thầy mười một tỉ bạc, rồi mua đất đai
này kia cúng dường Thầy. Nhưng mà Thầy giao lại hết, Thầy không có làm công
việc của trung tâm an dưỡng, Thầy giao lại hết. Nhưng mà hiện bây giờ mà mở
miệng đi xin lại một đồng thì Thầy không xin đâu mấy con. Thầy đã giao là giao
chứ không xin, nhất là tiền bạc. Cho nên đối với Thầy thì cái gì qua rồi thôi,
còn cái gì sắp tới thì mình cứ giải quyết mà thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét