380- CÁCH THỨC QUÁN THÂN TRÊN THÂN
(39:47) Cho nên trong cái vấn đề hôm nay, mà
mấy con nỗ lực mà tu tập đúng. Mà Thầy duyệt lại mấy con tu đúng về Tứ Niệm Xứ
thì Thầy yên bụng lắm rồi, những người này sẽ chứng đạt. Nghĩa là mấy con, quán
thân trên thân mấy con quán được thì mấy con sẽ là người chứng đạt, không có
chạy đi đâu khỏi hết. Bởi vì pháp của Phật như thật rồi. Còn mấy con quán trật
thì mấy con không chứng đạo đâu, chắc chắn là như vậy rồi.
Còn mấy
con xả tâm mà biết cách xả, nó có bốn pháp để xả tức là: Định Vô Lậu, Định Sáng
Suốt, Định Thư Giãn, Định Chánh Niệm Tỉnh Giác, Định Niệm Hơi Thở. Bốn pháp đó
là, mấy con vững vàng trong bốn pháp đó thì mấy con tu Tâm Xả, không còn khó
khăn.
Ngồi chơi
mà xả, xả riết cũng thành tựu được, nhưng mà phải rành bốn pháp. Còn chưa rành,
chưa thuần thục bốn pháp thì phải tập cho rành, thuần thục bốn pháp mới đi vào
Tâm Xả. Còn chưa rành mà đi vào tâm xả thì mấy con, lúc gặp những chướng ngại
pháp mấy con không biết pháp nào mấy con xả. Xả tầm bậy tầm bạ thì mấy con lại
còn lạc sang tưởng khác nữa. Cho nên càng nguy hiểm, đó là những điều mà Thầy
nói.
Hôm nay
mấy con gửi những cái tập giấy, tập sách của mấy con là những cái bài viết của
mấy con để Thầy ghi lại trong những cái tập diễn đàn sắp tới. Thì Thầy sẽ nhận
lại những cái tập của mấy con đã từng học, viết. Để rồi Thầy sẽ ghi lại những
cái bài của mấy con.
Tu sĩ: Bạch
Thầy, sách con đọc đây.
Trưởng
lão: Đây là Chí Thiện cũng gửi cho Thầy cái bài đó, mấy con. Để
rồi Thầy sẽ coi, Thầy duyệt trở lại, rồi Thầy sẽ đưa vào đánh trên vi tính con.
Để mình thành lập cái diễn đàn Chơn Như. Để những cái bài của mấy con được mọi
người người ta đọc, riêng mình đọc, để cho mình rút tỉa từng cái kiến thức
chung nhau để cho mình biết cách, để cho mình quán mình xả tâm, đó là lợi ích.
Mình
không có tự ngã mạn rằng mình là hay, nhưng mà mình cần phải học các bạn mình nữa.
Nhiều khi một người đó viết một cái câu thôi. Mà một câu nó có cái sự thực hành
ở trong cái sự xả tâm của họ. Thì mình đọc câu này mình thấy nó quá thực tế, nó
làm cho mình nhớ mãi. Để rồi mình có cái duyên, gặp những cái ác pháp đến thì
nhờ cái kiến thức đó mà mình đã xả được tâm mình, thì nó rất là tuyệt vời.
(42:16) Cho nên những cái tri kiến của mấy con
đã viết lên thành những cái trang giấy này, ở trong những cái trang giấy này,
thì những cái tri kiến đó không phải là những cái tri kiến viết rồi để ném bỏ.
Mà cái những cái tri kiến đó, viết rồi để chúng ta huân học, để mà chúng ta xả
được tâm mình. Để từng cái người hiểu biết này cho đến cái hiểu biết của người
khác, để giúp chúng ta để xả tâm. Dở hay thì tùy theo ở mọi cái nhìn của người
khác để giúp cho mình thực hành được, đó là cái hay. Bây giờ thì ở đây là mấy
cái bức thư mà các con hỏi Thầy phải không?
Trưởng
lão: Bây giờ để trả lời ở trên cái câu hỏi, nhiều khi mấy con
nói quán, mà: “Quán thân
trên thân, nhiếp phục mọi tham ưu, tôi biết tôi hít vô, tôi biết tôi thở ra”,
rồi: “Quán thọ trên thọ,
nhiếp phục mọi tham ưu, tôi biết tôi hít vô, tôi thở ra”, rồi quán
tâm. Mấy con đọc như thần chú mất rồi, làm sao mà… Nó không phải đâu mấy con,
phải như thế này nè.
Để Thầy,
cách thức Thầy hướng dẫn cho mấy con thấy để quan sát, cách thức mà quán cái
thân của mình. Chứ không khéo mấy con quán cái kiểu này là mấy con đọc, như đọc
cái bài kinh mất rồi, nó không đúng đâu mấy con.
Nè bây
giờ đó, thì trước tiên đó thì muốn dạy cho mấy con cách thức, thì mấy con phải
tập. Tập quán ở trên, quán thân trên thân bằng cái phương pháp đi kinh hành
trước. Bởi vì cái thân hành của chúng ta nó thô, đi kinh hành nó thô. Còn cái
hơi thở chúng ta nó về nội rồi, thân hành nội rồi, nó vi tế lắm mấy con. Cho
nên vì vậy mà nhiều khi mấy con ngồi yên vầy, thì mấy con hít thở, thì mấy con
thấy có khúc này thôi. Nghe nó rung động có khúc thôi, còn cái chân không có
nghe. Mà nếu mà muốn nghe được cái chân thì mấy con phải tưởng nó thôi. Nó
không cách nào hết, mà tưởng thì nó trật, nó buộc lòng như vậy.
Sự thật
hai cái chân con ngồi kẹt vậy làm sao mấy con thấy nó rung ở chỗ nào. Mà nếu mà
thấy nó rung nữa thì chắc chắn là bị tưởng ở trong đó chứ làm sao mà trật,
không Thầy nói thật sự. Tại vì từ cái chỗ mà thô, mấy con nhận được. Mà cái vi
tế, bây giờ cái tâm của sức tỉnh của mấy con không có. Mà đã không có làm sao
mấy con nhận được cái sự rung động của cái hơi thở dưới chân mấy con? Mấy con
thấy cái điều đó chứ?
Bởi vì
cái vi tế của mấy con, cái sức tỉnh của mấy con đâu có cao. Cái sức tỉnh của
mấy con hiện giờ nó tỉnh ở trong cái tỉnh còn mê. Nếu mà tỉnh không mê sao mấy
con còn ham ngủ, nó còn hôn trầm, thùy miên? Các con hiểu vậy không. Nếu mà con
tỉnh thật sự thì làm sao nó còn buồn ngủ? Mà tỉnh thật sự nó không còn buồn ngủ
thì cái thân của mấy con, ngồi như thế này hơi thở hít vô, nó có cái sự rung
động của nó để nó nuôi hai cái chân con. Chứ cỡ mà cái hơi thở nó không có rung
động thì làm sao nó nuôi hai cái chân mấy con. Một hơi nữa thì mấy con nghĩ như
thế nào.
(45:05) Bởi vì cái hơi thở nó hít vô để nó nuôi
dưỡng cái cơ thể của nó, nó bằng cái không khí trời mà. Cho nên vì vậy mà nó
phải, khi mà hít vô như vậy, nó phải có sự thấm nhuần ở tới chân của mấy con
chứ. Nhưng mà mấy con bây giờ làm sao mấy con nghe nó được nè? Cho nên không có
nghe được, vì vậy mà mấy con phải tập từ cái thô, mấy con tập để mấy con lắng
nghe được trên thân quán thân cái đã, trong cái thô.
Chứ ai
cũng nói giỏi hết nhưng mà sự thật ra mấy con giỏi tưởng đó. Thầy nói giỏi
tưởng thôi, khéo tưởng mà thôi. Cho nên trong cái khéo tưởng, mấy con tưởng cả
luồn cái hơi thở trong thân của mấy con nữa. Nó luồn đi ở trong này nè, hơi thở
mà nó luồn? Trời đất! Nó thở vô trong phổi nó là hết mức mất rồi, chứ nó đi
luồn nữa thì chắc chắn là nó có lỗ nó mới đi chứ. Chứ làm sao mà nó luồn được,
mấy con? Cho nên vì vậy mà cái tưởng của chúng ta, thì cái gì chúng ta tưởng
cũng luồn được hết.
Còn không
thì mấy con như mà trẻ con mà nhảy tứ chậu vậy đó. Nó nhảy từ cái đầu, rồi nó
nhảy xuống cái lỗ mũi; rồi nó nhảy xuống đằng cổ; nó nhảy xuống ngực; rồi nó
nhảy xuống bụng, rồi nó nhảy xuống chân. Nó nhảy từng bậc, từng bậc nó đi xuống
vậy, nó quán cái kiểu đó, kiểu nhảy không chứ nó quán cái gì?
Cho nên ở
đây thì chúng ta phải biết cách làm sao mà chúng ta quán cho được để trọn vẹn.
Mà khi mới bắt đầu mà chúng ta tu tập, thì Thầy sẽ đi kinh hành để cho mấy con
thấy cái sự rung động của cái thân, rồi mấy con sẽ.. Do đó mà Thầy đi cái độ nó
không chậm, mà nó cũng không nhanh lắm để chúng ta nhận qua, để biết được cái
chỗ tu tập của chúng ta.
Đây mấy
con lưu ý, bắt đầu mình muốn đi thì mình nên hoặc là mình nên, hai tay mình
nên… Khoanh tay trước ngực của mình hay hoặc là mình để hai tay mình sau lưng.
Cho nó cái thân của mình nó nghiêng tới, nghiêng qua, nghiêng lại rồi mình mới
nhận ra được, có phải không? Nó mới dễ dàng.
Thí dụ
như bây giờ Thầy muốn giở cái chân trái của Thầy lên đặng mà Thầy bước đi, thì
đó mấy con thấy nó phải rung chứ. Đó, bây giờ Thầy giở lên nó phải nghiêng qua
bên đây chứ. Nè mấy con thấy nè nó rất, cái độ nghiêng nó rất rõ ràng. Giở lên,
đó, giở lên thì nó phải nghiêng. Bây giờ Thầy đứng hai chân nè, rồi Thầy giở
lên. Có phải nó nghiêng qua đây không? Thầy giở lên nè, rồi Thầy đưa tới nè,
cái chân Thầy nó động nè, Thầy hạ xuống. Thì cái thân của Thầy nó phải theo đó.
Thì do đó Thầy quán toàn diện cái thân Thầy qua cái thân hành thứ nhất, có phải
không?
(47:26) Rồi bây giờ nè, Thầy đứng, Thầy giở cái
chân này lên, thì nó phải nghiêng qua bên đây. Đó, Thầy đưa nè, đó, Thầy để
xuống đó. Đó, nó động cả cái thân nó. Đó, có phải không? Tức là cái thân của
Thầy nó phải nghiêng từ cái chỗ này, nó đi qua nó phải nghiêng. Rồi cái chân
này, đó mấy con thấy không? Đó, đó, đây cái thân Thầy nó động từ ở trên đầu tới
cái chân nó. Nó đi qua đi lại đó, mấy con thấy chứ?
Thầy đi
cho mấy con thấy rõ, thấy nó nghiêng qua nè, nghiêng lại nè, đó, thấy chưa? Con
nhìn cái thân của Thầy nè, thì Thầy trong khi đó, Thầy đi như vậy, làm cái tâm
Thầy nó huân vô, nó nhìn cái thân của Thầy, nó đi qua đi lại nè.
Thầy đi
lại nè, đó, bây giờ Thầy giở chân nè, đó. Nó đi qua đi lại rõ ràng mà, nó rung
hết cái thân của Thầy, có phải không? Nó nghiêng qua nghiêng lại, nó nghiêng
qua nó nghiêng lại, nó rõ ràng, chứ nó đâu có gì mà khó hiểu đâu. Đó như vậy là
Thầy toàn diện, Thầy thấy cái thân của Thầy nó lắc qua lắc lại theo cái bước đi
của Thầy, có phải không?
Cái bước
đi của Thầy là cái chuẩn để cho cái thân của Thầy nó lắc qua, lắc lại. Nhưng mà
Thầy có chú ý dưới bước đi đâu, mà Thầy chú ý cái thân của Thầy nè, đó thấy
không? Nó nghiêng qua nghiêng lại, đó. Còn nếu mà Thầy đi cho nó rõ ràng thì
mấy con thấy nè. Đó, giở nè thấy không? Đó thì, đi vậy thì đó mấy con thấy nó
phải đưa qua đưa lại rõ ràng không? Còn nó thấy… Thường thường Thầy đi đó,
nhưng thường thường mấy con không thấy, nhưng mà Thầy đã nhìn thấy được cái
thân của Thầy nó nghiêng qua nghiêng lại, nghiêng qua nghiêng lại, phải không?
Bắt đầu
bây giờ mấy con tập như vậy là mấy con sẽ quán được cái thân của mình, quán
thân mình. Thì hai tay mình để sau lưng hoặc là mình để trước ngực như thế này,
xong rồi đi. Con thấy cái thân không? Nó rung động vậy, quá dễ dàng, một cái
cách quá dễ dàng. Đó là quán thân trên thân, “cảm giác toàn thân, tôi biết tôi đi kinh hành”,
đó mấy con thấy, cảm giác toàn thân mà.
Thân mình
nó rung động từ cái bước chân của mình mà đến trên đầu của mình, luôn luôn nó
bị lắc qua lắc lại hết, nó đâu có cái gì mà không lắc qua lắc lại, có rõ không?
Đó thì mấy con thấy, đó là mấy con đi bình thường, đi bình thường, không có đi
chậm. Mà mấy con đi chậm, mấy con còn thấy nó vi tế hơn nữa, nó còn hay hơn
nữa.
(49:49) Hôm nay có một người mà đi chậm, mà
Thầy thấy. Thầy đã quan sát Thầy thấy, Thầy theo dõi, Thầy thấy đi rất đúng.
Vậy thì Thầy nhờ Từ Quang, con đi thử cái giùm Thầy, cho mấy người thấy cái độ
chậm của con mà để quan sát được cái thân hành. Từ Quang, con đi cho mọi người
thấy một chút.
Bởi vì
từng Thầy trò với nhau, chúng ta tu tập có những gì chúng ta gặp gỡ nhau để hỏi
thì chúng ta mới biết được cái sự tu tập của mình đúng sai. Thầy quan sát Thầy
giúp đỡ. Nhất là bên giới nữ rất là thiệt thòi mấy người, họ không được gần gũi
như bên nam.
Còn mấy
con được gần gũi. Như thầy Từ Quang lúc nào thầy cần gì thầy đến thất Thầy gặp
liền, gặp liền để mà thưa hỏi Thầy để tu đúng. Con đi đi con. Đây mấy con lưu ý
thầy Từ Quang đi. Đó là cách thức đi chậm đó, mấy con. Trong khi đi chậm như
vậy đó, là mà chúng ta thay đổi cái oai nghi mà ngồi, nó dễ dàng lắm, nó không
có bị đứng lại. Đúng là chúng ta tu tập như vậy.
Cho nên
cố gắng mà tập luyện trên thân quán thân cho nó đúng cách mấy con. Nó là cái
pháp rất là quan trọng. Nếu mà chúng ta trên thân quán thân được rồi đó, thì đi
như Từ Quang hồi nãy đi đó, thì nó không có một niệm nào mà xen vô đâu. Bởi vì
đi chậm như vậy, mình nghe cái sự rung động của cái thân.
Còn đi
nhanh là để, Thầy đi như hồi nãy đó, đi bình thường như vậy đấy, là để chúng ta
nhận cái sự rung động nghiêng qua nghiêng lại của thân. Mới đầu chúng ta phải
tu như vậy, sau đó lần lượt chúng ta thay đổi cho nó vi tế hơn, nó nhẹ nhàng
hơn, cho đến khi nó rất là vi tế. Rồi bắt đầu chúng ta mới ngồi, chúng ta hít
thở.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét