377- TẤM LÒNG VÀ CÔNG LAO CỦA CÔ ÚT
(06:01) Thì
mấy con biết rằng, trong tu viện chúng ta từ lâu tới giờ thì cô Út ở trong nhà
bếp. Thì có mấy cô như cô Mười, cô Tám, cô Tú và có một số cô nữa, đều quây
quần ở trong nhà bếp để hàng ngày chúng ta có bữa cơm ăn. Do cái sự mà lao động
như vậy, cho nên mấy cô đó đều là ở miền Hậu Giang.
Cho nên
khi mà có chú Dũng hoặc là có cái dịp mà đi để mà. Cô Út thì cũng không ham đi
chơi đâu, theo Thầy biết cô không ham đi chơi. Nhưng mà vì mấy cô muốn nghỉ xả
hơi và có cái dịp, mà có những người trên Đà Lạt như chú Dũng đồ đó mời đi, hay
hoặc là cô Tịnh An. Thì do cái duyên như vậy, thì cô Út tổ chức để cho mấy cô
đi. Và đồng thời mấy cái chú lao động làm công việc, cái công việc ở đây, hầu
hết là dân quê đây, làm gì mà có dịp mà đi Đà Lạt chơi cho biết cái quê hương
của mình. Nghe Đà Lạt thì ai cũng muốn biết, cho nên cô Út có lòng rất tốt.
Trong khi
tổ chức đi kêu xe vậy đó, cho cả vợ chồng của mấy chú mà làm việc ở đây đó. Làm
cho công việc ở đây, xây cất làm công việc mà trong Tu viện mình đó, cho đi hết.
Cho đi chơi hết, cô Út chịu tiền xe hết. Đấy là cái lòng thương của cô Út đối
với dân quê của mình ở đây. Rồi đối với những người mà lao động cùng cô, mà cơm
nước hàng ngày đó, cô cũng cho đi chơi cho biết.
(7:29) Cho nên có nhiều người nói cô phí tiền
đi chơi này kia, sự thật ra không phải. Thầy rất hiểu cô Út, cô không phí tiền.
Hiện bây giờ cô không có một chỉ vàng sắm riêng cho mình mà. Các con cứ nhìn
thấy cô Út không bao giờ có sắm riêng cho mình một chỉ vàng nào cả.
Có bao
nhiêu lo cho người khác, lo cho người khác. Thí dụ như những người làm công
việc, có cho họ đi thì họ đi, không cho thì thôi. Nhưng mà cô Út nghĩ tội. Họ
đầu tắt mặt tối làm không đủ ăn, có tiền đâu mà đi chơi, đi cho biết Đà Lạt chỗ
này chỗ kia. Hoặc là đi Đầm Sen hoặc là đi chỗ này chỗ kia, hoặc là đi Suối
Tiên đâu. Đều là nhận thấy công lao của họ làm, mà mình đã có những cái Tu viện
như thế này. Biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt của họ, mặc dù mình trả công. Nhưng
mình có ở được như thế này, mình mới thấy được công lao của họ. Cho nên cô sẵn
sàng bỏ tiền kêu xe, để giúp cho mấy chú vừa đi chơi vừa này kia để cho biết,
đó là cách thức của cô Út.
Còn cái
phần nữa, những người mà đến đây chở, hoặc cho những cái người khác, hoặc là
những người lái xe. Cô trả tiền sòng phẳng, nhưng còn cho thêm năm chục ba
chục, cô cho thêm. Cô là con người rộng rãi, không ích kỷ, không nhỏ mọn đâu
mấy con, Thầy biết điều đó rất rõ. Một con người xe ôm mà chở cô vào đây, thực
phẩm hay này kia cô mua, mà chở cô vào đây. Khi mà cô trả sòng phẳng mười ngàn,
chở vào đây mười ngàn hay năm ngàn, cô cho thêm năm ngàn. Cô nghĩ rằng người ta
nghèo lắm, người ta khổ lắm. Người ta làm công việc, người ta kiếm thêm được
năm ngàn, mười ngàn rất khó, mình nên an ủi bố thí họ. Như vậy cô Út được lòng
nhiều người lắm mấy con. Và chính như vậy mới có cái sự yên ổn của Tu viện của
chúng ta.
Sự thật
nếu không có cô Út giao thiệp cái kiểu rộng rãi, mà cỡ như Thầy chắc chắn không
yên đâu, không yên. Bởi vì, Thầy là một người tu sĩ mấy con, Thầy không làm
được cái điều này đâu. Thầy không làm được điều này. Bởi vì Thầy làm điều này
người ta đánh giá trị Thầy, Thầy không làm. Cho nên trong cái thời Thầy mà đi
trình giấy cho các tu sĩ đây, đều gặp nhiều khó khăn. Cho nên Thầy thấy mình
thẳng thắn, thì càng thẳng thắn lại càng khó khăn cho mình, chứ không gì hết;
người ta có quyền.
Thầy muốn
nói như vậy để cho mấy con thấy rất rõ ràng. Vừa rồi thì thầy Pháp Châu phát
tâm, thấy cô Út lấy cái xe đạp mà cưỡi đi từ khu này đến khu khác. Nghĩa là
không có xe đạp thì cô chạy lút rút. Như có điện thoại hoặc là có những cái
điều kiện gì thì cổ không dừng, cổ lật đật cô chạy. Do đó thì sư Pháp Châu,
thầy Pháp Châu đã thông cảm được cái nỗi khổ của cô Út lo lắng cho mọi người
như vậy.
(10:17) Cho nên sư Pháp Châu mới rút lấy cái
tiền lương của mình, tiền lương hưu của mình mà sắm chiếc xe. Thầy có xin phép
Thầy, Thầy nói: “Thôi
đừng, đừng có làm cái điều này, bởi vì cô Út cũng có thể làm được thôi”.
Nhưng mà sư đảnh lễ Thầy, sư tha thiết, nhìn thấy cô Út quá cực khổ. Thầy cũng
không biết nói trước cái lòng mà của sư Pháp Châu. Bây giờ, hiện bây giờ sư
Pháp Châu ngồi đây trước mắt. Và sư gọi điện thoại như thế nào không biết, thì
ở ngoài đó người ta chở chiếc xe. Người ta mua chiếc xe, rồi người ta chở vào.
Nhưng
chắc chắn là cô Út cổ cũng, chắc cổ cũng không dám đi. Bởi vì cô đi cô sợ người
ta nói cô sắm xe đi, sung sướng quá, người ta sẽ nói cô thế này thế khác. Nhưng
Thầy nói đây là cái lòng của người Phật tử. Người ta tượng trưng người ta nghĩ
đến công lao của con, thành ra người ta nghĩ đến cái vấn đề đó.
Đó là
những cái hiện tượng mà chúng ta đã thấy. Chứ sự thật ra cô Út, cô cũng không…
Từ khi mà có những cái xe Dream, những cái loại xe mới. Từ cái chiếc Honda mà
ngày xưa mà Thầy có đó, rồi cái xe chú Dũng đều là cái loại xưa hết rồi. Khi mà
có những cái chiếc xe Dream hay hoặc là những cái loại xe mới bây giờ, nó hình
dáng nó rất đẹp đẽ. Như thầy Mật Hạnh có một chiếc xe Dream đó. Thì trong khi
đó, cô Út cô cũng không bao giờ cổ muốn mua một chiếc xe nào mới cả. Chỉ còn
lại những chiếc xe cũ đó mà sửa lại đi tới đi lui thôi.
Cũng có
nhiều người bảo cô hãy mua chiếc xe đi, nhưng mà cô không mua. Thầy cũng nói
rằng đừng nên mua, mình ở đây là mình lo cho chúng thôi, đừng nên mua cái gì
cả. Có cái gì, phương tiện gì thì mình đi phương tiện nấy mà thôi. Nhiều khi cô
đi đâu, Phật tử mà đến đây rồi về, rồi cô kêu xe này kia thì Thầy rầy. Thầy
nói: “Phật tử người ta
đến, rồi người ta tự về được, tại sao con lại làm cho tốn hao như vậy?”
Cô nói
như thế này, mà Thầy cũng không nói được. Cô nói: “Họ đến đây nhưng mà vì họ muốn tu theo
mình. Nhưng mà mình còn cái tình người. Họ đến đây mà không nỡ mình để họ đi về
mà không biết… Họ là người ở xa, họ đi về không biết, về thành phố thì họ
không biết cái chỗ bến xe chỗ nào. Rồi ở đây thì nó có nhiều người hung dữ và
gian ác. Rồi họ lấy đồ của mấy người Phật tử này hoặc là họ giết đi thì mình
cũng sẽ hối hận. Tốt hơn là mình chịu chút ít tốn, mình đưa họ tới tàu tới xe
hẳn hòi đàng hoàng, thì mình mới an bụng. Chứ còn con nghĩ rằng để cho họ đi
vậy thì con không an bụng, con không an bụng”.
(13:55) Trước cái lòng mà cô Út nghĩ đến những
người Phật tử, nhất là những người già mà đến đây, mà đi trở về mà không đưa
thì cô xốn xang lắm. Các con bằng chứng là các con thấy khi ở đây có những
người nào bệnh. Như vừa rồi Nguyệt Cảo đã bệnh do cái sự mà cầu cơ, vô trong
này không tu, sống độc cư rồi tìm cách cầu cơ cho vui, do đó mà trở thành bệnh
tưởng. Vì vậy mà cô Út cũng phải bỏ tiền xe, rồi cho thêm tiền để đi về dưới
quê ở dưới Châu Đốc. Ở dưới xa chứ đâu phải gần? Cho nên cô Út phải vất vả đi
đêm, suốt cả đêm ngày để rồi đưa tận nơi, tận chốn.
Rồi vừa
rồi thì ở ngoài Nghệ An, Hà Tĩnh như cô Thung hay cô gì đó bệnh, cô cũng phải
đưa từ đây mà về tới ngoải, mấy con. Cô làm tất cả những cái công việc của cô
như là một người mẹ thương con. Cho nên người ta không hiểu cổ đâu, người ta
không hiểu cổ. Nhìn cổ rất là vất vả cực khổ. Người ta cứ nghĩ cô là xài tiền
phí của đàn na thí chủ.
Nhưng mà
sự thật ra, thí dụ chẳng hạn như trước kia đó thì cổ nghĩ rằng cô sẽ cất cái
nhà bếp ở bên khu nữ ở bển. Thì cô nghĩ rằng sẽ dọn cái nhà bếp bên đây đi qua
bên đó, để mà nấu ăn bên đó, bên khu nữ đặng người nữ họ không có qua lại bên
đây. Dự định như vậy, nhưng mà chương trình nó thay đổi là Thầy thấy nó cũng
hợp lý. Nó thay đổi là vì Thầy nghĩ rằng không nên để cái nhà bếp ở trong khu
Tu viện. Mà mình có thể, mình kêu gọi Phật tử, họ có thể tìm cách họ làm sao,
họ cúng dường mình mà ở bên ngoài cho nó dễ dàng hơn.
Thì không
ngờ rằng trong cái chuyến vừa rồi, Thầy đi Thầy gặp cô Liên Châu. Thầy có đề
nghị thì cô Liên Châu nói được. Cô sẽ giúp đỡ, cô và số Phật tử thành phố giúp
đỡ. Thì do đó cái nhà bếp nó không còn sử dụng nữa, không còn có ý để dời cái
nhà bếp qua bên đó. Thì cái nhà bếp đó bị đập phá đi, thì người ta nói cô Út
sao phí quá? Sự thật ra nó không có, theo Thầy thấy để cũng không sử dụng được,
mà nó lại mất đi cái chỗ mấy cái thất không có người ở tu, thì rất uổng.
(15:05) Cho nên Thầy nói, bởi vì nhiều khi
trong cái vấn đề mà xây dựng đó, chúng ta phải vẽ cái đồ án trước tiên. Cái gì
chỗ nào chúng ta phải lập thành, nhưng nó có nhiều thay đổi. Mà nhiều thay đổi
thì chúng ta buộc lòng phải sử dụng sao cho nó hợp lý để nó lợi ích. Chứ không
khéo rồi chúng ta cứ để đó, có hình thức đó thì nó không lợi ích.
Cho nên
vì vậy mà, khi mà góp ý đó, Thầy nói thôi bây giờ cứ đập cái nhà bếp này bỏ đi,
rồi xây dựng lại, sửa lại mấy cái thất. Sửa lại mấy cái thất để cho các cô có
thể đến ở tu. Thì mà hiện giờ, thì mấy con thấy cái khu vực bên nữ toàn là
thất, không còn cái nhà bếp nữa. Và những cái vị trí nhà bếp đều được dời đi
chỗ khác. Do đó dời lại phía trước để rồi chúng ta có cái nơi mà hôm nay chúng
ta đi khất thực.
Thầy muốn
nói để chúng ta thấy được cái nỗi khổ của tu viện từng bước đi lên. Hôm nay mà
có được cái lớp học sáu mươi mấy người và cộng thêm số dự thính là bảy mươi mấy
người. Mà được yên ổn ngồi đây thì công lao cô Út rất lớn.
Mà những
nhà cửa mấy con thấy được trưng dựng. Như vừa rồi mấy con trực tiếp, mấy con
thấy khu dưỡng lão mà cô Út mà cất mười hai cái nhà. Với hai cái nhà ở bên khu
mà các thầy ở đó, mới thêm hai cái nữa là mười bốn cái nhà. Thì trong khi đó
hoàn toàn là cô lo lắng từ cái chỗ mà đặt người ta làm đường làm xá cho nó sạch
sẽ, cho cái khu những người già. Bởi vì cô nghĩ rằng những người già mà quét
bụi bặm nhiều, như chúng ta ở đây đó, sáng mà chúng ta quét bụi bặm nhiều lắm
mấy con. Đó là một cách thức cô giải quyết cho những người già, cái khu dưỡng
lão đó để cho mọi người về ở được yên ổn.
Cổ lo cổ
làm hết, cổ mướn thợ, mướn này kia làm hết. Nhưng mà đồng tiền ở đâu, ở đâu mà
có mấy con? Do đồng tiền của các Phật tử gửi làm việc từ thiện. Thì cái khu
dưỡng lão cũng là cái vấn đề từ thiện, chứ có gì khác hơn hết. Nhưng mà nó nằm
trong Tu viện chúng ta, ngoài Tu viện chúng ta thì không thể làm được.
Cho nên
tất cả những cái này, cô không ăn đồng lớn đồng nhỏ trong này. Nhưng mà cô có
đồng nào vét lo làm từng nấy. Và chi phí biết bao nhiêu thứ chi phí ở trong
này, điện nước tất cả mọi cái cô đều chi phí hết. Cô đều gánh vác hết, nhưng
người ta nói thế này, người ta nói thế khác.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét