376- TÌNH THƯƠNG CỦA NGƯỜI THẦY
Thắng trăm trận không bằng thắng
mình mấy con. Mà sự tu tập là sự tu tập để thắng mình là một cái điều nỗi khổ.
Cho nên trong tất cả những cái điều kiện mà chúng ta hiểu lầm nhau, rồi chúng
ta sẽ có những cái sự không hay cho nhau. Rồi nó làm chúng ta lộn xộn, rồi càng
sóng gió lại càng nhiều hơn nữa, sóng gió từ chỗ này đến chỗ khác.
Từ chỗ
Thầy gần gũi các đệ tử của Thầy để đào tạo họ trở thành những người tu chứng.
Nếu không gần gũi làm sao biết họ tu sai mấy con? Không gần gũi làm sao mà lắng
nghe sự tu tập của họ cách thức này, cách thức kia. Muốn đào tạo cho họ thì
phải gần gũi.
Thầy nhớ
trong thời đức Phật. Khi đức Phật, khi ông Mục Kiền Liên xin đức Phật vào một
khu rừng vắng để tu tập. Đức Phật chấp nhận, và đồng thời luôn lúc nào cũng có
sự hiện diện của đức Phật dù là buổi tối, buổi khuya, giờ nào cũng có. Khi ông
Mục Kiền Liên tu sai là ngay đó đức Phật đã bảo rằng im lặng như Thánh, không
cho ông khởi niệm về cái điều kiện ông đã tu.
Và đồng
thời các con đọc cái bài Khu Rừng Sừng Bò chưa? Ba vị tôn giả ở tu, đức Phật
đến thăm, ba người trình bày cho đức Phật nghe sự tu tập của mình. Mà nói về
pháp độc cư, mình sống tùy theo ý của người bạn của mình, không phải do ý của
mình. Các con thấy thấm thía. Ở trong kinh thì nói đức Phật đến có một lần, chứ
mình có nghe nói nhiều lần đâu, nhưng mà các con biết không? Không phải đức
Phật đến thăm một lần đâu mấy con.
Nếu mấy
con có Tam Minh rồi các con sẽ nhìn thấy cái lòng thương của đức Phật đối với
đệ tử của mình. Khi ba vị tôn giả này vào khu rừng sừng bò để mà tu tập, mấy
con mới thấy thương đức Phật vô cùng. Người không để học trò của mình tu tập
một mình lạc đường, các con nên nhớ điều đó.
Cho nên
khi mà chúng ta đọc trong kinh đó, chúng ta đừng nghĩ rằng đức Phật đến thăm có
một lần đâu, nhiều lần lắm mấy con. Hướng dẫn cho các vị này để mà chứng đạo
không phải là chuyện dễ, cho các vị này đều chứng đạt được Tam Minh trọn vẹn.
Ba vị này đều là chứng đạt Tam Minh hết, chứng quả A La Hán hẳn hòi. Nếu đức
Phật không chăm sóc đệ tử của mình thì đến khu rừng Sừng Bò để làm gì mấy con?
(02:13) Cho nên ở đây Thầy muốn nhắc lại để cho
mấy con thấy, khi một bài kinh như vậy thì mình chưa có thấu rõ. Thì mình muốn
thấu rõ, thì mình phải sử dụng cái trí Tam Minh của mình chứ gì? Trở về để xem
khu rừng Sừng Bò bao nhiêu lần đức Phật đến đây? Đâu phải một lần mấy con.
Nhưng bài kinh người ta chỉ viết một lần, nhưng nhiều lần lắm mấy con.
(2:33) Còn ông Mục Kiền Liên mà vào cái khu
rừng yên tịnh có một mình, lúc nào ông có những cái niệm gì thì đức Phật đã ra
lệnh ngay liền, không để cho ông ta bị lầm ở trên cái niệm đó, để cho rằng mình
biết hết. Thầy nghĩ rằng đức Phật là một người cha thương yêu các đệ tử của
mình hơn là con của mình. Khi nhận một người tu theo mình rồi, có trách nhiệm
rất lớn, cho nên luôn luôn chăm sóc. Các con ngồi tu thì đức Phật có nằm ở
trong thất của mình để mà nghỉ ngơi đâu. Ngài không nằm nghỉ ngơi mấy con,
thương đệ tử của mình, ngài chăm sóc rất kỹ.
Nhưng mà
người ta cứ nghĩ rằng ngài dùng thần thông. Thầy nghĩ rằng không bao giờ đức
Phật dùng thần thông đâu, mà luôn luôn trực tiếp. Ngài cũng có thể dùng thần
thông quan sát, nhưng mà trực tiếp đến với người đệ tử của mình giúp đỡ. Chứ
không phải, chỉ có quan sát để xem coi, rồi ngài phải đến với con mà thôi.
Đó là
cách thức của đức Phật ngày xưa. Còn hôm nay thì Thầy quá nhiều công việc, Thầy
cũng không bỏ mấy con, nhưng có điều kiện. Mấy con tu không nghe lời Thầy, tu
sai, tu theo ý của mình.
Cho nên
từ lần lượt những cái điều tu sai đó mà nó có những cái bài mà Thầy dạy đúng.
Nếu mấy con tu không sai thì chắc là không có những cái bài này. Vì tu sai mà
có những cái bài này. Nhờ Thầy đọc lại, nhờ Thầy nói lại cái những cái sai của
mấy con, bên nữ cũng như bên nam.
Rồi thầy
Từ Quang thu băng, rồi ghi lại giùm Thầy, Thầy cũng không có thì giờ viết nữa.
Nhưng mà Thầy chỉ nói khi Từ Quang đến gặp Thầy, và nói cái vấn đề tu tập, cái
sai cái đúng như thế nào. Và đồng thời qua những cái sai của mấy con nhiếp tâm
trên Tứ Niệm Xứ sai. Thầy nói rất cụ thể rõ ràng, và Thầy cũng chuẩn bị cho mấy
con từng chút trước khi mà vào tu Tứ Niệm Xứ. Thế mà mấy con không hiểu, không
hiểu. Tưởng là pháp này tu là như vậy, pháp kia tu như vậy, chứ không ngờ nó là
cái chân rít. Dạy mấy con để rồi mấy con sẽ áp dụng vào cái phương pháp đó nó
thực tế và cụ thể hơn.
Hôm nay
có một điều mà Thầy muốn nói, sự thật ra từ khi mà Thầy thành lập Tu viện đến
hôm nay, từ những cái chiếc xe mà để sắm trong tu viện này, hầu hết là do Phật
tử cúng dường. Thầy không sắm một cái chiếc xe gắn máy nào hết.
(4:58) Cái xe đầu tiên của Thầy và thầy Chân
Tịnh mà đi ra Phước Hải. Cái xe honda đó là do cái nhóm của Trực Đạt, Trực Ngộ.
Những người đó cúng dường để mua xe đó, để Thầy đi làm Phật sự ở Phước Hải. Hai
thầy trò đi, nó đâu phải là dễ dàng lắm sao! Đây xuống thành phố nghỉ ở nhà Tâm
Như. Rồi khuya, rồi hai thầy trò mới dậy đi ra Phước Hải. Đây thầy Chân Tịnh có
mặt ở đây, thầy trò vất vả vô cùng với khu an dưỡng ở ngoài Phước Hải.
Lúc bấy
giờ thầy Chân Quang tức là thầy Thông Huyễn đó, thầy ở ngoài đó, còn tụi này
thì cứ đi ra vô. Hai Thầy trò đi ra vô vất vả, nhiều khi xe hết xăng, thầy trò
đẩy nhau đi cả cây số. Các con thấy, nhiều khi bị lủng bánh cũng phải chịu,
nắng dầm mưa trên chiếc xe như vậy. Mà lúc bấy giờ được chiếc xe như vậy, cũng
là hạnh phúc lắm rồi, có phương tiện đi. Và gần đây thì có chú Dũng ở Đà Lạt đã
cúng dường cho cô Út một chiếc xe nữa, để trong tu viện đi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét