373- TU VIỆN CHỈ KHÔNG CHÚ TRỌNG LÀM TỪ
THIỆN HỮU LẬU
(34:42) Cho
nên hôm nay mấy con đã hiểu rõ rồi thì hãy cố gắng trên bước đường. Còn nhiều
điều mà trong cái Tu viện của mình, mà Thầy cần phải nói rõ hơn để chúng ta
hiểu. Có nhiều người hiểu lệch lạc ở trong cái vấn đề của Tu viện của chúng ta
từ lâu tới giờ.
Cho nên
Thầy đọc lại cái bài này để thấy có cái sự hiểu lệch lạc mà hầu như người ta
chưa hiểu rõ Phật giáo. Mà người ta hiểu theo cái sự tổ chức ở ngoài đời hoặc
là cái lớp tổ chức của các cái hệ phái, các tôn giáo khác, nó có tổ chức như
thế này.
Đối với
ngày xưa Đức Phật, khi ông Cấp Cô Độc cúng dường cho Đức Phật Tịnh xá Kỳ Hoàn.
Thì cái nhiệm vụ của ông Cấp Cô Độc phải lo tất cả toàn diện trong đó. Đức Phật
chỉ có bổn phận là đến đó ở đó để thọ thực, để hướng dẫn chúng Tăng và cư sĩ
đến nghe pháp. Chứ Đức Phật không có lo tổ chức cái vấn đề gì cả hết.
Cho nên
vấn đề mà tu tập, để điều khiển chúng Tăng 1250 vị Tỳ kheo, thì lúc bấy giờ Đức
Phật chỉ có nhờ ông Xá Lợi Phất và ông Mục Kiền Liên. Hai cái vị đại đệ tử này
điều khiển cái Tăng đoàn của mình, như là một cái đoàn quân. Có như vậy thôi.
Rồi đến đó ở đó thì tất cả những chu toàn về sự sống, ăn uống hàng ngày, đều là
do ông Cấp Cô Độc. Hoặc là cái Tịnh xá Trúc Lâm, hoặc là đến một cái nơi nào đó
của một cái vị vua mà cúng dường. Thì toàn bộ là giao lại tất cả những cái điều
kiện mà cúng dường đó cho cái người cư sĩ làm công việc đó, chứ không có cơ sở,
không có này kia nọ.
(36:30) Còn ở đây thì chúng ta thấy rất rõ
ràng, người ta nghĩ rằng mình làm cái gì cũng là có cơ sở. Sự thật ra Thầy có
cái mục đích là tổ chức cái Trung tâm An dưỡng Từ thiện Chơn Lạc để lấy cơ sở
đó mọi người về để an dưỡng, nghỉ ngơi. Cái mục đích an dưỡng nghỉ ngơi đó
không phải chính, mà chính là cái chỗ để học Đạo Đức mới là chính.
Từ thiện
nghĩa là đến đó được mọi người Phật tử tổ chức cách thức giúp đỡ cho những
người mà đến đó an dưỡng, trong một tuần lễ, một tháng hoặc nửa tháng. Trong
cái thời gian mà được ở đó, nó không phải là nghỉ ngơi an dưỡng gì cả, mà đến
đó để học Đạo Đức, mà không bị qua cái hình ảnh của tôn giáo. Cho nên vì vậy mà
những người an dưỡng trong một tuần, hoặc một tháng hay nửa tháng, mà trở lại
với gia đình thì mang lại cái sự an vui hạnh phúc cho gia đình, cho xã hội
những nơi họ ở. Đó là cái mong muốn của Thầy như vậy.
Chứ không
phải là tổ chức để thành lập một cái trung tâm làm việc từ thiện, nay bố thí
cái này, mai bố thí cái kia, nay làm cái nọ. Cái mục đích đến đây là chúng ta
an dưỡng, đến đó để chúng ta được học Đạo Đức mà thôi. Rồi khi mà học Đạo Đức
rồi, thì mọi người cứ về gia đình sống. Thì đã học Đạo Đức, thì sống sẽ gia
đình rất hạnh phúc. Không bao giờ vợ chồng cãi lộn, không bao giờ mà rầy mắng
con, đánh đập con mình bằng cách tàn nhẫn, không có văn hóa. Hoàn toàn được học
Đạo Đức thì chúng ta sẽ tránh được những hành động đó. Cho nên Thầy chỉ mong
cái điều đó, chứ không phải là tổ chức để làm cái việc từ thiện ở đây. Đi cất
nhà tình thương, tình nghĩa chỗ khác, hoặc là đem thực phẩm chỗ này để nuôi chỗ
khác, không phải điều đó.
(38:18) Như các con hiểu rằng ở Tu viện chúng
ta, ở đây cô Út không phải làm việc từ thiện đâu. Nhưng mà vì đứng trong góc độ
của tôn giáo mà không làm thì rất là khó, mấy con hiểu điều đó, rất là khó. Tại
vì người ta kêu mình làm chứ không phải là mình làm. Mà nếu mình không, từ chối
mình không làm, thì hôm nay mấy con ngồi đây mà cỡ sáu mươi mấy người mà tu học
lớp này. Chắc chắn là mấy con, mấy người không có ngồi yên mà tu đâu, người ta
không cho đâu.
Vả lại
Thầy nói rằng, đầu tiên của cái Tu viện này, ở đây thầy Chơn Tịnh biết nè, thầy
Mật Hạnh biết nè, có một số người cũ ở đây biết. Đầu tiên có bốn người về đây
là thầy Như Hải, cô Chánh, cô Bảo và Thiện Ngộ, bốn người đầu tiên về cái Tu
viện này tu tập. Thì buổi trưa hôm nay đến đây, thì ngày mai, thì vừa đến đây,
thì đến trình cho công an nhà nước ở đây, thì người ta sẽ mời ra huyện liền tức
khắc. Và đồng thời những người ấy ở tù một đêm, một ngày tới trưa ngày mai thì
họ trả cho chúng ta trở về Tu viện. Nhưng chúng ta cũng đã nếm mùi được một
ngày đêm muỗi cắn ở trong tù rồi.
Và cái
người mà hôm nay mà Thầy muốn nhắc để thấy là cái cô Bảo, cô đã chết lâu rồi.
Còn thầy Như Hải vừa mới chết đây, mới chết hôm mùng bảy _ nay là mười bốn,
mười năm rồi _ mùng bảy. Và mùng tám thì người ta thiêu thầy, rồi người ta đem
ném cái tro đó xuống dưới biển, là tại vì thầy ở ngoài Nha Trang. Cho nên cái
người đệ tử của Thầy, hai người đệ tử già đó, là cô Bảo và thầy Như Hải đã tịch
rồi. Còn cô Chánh thì Thầy chưa biết tin. Và Thiện Ngộ thì Thầy cũng chưa biết
tin của hai người. Bốn người đệ tử đầu tiên về đây đã bị như vậy.
Cho nên
từ khi đó mà cô Út thay Thầy để mà tiếp với Chính quyền. Bởi vì Thầy là một
người tu sĩ, tiếp với Nhà nước thì đâu thẳng thắn đó. Ở tù là ở tù chứ không lo
lót gì hết. Nghĩa là thả là thả, mà không thả thì thôi. Chỉ còn Thầy thì không
có nghĩ cái vấn đề gì hết.
Nhưng mà
lúc bấy giờ có Chơn Thông còn đi dạy học ở Trảng Bàng. Thầy Chơn Thông đem, bữa
trưa đó thì thầy Chơn Thông mang đồ ăn, gạo, cơm và đồ ăn đến cho ba người này
ăn ở trong khám. Xin nhắc lại nó rất khó khăn mấy con, không phải dễ. Chúng ta
mà hôm nay được yên ổn là nhờ sự khéo léo của cô Út.
Cho nên
những cái chi phí đó mấy con biết rằng, chi phí để bảo vệ cái Tu viện của chúng
ta, chứ nếu không khéo chúng ta không được yên đâu. Đứng về góc độ tôn giáo rất
khó, mấy con phải hiểu. Chứ không phải là cô Út làm cái điều sai, làm việc từ
thiện đâu.
Nhưng mà
người ta cứ hiểu… Như vừa rồi đó, thì cái vấn đề mà vừa rồi, thì ở trong dịp
gần Tết, thì người ta kêu gọi mình sẽ có những phần quà cho những người nghèo.
Do đó thì cô Út, cô cũng sắm những phần quà như bánh, quà hay là mua một cái áo
cái gì đó, để bao nhiêu phần quà của cái Tu viện của mình.
(41:48) Thì ở Châu Đốc người ta kêu người ta
cho đồ, người ta bố thí đồ làm cô Út, cổ chới với, cổ… Bây giờ mình không nhận
thì cũng không được, mà nhận về thì không phải là cái việc mình làm. Cho nên về
rồi phải mua tủ, mua này kia để chất những cái quần áo đó vào, để chờ cái dịp
khác rồi mình sẽ đem cho. Chứ còn thiệt ra thì nó không phải là vấn đề làm việc
từ thiện của Tu viện.
Ở Tu viện
chúng ta chỉ là chúng ta tu tập mà thôi, ai cũng lo cái phần để mà giải thoát.
Chứ còn vấn đề mà từ thiện hữu lậu đó, chắc là ở đây không làm đâu. Cho nên nó
có nhiều cái khó khăn lắm. Cho nên chúng ta thông cảm với cô Út.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét