374- VẤN ĐỀ ĂN UỐNG TRONG TU VIỆN
(42:25) Còn
cái vấn đề mà về vấn đề ăn uống. Sự thật ra thì trong cái thời gian mấy con
cũng biết rằng cô Liên Châu là một cái người Phật tử rất tốt bụng. Nhưng vì
mình đặt cái món ăn của một cái nhà nấu cơm chay, họ không phải họ hiểu biết
với chúng ta như thế nào đâu, họ chưa hiểu. Ngày nào họ cũng làm như cái món ăn
của chúng ta có một cái loại với nhau như vậy thôi. Rồi ai ăn được ăn, ăn không
được thôi. Họ coi như họ làm cái chuyện họ lấy tiền thôi, chứ còn họ không cúng
sức khỏe chúng ta đâu.
Các con
hiểu rằng, bởi vì Thầy đã từng ăn những cái món ăn chung như mấy con. Nhưng mà
trong cái đời tu sĩ, người ta cho mình đó là may lắm rồi mấy con, chúng ta
không đòi hỏi gì thêm. Chứ sự thật ra, một cái người mà chăm sóc lo cho cái tu
sĩ của chúng ta tu học như thế này đó, mà cúng dường mà cho chúng ta tu học,
thì bữa nay, thí dụ như bữa nay chúng ta không đòi hỏi những cái đồ ăn mà rất
nhiều thứ. Chúng ta chỉ cần một hay hai món ăn mà thôi.
Nhưng mà
thí dụ như bây giờ, ngày hôm nay cho chúng ta nước tương hoặc là muối đi. Với
một món rau trộn bằng cà chua trộn với rau xà lách, hay hoặc là cái loại nào đó
hay cải gì đó trộn cho nhiều đi. Rồi chúng ta ăn bữa cơm với rau trộn với nước
tương, muối cũng đủ rồi mấy con. Không cần phải nào là kho bầu, kho bí rồi đủ
thứ cái chuyện mà đậu hũ chiên, đậu hũ xào gì đủ loại. Rồi do đó ky chanh, nấm
mèo gì đủ loại, đủ thứ, rồi nấm đông cô gì đủ nhiều quá. Do nhiều quá, rồi
chúng ta thấy ăn, cái bụng của chúng ta nó cũng không tốt.
Nhưng mà
chúng ta làm sao mấy con? Cô Châu thì cô ở xa, cô chỉ đặt cái món hàng. Còn cái
người làm đó thì họ chỉ làm bán thôi. Ai, người ta ăn bữa rồi người ta đi, chứ
người ta đâu ăn như mình. Ngày nào mình cũng đẫm có một món ăn thì Thầy thấy
rất tội, mấy con. Nhưng bây giờ mình biết nói sao mấy con? Mình nói sao ?
Do đó thì
Thầy thấy cô Út, cổ lại mua rau thêm, cổ lại làm thêm. Coi cái người nào ăn
không được, thì mình ăn. Chứ sự thật ra thì có nhiều người thì cũng hiểu như
thế này thế khác, Thầy thấy cũng tội. Là vì trong cái vấn đề ăn uống, nó cũng
là có nhiều cái phức tạp lắm. Nếu mà trong Tu viện chúng ta tổ chức mà nấu ăn
thì nó không hay, nó không giống Phật.
Mà không
nấu ăn thì chúng ta thấy rằng cái sự tổ chức của cái người mà nấu ăn cho một
cái Tu viện, mà bên ngoài để nhận lãnh cái số tiền Phật tử, thì họ phải có một
cái trách nhiệm thấy được cái sự tu tập của chúng ta quá gian khổ. Mà chúng ta
không đòi hỏi ở cao lương mỹ vị, ở chỗ ăn ngon, mà chúng ta đòi hỏi ở chỗ giản
dị. Làm sao cho cơ thể chúng ta được khỏe mạnh mà thôi. Nhưng họ làm sao họ
hiểu mấy con? Rất là khó hiểu.
Cho nên
khi mà Thầy tổ chức cái Trung tâm An dưỡng Từ thiện. Thầy có nói với chú Tâm là
chúng ta phải thành lập một cái câu lạc bộ. Trong cái câu lạc bộ đó, mình phải
giúp cho chư Tăng cái thực phẩm ăn như thế nào, ngày hôm nay phải ăn cái gì,
ngày mai phải ăn cái gì. Thay đổi cái món ăn, nó không phải là chư Tăng đòi
đâu, nhưng mà mình vì sức khỏe của chư Tăng. Còn ăn nhẩm một món hoài thì thật
sự ra người ta chưa phải Thánh đâu. Mà cái cơ thể chúng ta là cơ thể rất là
phàm phu. Mà cho nên vì vậy mà nhiều khi nó bệnh tật, nó rất là tai hại cho sự
tu tập.
Nhưng
đứng trước cái hoàn cảnh này, trong cái sự mà mới tổ chức như thế này, Thầy còn
khó khăn vô cùng mấy con. Xin được, người ta cho được những cái bữa ăn của
chúng ta từ đâu mà đem đến đó là cái nỗi mừng rồi đó. Chứ chúng ta chưa dám nói
gì hết, chưa dám đòi hỏi một cái điều gì hết. Nhưng mà cũng từ đó chúng ta rút
tỉa kinh nghiệm sau đó. Thì những người mà lãnh thực phẩm mà để cho chúng ta ăn
tu hành đó, thì họ phải làm khéo léo hơn.
Nhưng mà
chúng ta nên tâm tình với họ, để không khéo họ nói: “Cái bọn thầy tu này nó ăn nó nhiều chuyện
thật chứ. Cho nó ăn, nó ngồi không, nó ăn mà nó còn đòi hỏi cái này cái khác
nữa hết”, mấy con. Nhưng họ làm sao họ hiểu được cái sự tu tập của
chúng ta rất là gian khổ.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét