372- ĐỂ MẤT NỀN ĐẠO ĐỨC CỦA ĐẠO PHẬT LÀ CÓ LỖI
(31:34) Thầy
chịu cực khổ để dựng lại cái đường lối tu học của Phật giáo, để làm sống lại
cái Đạo Đức của Phật giáo, mà mấy con lại bỏ thì rất là uổng. Thầy gian khổ bao
nhiêu, nhưng mà Thầy chỉ mong rằng cái nền Đạo Đức đó sẽ được chấn chỉnh lại ở
trên cái hành tinh này. Để giúp cho con người có đường lối tu học, tu tập rất
tốt.
Nhưng mà
lỡ chẳng qua là cái duyên nó không đủ mà Thầy ra đi, thì mấy con ở lại phải
tiếp tục con đường này, mà chấn chỉnh lại con đường của Phật giáo. Làm cho sáng
tỏ lại cái nền Đạo Đức Nhân bản - Nhân quả, sống không làm khổ mình khổ người.
Thì đó mới là xứng đáng là đệ tử của Thầy, là đệ tử của Phật. Là những người mà
theo Phật phải làm sống lại cái đường lối của đạo Phật. Đừng có nên để đạo Phật
mất đi, là một sự thiệt thòi cho loài người. Bởi vì nó là chân lý của loài
người rồi, chúng ta không có quyền bỏ mất.
Cho nên
khi mà tu tập được, Thầy thấy rằng con người chúng ta không có quyền bỏ cái
giáo lý này, cái chơn pháp này, nó đem lại lợi ích thiết thực của đạo Phật.
Thầy mong rằng các con phải nhớ kỹ. Vì đây hôm nay là Thầy đã trao cho mấy con
những điều cần thiết của sự tu tập của mấy con rồi. Thì sau cái giờ phút này,
bất cứ mấy con dù ở chỗ nào mấy con cũng tu được hết. Mấy con tu được thì mấy
con sẽ làm nối tiếp cái ngọn đuốc mấy con ơi! Làm sáng tỏ lại nền Đạo Đức của
Phật giáo.
(33:03) Đừng nghĩ rằng tôi hệ phái này, tôi hệ
phái kia, đừng nghĩ như vậy. Mà chỉ nghĩ rằng tôi là con người. Mà con người
thì phải sống có đạo đức. Mà con người phải học Bát Chánh Đạo. Mà con người thì
chúng ta phải làm sao cho xứng đáng với Bát Chánh Đạo, với Đức Phật là một cái
người cha đã thương các con, để lại cái đường lối, cách thức tu tập. Để cho mọi
đứa con của mình sống được an ổn, được yên vui, được làm chủ bốn sự đau khổ của
kiếp làm người.
Thì chúng
ta sẽ không phụ lòng ơn của Đức Phật. Người đã bỏ hết cuộc đời của mình, bỏ hết
những dục lạc thế gian, bỏ cả thân mạng của mình, để đi tìm cái chân lý của
loài người. Và Người đã tìm được và để lại chúng ta bằng cách thiết thực như
qua thí nghiệm bản thân Thầy. Thầy thấy Thầy đã làm được, làm đúng như Phật và
được sự giải thoát như Phật. Và đồng thời Thầy rất tiếc nếu mà một mai mấy con
để mất đi, là mấy con có lỗi với con người, với những người hậu sinh sau của
chúng ta, mấy con có lỗi. Còn mấy con không có làm mất, thì tức là mấy con
không có lỗi.
Cũng như
cuộc đời của Thầy, Thầy quyết định dựng lại mà sức khỏe Thầy đã suy yếu, đã
kém. Thầy có ra đi trước khi hoàn thành cái sứ mệnh này, nhưng Thầy cũng mãn nguyện
rằng mình đã đem hết sức lực của mình ra làm, để dựng lại cái nền Đạo Đức, cái
chân lý của đạo Phật, không để mất. Thì đó là Thầy đã hết bổn phận. Còn mấy con
cũng vậy, nỗ lực làm cho tận cùng, thì mấy con không phụ. Và Thầy nghĩ rằng mỗi
người là nối tiếp nhau, để cùng nhau dựng lại cái con đường của đạo Phật, thì
chắc là không có mất nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét