371- TRÁCH NHIỆM GIÚP ĐỠ CHÚNG SANH
SAU KHI TU CHỨNG
(22:29) Đó là những cái phương pháp tu tập. Hôm
nay có hai tập sách mà gửi đến quý vị, mong quý vị đọc kỹ lưỡng để mà tu tập
cho trọn vẹn. Và cái mục đích của Thầy ở đây là mở cái lớp học, tức là có cái
thời gian học. Thí dụ như về đây học sáu tháng, một năm hay hoặc là ba tháng.
Rồi chúng ta học đúng pháp, cách thức đúng, hướng dẫn cho quý vị đúng, thì quý
vị rời khỏi nơi đây để mà nỗ lực tu tập. Rồi có một số người khác, người ta
tiếp tục người ta vào, người ta học tu nữa.
Bởi vì
cái lớp học cũng như cái trường học, cái khóa học này xong thì cái lớp khác vào
cái lớp này thì lớp kia lên lớp. Cho đến khi mà cái lớp kia tốt nghiệp thì cái
lớp khác nó vào tiếp tục, liên tục. Cũng như chúng ta thấy trường học năm nào
cũng có trẻ em ở lớp một và cũng có trẻ em lên lớp hai và cũng có trẻ em lên
lớp ba. Rồi trên Đại học cũng vậy, từ lớp Đại học thứ nhất, thứ hai, thứ ba của
nó đều có cái số học sinh được tiếp tục. Năm nào cũng tiếp tục, năm nào cũng có
người học.
Và cái
lớp học mà Bát Chánh Đạo của chúng ta nó là cái chương trình giáo dục, nó cũng
như vậy. Chứ không phải là chúng ta ở lỳ một chỗ mà chúng ta tu hoài. Rồi tu
chứng đạo rồi, cũng ở lỳ một chỗ, không phải như từ xưa đến giờ đâu.
Ở đây nó
không phải vậy. Khi tốt nghiệp ra thì chúng ta sẽ có những cơ sở. Ở Tu viện sẽ
giới thiệu mình về những cơ sở đó, để mình đứng lớp mình dạy. Để đem lại cái
nền Đạo Đức của Phật giáo phổ biến càng rộng rãi ra hơn. Để giúp cho mọi người,
người ta hiểu được cách thức sống đạo đức không làm khổ mình khổ người.
Chứ không
phải chúng ta tu rồi, rồi chúng ta ở trong chùa đó, nơi đó thôi, chúng ta không
có đi đâu, rồi chúng ta ở miệt đó, không phải vậy. Mà chúng ta hãy ra đi, làm
công chuyện lợi ích cho mọi người. Cũng như khi mình tốt nghiệp xong rồi, mình
là giáo sư rồi, mình là một thầy giáo rồi, thì mình phải đi ra dạy.
Dù là bây
giờ một vị thầy giáo hơn tám mươi tuổi, vẫn thấy những giờ phút mình còn sống
trong một ngày, trong một tháng, trong một năm, đều là đem lại lợi ích cho con
người. Khi mọi người đang cần mình thì mình chưa nên ra đi. Mặc dù là sức khỏe
mình rất kém, nhưng mình cũng không bỏ cái loài người đang đau khổ. Mình hãy
đến dự vào cái lớp.
Mặc dù là
ông thầy giáo dạy Đạo Đức sống không làm khổ mình khổ người. Một ông thầy giáo
dạy cho mình làm chủ bốn sự đau khổ sinh, già, bệnh, chết. Ông thầy giáo tám
mươi mấy tuổi, lưng còm mà vẫn đứng lớp dạy cho mọi người. Trong đó có trẻ em,
có những người trung niên và cũng có những người già. Thì những cái lớp học
chúng ta thấy nó có nhiều cái tuổi, chứ không phải là một tuổi. Nhưng trong cái
lớp học để học Đạo Đức, để học làm chủ sự sống chết của chúng ta. Thì Thầy mong
rằng các con tu xong thì các con sẽ trở thành những ông thầy giáo để dạy cho
những người khác.
Cuối cùng
thì các con sẽ ra đi với một cái sự lợi ích cho con người, thì hạnh phúc vô
cùng. Mình vừa lợi ích cho mình, mà còn những năm tháng còn lại thì lợi ích cho
người khác mấy con. Đó là những điều mà Thầy mong muốn.
Chứ không
phải là khi tu xong rồi, thì mấy con nói: “Đời khó quá, thôi ai mặc họ. Tôi riêng tôi tu được thì tôi
nhập diệt cái cho rồi, cho sướng. Chứ đứng ra mà dạy, rồi nói này nói kia, rồi
mấy người tu được, không được tôi mệt quá, làm cho tôi khổ sở nữa”.
Không! Chúng ta lấy cái cực nhọc của chúng ta mà nhìn cái đau khổ của chúng
sanh mà chúng ta không nỡ bỏ. Thầy mong trên cái vấn đề tu tập của quý thầy
ngày mai là sẽ đem lại lợi ích như vậy.
(26:17) Cho nên càng cố gắng tu tập thì vừa lợi
ích mình, mà vừa lợi ích người. Cũng như bây giờ ở đây, thí dụ như Minh Nhân,
hai bác ở đây già rồi. Nhưng mà sau khi tu tập rồi, đừng nghĩ rằng thôi mình
già rồi, thôi mình tu rồi, mình chết. Đừng nghĩ vậy! Mà hai bác hãy đứng lớp
dạy. Trong những năm tháng mình còn sống thì mình vui vẻ, mình làm công việc
đó. Chứ đừng nghĩ rằng tôi già quá, thôi tôi đứng lớp tôi mệt lắm. Với các học
sinh như thế này chắc là tôi chết sớm. Đừng nghĩ như vậy! Mình hãy thương yêu
như…
Cho nên
Thầy mong rằng, mấy con hãy nỗ lực tu. vì cái pháp Tứ Niệm Xứ mà chúng ta nắm
vững được thì con đường tu chúng ta rất nhanh, không có còn lâu lắc đâu. Nhưng
không cách thức mà tu Tứ Niệm Xứ không được thì chúng ta trở về tu Tâm Xả. Tu
Tâm Xả như Mật Hạnh, nó chỉ biết tu tâm xả thôi, mọi cái gì khởi sự ham muốn.
Thầy mong rằng khi trở lại con đường tu lần này là nó sẽ làm xong cái nhiệm vụ
của một người tu tập giải thoát. Thầy mong điều đó.
Cho nên
hôm nay Thầy rất mong, Thầy đang nhìn với những người tuổi trẻ, thí dụ như
Phước Tồn, như Thiện Thảo là những người còn tuổi trẻ. Mà nếu mà nỗ lực tu
đúng, nghe lời Thầy dạy đúng thì sẽ đạt được kết quả. Thầy đang chú ý đến tuổi
trẻ, cho mấy con còn cái thời gian dài, sức khỏe nhiều, mà tu tập xong thì mấy
con sẽ đứng lớp, mấy con dạy.
Từ lâu
Thầy chú ý đến Mật Hạnh rất nhiều. Cho nên tuy rằng gặp khó khăn, có những lúc
nó cần phải ra đời, thì Thầy vẫn theo dõi từng chút. Thầy mong rằng những cái
sự ra như vậy không đến đỗi để mình nhiễm ô đời mà lôi cuốn mình ở ngoài đời.
Nhưng hôm nay thì Mật Hạnh trở lại sự tu tập, đó là một cái điều mà trước kia
Thầy nghĩ rằng tuổi trẻ. Và đồng thời Thầy cũng đã nhìn thấy những người này
cần phải đào tạo.
Cho nên
vì vậy mà, khi quý thầy mà đến đây mà còn tuổi trẻ đều là Thầy có sự chú ý rất
lớn. Mong rằng sẽ đào tạo được quý thầy. Mặc dù là cái mục đích Thầy quyết tâm
đào tạo cho được quý thầy, Thầy rất là vất vả, nhiều điều rất khó khăn. Cũng
như quý thầy biết rằng khi mà Thầy cố gắng để đào tạo Mật Hạnh thì Thầy cũng có
nhiều khó khăn. Người nào mà Thầy chú ý để đào tạo họ trở thành những bậc A La
Hán sau này để giúp đời thì Thầy đều gặp khó khăn hết, chứ không phải là…
Cho nên
Thầy đứng trên đầu sóng, chứ không phải là đứng dưới sóng đâu. Lúc nào, giờ nào
mấy con yên ổn, chứ còn riêng Thầy thì không có lúc nào mà yên ổn hết. Nghĩa là
lúc nào Thầy cũng đang bị dồi dập sóng gió. Lúc nào cũng bị, chứ không phải là
ngồi đây, nhưng mà sự thật là sóng gió cũng dồi dập, chứ không phải không. Mấy
con không hiểu đâu.
Nhưng mà
nếu mà Thầy không đứng trên đầu sóng, thì mấy con không yên mà ngồi tu đâu. Nhờ
Thầy biết cách ngồi trên đầu sóng, lượn qua tất cả các đợt sóng, mà hôm nay mới
có sự yên ổn. Mà cái lớp học chúng ta mới kéo dài được đến giờ phút mà chúng ta
học Tứ Niệm Xứ.
Bây giờ
còn tu tập Tứ Niệm Xứ, còn tu tập xả tâm, tức là tới cái giai đoạn mà chúng ta
thực hành. Nó càng khó khăn hơn mấy con, nó rất khó khăn. Khi mà thực hành mà
đã bị những cái gì động thì tâm mấy con còn yếu lắm, thì mấy con sẽ bị dao động
và sự thực hành mấy con sẽ không đi vào.
Thầy mong
rằng cái lớp này, nếu mà có cái điều kiện yên ổn thì chúng ta cùng nhau sống ở
đây mà tu tập. Còn nếu không yên ổn thì dù bất cứ ở đâu, thì mấy con phải ôm
pháp Tứ Niệm Xứ là hòn đảo, là cái phao cho mấy con đi tới nơi cứu cánh giải
thoát cuối cùng. Thì mấy con nhớ một là mấy con ôm Tứ Niệm Xứ, hai là mấy con
ôm pháp Xả Tâm Vô Lượng. Các con nghe chữ Xả Tâm Vô Lượng? Nghĩa là vô lượng
tâm xả. Cái gì cũng xả hết, thì mới đạt được cứu cánh.
Cho nên
Thầy dạy cái lớp Chánh Kiến, để giúp cho mấy con thấy được hai cái lộ trình mà
mấy con đi. Cái lộ trình thứ nhất là mấy con bước đi, đó là cái lộ trình Tứ
Niệm Xứ “trên thân quán
thân”. Lộ trình thứ hai là Xả Tâm Vô Lượng. Bởi vì cái tâm chúng ta
nó có nhiều lắm, nhiều lắm. Cho nên quá nhiều gọi là vô lượng. Mà luôn lúc nào
chúng ta cũng phải xả, thì đó là mới đem đến sự cứu cánh cho quý vị sau này.
Và Thầy
mong rằng khi mà Thầy thị tịch, ở bất cứ ở nơi đâu thì hoặc là trong rừng,
trong núi, trong hang không biết chừng chỗ nào. Thì lúc bấy giờ bất cứ ở đâu,
thì quý vị, các thầy nhớ Thầy, thì hãy đem những cái sự tu học của mình, cái
đạo đức của mình mà dạy lại cho người khác, thì đó là không phụ lòng Thầy. Còn
nếu mà chúng ta thấy rằng khi mà Thầy đã ra đi rồi, mà thấy rằng mình thôi thấy
đời khổ quá, mình không thể hướng dẫn họ mà mấy con bỏ cuộc. Mấy con đầu hàng
trước cái sự khó khăn thì mấy con không xứng đáng, phụ lòng Thầy đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét