370- CHUYỂN QUA TU XẢ TÂM VÔ LƯỢNG
(13:51) Ở đây, thì Thầy mong rằng khi quý thầy
đã đọc kỹ những cái bài này. Thì Thầy tin rằng khi mà đọc kỹ thì dù quý thầy ở
đâu, quý thầy tu cũng chứng đạo, chứ không phải cần ở đây đâu. Nhưng mà cái
trường hợp là phải tạo được cái cách thức sống của mình phải độc cư, phải trọn
vẹn, phải nơi yên tịnh, thanh vắng. Còn nơi động, như giữa chợ mà ồn náo quá
thì quý thầy cũng không có thể nhiếp tâm được.
Cho nên,
dù bất cứ ở đâu, mà khi mà nắm được pháp rồi, thì quý vị đều tìm cái nơi thanh
vắng, yên lặng mà tu tập. Thì Thầy tin rằng quý thầy không còn đường xa. Nghĩa
là tới nơi cuối cùng quý thầy vẫn chứng đạt được chân lý, vẫn làm chủ được bốn
sự đau khổ như thường, khi đọc: “Quán
thân trên thân” theo Tứ Niệm Xứ.
Nhưng ở
đây có người “quán thân
trên thân” theo Tứ Niệm Xứ mà quán không được. Nó không phải
dễ, nó bị ức chế hoài, nó sinh tưởng. Thì những người đó tu Tâm Xả Vô Lượng,
hơn là tu Tứ Niệm Xứ. Bởi vì xả tâm vô lượng, khi mà có những niệm, người tu
Tâm Xả thì người ấy ngồi chơi, chứ không tu một pháp nào cả. Vì tu là bị ức
chế, bị trụ tâm, ức chế tâm, cho nên không thể tu được. Do đó thì người ấy chỉ
có xả tâm mà thôi. Nghĩa là mọi chướng ngại, mọi tâm niệm xảy ra trên thân tâm
của chúng ta thì chúng ta dùng pháp xả mà xả.
Dùng pháp
xả mà xả thì quý thầy đều biết hết rồi, đâu có người nào là không biết. Chúng
ta dùng pháp tác ý - Như Lý Tác Ý, chúng ta dùng tri kiến giải thoát mà xả.
Chúng ta dùng pháp Định Niệm Hơi Thở mà xả tất cả những bệnh khổ nơi thân. Chúng
ta có pháp xả hết rồi. Và khi xả xong thì tâm chúng ta sẽ thanh thản, an lạc,
vô sự. Và tâm thanh thản, an lạc, vô sự thì ở đâu? Rõ ràng là nó sẽ ở trên
thân. Nghĩa là nó phải biết thân nó chứ nó không thể nào ở ngoài được. Cho nên
nó nhận thấy rõ ràng thân nó một cách cụ thể, rõ ràng.
(15:58) Cho nên trong cái sự tu tập, lưu ý vấn
đề chúng ta tu Tứ Niệm Xứ “trên
thân quán thân”. Mà “trên
thân quán thân” không được thì chúng ta thấy nó có nhiều cái
chướng ngại khi mà quán. Quán là xem xét từ thân của mình, từ đầu tới chân của
mình, mà mình quán không được. Lúc thì thấy có cái đầu, lúc thì thấy có hơi
thở, lúc thì thấy có cái ngực, lúc thì thấy có cái bụng. Thì những người mà
thấy mà không trọn vẹn thì coi như là những người đó không thể tu “quán thân trên thân”.
Bởi vì
Đức Phật đã gợi ý chúng ta qua cái Định Niệm Hơi Thở rất rõ ràng: “Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô,
cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”. Toàn thân chứ không phải
là có một phần nào. Nhưng chúng ta không khéo, chúng ta thấy từng chút từng
chút. Thấy cái đầu; rồi thấy cái cổ; rồi thấy cái ngực; rồi thấy cái bụng; rồi
thấy cái đùi; rồi thấy hai cái bắp chân, rồi thấy cái bàn chân; rồi mười ngón
chân, rồi lần lượt từ dưới đi lên cũng kiểu đó. Thì đó là chuyển pháp luân mất
rồi.
Quý vị thấy
mà từng chút từng chút như vậy đó gọi là mình quán chạy từng chút như vậy, đó
là mình đã tu sai, nó không có đúng pháp. Bởi vì “quán thân trên thân” như
là một cái ngọn đèn pha vào một cái vật gì đó, thì vật đó nó phải rõ ràng từ
đầu chí chân nó, chứ không thể mà chạy từng chút từng chút như vậy được. Ở đây
chúng ta phải tập đúng, chứ không khéo sai thì chúng ta lại chuyển pháp luân
mất đi, cho nên nó không đúng.
(17:29) Trong vấn đề tu tập, thì Thầy xin nhắc
lại để chúng ta thấy được cái sự mà tu tập của cái pháp “trên thân quán thân” của
Tứ Niệm Xứ. Nó rất rõ ràng và rất dễ dàng khi chúng ta bước đi. Bởi vì khi bước
đi thì cái thân của chúng ta nó rung động.
Giở chân
lên, thì một bên chân thì nó đứng lại, thì nó chịu cái trọng lượng của cái cơ
thể chúng ta. Coi như nó gồng lên, nó đứng nó chịu đựng. Còn một chân chúng ta
giở lên thì chúng ta đưa tới thì nó sẽ động. Và cái thân hình của chúng ta, khi
mà đưa tới thì nó phải nghiêng. Nhưng mà khi mà nó đứng trụ lại, mà nó giở lên
thì nó phải nghiêng qua phía bên nó đứng trụ, cho nên nó nghiêng qua. Rồi đưa
chân tới thì nó nghiêng tới, nên thành ra cái thân chúng ta nó dao động. Vì vậy
mà cái người mà tu Tứ Niệm Xứ, mà để quán được thân của mình toàn diện thì trên
cái bước đi, trên cái sự đi thì chúng ta thấy rất rõ ràng.
Đi nhanh
chúng ta cũng cảm nhận được mà đi chậm chúng ta cũng cảm nhận được. Nhưng đi
chậm có cái lợi hơn, là vì đi chậm thì khi mà chúng ta thay đổi cái oai nghi
ngồi thì chúng ta không mất cái sự quan sát trên thân. Còn đi nhanh thì buộc lòng
chúng ta phải đứng lại rồi chúng ta mới ngồi, thì do đó chúng ta phải bị trên
cái hai cái hành động đi, rồi đứng, rồi ngồi. Thì như vậy nó ba cái hành động
phải liên tục làm cho chúng ta nó phải khó khăn hơn, quan sát thân khó khăn
hơn.
Còn trái
lại, chúng ta đi chậm, cho nên vì vậy mà cái bước đi chúng ta chậm. Thì chúng
ta vừa để chân này xuống cho nó bằng với chân này thì hai chân chúng ta liên
tục chúng ta co xuống từ từ, chúng ta ngồi xuống, giống như pháp Thân Hành Niệm
mà chúng ta tu tập. Nhưng nó khác pháp Thân Hành Niệm là vì pháp Thân Hành Niệm
là phải có tác ý. Còn cái trên Tứ Niệm Xứ thì không có tác ý mà chỉ có sự chú ý
về cái thân của nó. Khi ngồi nó rung động như thế nào, toàn thân nó? Rồi cách
thức tréo chân, luôn luôn lúc nào chúng ta cũng quan sát cái thân, chớ chúng ta
không phải quan sát có cái hành động không.
(19:52) Đó là cách thức tu Tứ Niệm Xứ. Mình tập
luyện, ở đây chúng ta tập luyện “trên
thân quán thân”. Chứ chưa phải là tu Tứ Niệm Xứ được. Tập chừng nào
cho nó thuần thục rồi chúng ta mới tập đến một cái oai nghi khác cho thuần
thục. Bốn oai nghi tập thuần thục, rồi thì chúng ta sẽ tu tập trong năm phút tu
tập một oai nghi và luân phiên năm phút này xong, tới năm phút khác của oai
nghi khác.
Cứ như
vậy mà chúng ta có thể tu suốt đêm ngày thì chúng ta giữ được “trên thân quán thân”. Và do
đó nó nhiếp phục được ưu phiền, tham ưu ở trên thân, thọ, tâm của nó. Mà suốt
một đêm mà không có ưu phiền, không có những sự chướng ngại gì trên thân, thì
chúng ta đã chứng đạo rồi.
Cho nên
pháp môn Tứ Niệm Xứ, Đức Phật đã xác định tu “bảy ngày, bảy tháng, bảy năm”. Nếu sự thật
chúng ta tu tập đúng, thì cái thời gian nó không phải tới bảy năm, mà nó cũng
không phải tới bảy tháng. Nó chỉ trong vòng bảy ngày hoặc cao hơn. Bởi vì nỗ
lực tu đúng, quán đúng, cái thời gian mà chúng ta tập quán “trên thân quán thân” là
cái thời gian tập đúng.
Khi mà
tập đúng rồi, thì chúng ta kết hợp bốn oai nghi này lại, thì trong bảy ngày,
chúng ta sẽ chứng được đạo quả. Tức là chứng được cái trạng thái bất động - thanh
thản - an lạc - vô sự, không bị chướng ngại nào tác động trên thân, thọ, tâm
của chúng ta được. Đó là cách thức tu để đạt được sự giải thoát hoàn toàn.
Nhưng chúng ta phải tập kỹ “trên
thân quán thân”, mà chúng ta phải quán cho đúng.
Cho nên ở
đây phải có cái tập sách ra đời như thế này, để biết chúng ta quán như thế nào
đúng, quán như thế nào sai. Thầy mong rằng quý thầy sẽ đọc kỹ lại. Nếu thấy
quán không được thì mình trở về tu Xả Tâm Vô Lượng. Chứ đừng có ham thấy Tứ
Niệm Xứ hay rồi cứ tập đi tập lại mãi, mà tập cứ ức chế thì cái này không đúng.
Cho nên
thấy mình ăn cái bánh Tứ Niệm Xứ này chắc không vô rồi, quán không được rồi. Cứ
hễ hở chút thì nó bị cái này, hở chút thì bị kia, thì do đó chúng ta phải trở
về với tâm xả. Mà trở về tâm xả thì ngồi chơi. Nó không có pháp, nó không có
cái chỗ nương tựa mà chỉ có ngồi chơi. Nhưng mà ngồi chơi mà luôn luôn phải
tỉnh thức.
Nếu nó bị
hôn trầm thùy miên thì chúng ta đứng dậy đi kinh hành, còn không bị hôn trầm
thùy miên thì ngồi chơi. Nhưng mà luôn luôn để ý có từng niệm, có từng cảm thọ
gì xảy ra trên thân tâm của chúng ta thì mau mau dùng các pháp khác mà diệt trừ
nó. Không được để cho nó tác động kéo dài trên thân, thọ, tâm của chúng ta.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét