369- TU TỨ NIỆM XỨ THẾ NÀO ĐÚNG - SAI?
(7:16) Và hôm nay chúng ta cũng vậy. Chúng ta
cũng mong muốn rằng cái nền Đạo Đức đó được phát triển, được duy trì cho con
người. Để đem lại sự hạnh phúc cho con người chung trên cái hành tinh này. Và
vì vậy, những điều mà Thầy làm hôm nay, là mong rằng quý thầy phải nghiên cứu
kỹ. Vì chúng ta có cái sự hiểu biết, có cái sự lệch lạc. Từ cái tu tập cho đến
cái hiểu biết của chúng ta, nó đều có sự lệch lạc. Buộc lòng tất cả những cái
bài viết như thế này để nó cô đọng lại. Vì cái pháp Thân Hành Niệm là cái pháp
độc nhất của đạo Phật, nó là cái hòn đảo, là cái phao để mà chúng ta vượt qua
những sự khổ đau của kiếp người.
Cho nên,
Đức Phật trước khi mà thị tịch, trước khi mất thì Ngài đã di chúc lại chúng
ta: “Hãy lấy giới luật và
giáo pháp của Phật mà làm hòn đảo, làm chỗ nương tựa vững chắc để tu hành”.
Mà giáo pháp của Đức Phật tức là Tứ Niệm Xứ.
Cho nên
hôm nay nếu mà tu tập Tứ Niệm Xứ mà tu tập sai, thì chẳng bao giờ mà chúng ta
đạt được. Biết bao lần bên Nam tông và Đại thừa và các hệ phái khác cũng đều
nói đến Tứ Niệm Xứ. Nhưng vì không biết cách tu, cho nên do cái nói Tứ Niệm Xứ
mà tu trật, tu sai. Làm cho cái người đời sau không có giải thoát được bằng ở
trên cái ngôn từ, cái lời nói suông mà không có kết quả.
Hôm nay
Thầy dựng lại cái pháp Tứ Niệm Xứ không phải là của Thầy mà chính của Phật. Dựng
lại cách thức tu và hiểu đúng nghĩa của nó. Do đó cái tập sách này ra đời, để
nói rằng chúng ta phải tập đúng. Bởi vì trước khi mà chúng ta “trên thân quán thân”, để
nhiếp phục tham ưu, sự ưu phiền trên Thân – Thọ – Tâm – Pháp của chúng ta thì
chúng ta phải quán như thế nào đúng, quán như thế nào sai.
Và Đức
Phật biết rằng cách thức quán nó rất khó. Cho nên vì vậy, Đức Phật mới dạy
chúng ta trong Định Niệm Hơi Thở: “Cảm
giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”.
Nghĩa là nương vào hơi thở mà cảm nhận thân của mình, gọi là: “Trên thân quán thân”. Quá
rõ ràng Đức Phật, bởi vì pháp của Phật là một cái chân rít, từ pháp này nó nối
liền với pháp khác, nó không tách rời ra.
Cho nên
Đức Phật, ở trong kinh Đức Phật thường ví: “Pháp này là thực phẩm của pháp kia”. Thí dụ
như Tứ Niệm Xứ là thực phẩm của Thất Giác Chi, mà Thất Giác Chi là thực phẩm
của Tam Minh. Nếu cái hàng ngày chúng ta tu tập, tức là hằng ngày như chúng ta
ăn để sống. Thì pháp của Phật cũng vậy, hàng ngày chúng ta tu tập thì chúng ta
lại đạt được, chúng ta lại có được cái pháp kia.
Thí dụ
như bây giờ mình tu Tứ Niệm Xứ, mà đạt được Tứ Niệm Xứ là thực phẩm của Thất
Giác Chi thì phải có Thất Giác Chi. Thất Giác Chi hiện tiền rõ ràng, cụ thể thì
sẽ có Tam Minh. Đó là cái thực phẩm của những cái món ăn, như vậy thì chúng ta
làm sao mà chúng ta sai được? Cũng như chúng ta thực hiện Định Niệm Hơi Thở.
Thì Định Niệm Hơi Thở, thì nó có cái chân rít với cái Tứ Niệm Xứ.
Cho nên
vì vậy mà: “Cảm giác toàn
thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”.
Thì đó là: “Trên thân
quán thân”, có phải không? Bởi vì mình nương vào cái hơi thở mà
mình cảm nhận được cái toàn thân của mình, tức là quán thân. Mà hễ quán thân
được thì nhiếp phục được tham ưu. Còn đằng này quý thầy nhiếp phục tham ưu mà
lại có niệm khởi, có mỏi mệt, có hôn trầm, có thuỳ miên. Như vậy là mình quán
Tứ Niệm Xứ đúng không? Hễ mà đúng thì nó nhiếp phục, mà không đúng thì nó làm
sao nhiếp phục được?
(11:07) Do đó nó không đúng nhiều cách, nếu mà chúng
ta cảm nhận được thân mà tại sao còn niệm khởi? Tức là chúng ta tu quá sức. Cái
sức của chúng ta nó có hạn, chứ đâu đâu phải nhiều được. Chúng ta quán một thời
gian năm phút, mười phút, một giờ thì nó mỏi mệt. Bởi vì mình quán chứ đâu phải
là mình ngồi chơi, cho nên vì vậy nó mỏi mệt. Rồi khi nó mỏi mệt thì nó không
còn đủ sức quán, thì nó phải có cái niệm khác đánh vô chứ sao?
Chúng ta
tu là mục đích chúng ta rèn luyện tu tập cho nó thuần thục, nó nhu nhuyến. Từ
nó thuần thục, nhu nhuyễn thì chúng ta tiến dần lên, thì cái sức quán của chúng
ta càng ngày càng quen đi.
Cũng như
ví dụ như hiện giờ, cái sức của chúng ta chỉ vác được chừng 10 kí lô, nhưng mà
hàng ngày chúng ta cố gắng vác thêm chừng 3 kí nữa, thì được 13 kí. Nhưng mà
thời gian sau chúng ta sẽ vác được 20 kí và 50 kí một cách dễ dàng. Đó là tại
vì chúng ta tập. Còn nếu mà chúng ta không tập, thì cái sức chúng ta hiện giờ
cứ kê vô chừng khoảng độ, chúng ta vác đi thì chừng 10 kí mà thôi. Nhưng mà
cũng là con người như chúng ta mà hàng ngày họ vác lúa, vác gạch ngói. Như cái
sức của họ cũng cỡ như sức của chúng ta thế mà họ vác được 50 kí hay là 70 kí,
100 kí rất dễ dàng, do đó họ đã tập quen.
Và quán
trên thân cũng vậy, chúng ta mới tập thì chúng ta quán vừa đủ mà thôi. Và Thầy
còn chuẩn bị cho mấy con có cách thức rất là cụ thể. Nhiếp tâm và an trú tâm
trong một phút của hơi thở. Nếu một người mà nhiếp tâm, an trú tâm một phút mà
được tỉnh thức hẳn hòi hoàn toàn. An trú được ở trong hơi thở một phút, thì thử
hỏi trong một phút ở trên lô cốt đó, mà nhìn lại cái thân của chúng ta, thì quá
dễ dàng rồi chứ gì?
Nhưng tại
vì chúng ta tu tập không căn bản, coi thường. Do đó cái sức của chúng ta một
phút nhiếp tâm và an trú tâm chưa trọn vẹn, thì chúng ta thấy không vọng tưởng.
Mục đích chúng ta cứ tu tập là thấy không niệm thì chúng ta quyết tâm, nhưng mà
rồi chừng nào có niệm thì dừng lại. Đó là cách thức chúng ta sai, chúng ta
không có đúng.
(13:19) Cho nên tu tập phải tu tập đúng, đừng
có tu tập sai, mà tu tập sai thì rất là… Khi nó xảy ra những cái hiện tượng
của tưởng là cả một cái vấn đề khó tu. Bởi vì hiện tượng tưởng, khi chúng ta
nhiếp tâm và an trú tâm thì hiện tượng tưởng xảy ra. Thì lúc bấy giờ chúng ta
còn tu gì được nữa? Chỉ còn nước xả cái tưởng đó mà thôi. Do đó nó tu đúng thì
ngay từ lúc đầu nó sẽ không xảy ra những cái trường hợp đó. Nó làm cho sự tu
tập chúng ta tiến bộ, càng tiến bộ nhanh hơn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét